Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 7





"Này, tôi kể mấy cậu nghe, Sở Tây Trì mặc dù là anh trai tôi, nhưng anh ta..."

"Sao lại ghê tởm đến mức đó chứ!"

"Chả lẽ nhìn nhầm cậu ta rồi."

Quá khứ của Sở Tây Trì bị khui lên, một truyền mười, mười truyền trăm, phút chốc lan ra khắp trường.

Ngoại trừ thầy trò lớp 7, ai nấy nghe xong đều tin sái cổ, đồng loạt nhận định rằng Sở Tây Trì là tên biến thái ghê tởm kia.



Bài phát biểu của Sở Tây Trì đã tới tai hiệu trưởng, sau một ngày trời "thảo luận" với các giáo viên khác, quyết định rút lại hình phạt, chỉ cảnh cáo Thú Trầm Châu lần sau không được tái phạm nữa.

Sở Tây Trì cùng Thú Trầm Châu sóng vai tới nhà ăn như thường lệ.

Tia nắng xuyên qua khe hở, chiếu vào bóng lưng hai thiếu niên, trông lại xinh đẹp lạ thường.

Nhưng vẻ đẹp này không tồn tại được lâu.

"Là nó đấy, đã hèn còn đi tán gái, chậc, không biết xấu hổ, mắc ói."

Đám người xung quanh luôn miệng chỉ trỏ vào Sở Tây Trì, Thú Trầm Châu nhìn phát bực.

Thú Trầm Châu không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Tây Trì so với ai khác lại hiểu nằm lòng, Nghiêm Tề lại ngứa đòn rồi đấy.

Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, Thú Trầm Châu nhìn thấy bèn kéo lại, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Hay là ra ngoài ăn đi, căn-tin không có gì ngon hết."

"Được."

Họ đổi hướng đi về phía cổng trường.

"Cùng bàn, sao thế? Không vui à?" Sở Tây Trì sửng sốt một lúc, đây là người đầu tiên ngoài Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã để ý đến hắn, lồng ngực khó chịu cũng dần dịu lại.



Thấy hắn không nói gì, Thú Trầm Châu còn tưởng đâu hắn không muốn nói, vội vàng đáp: "Không nói cũng không sao, ăn chút mì đi."

Sở Tây Trì cười khổ, chậm rãi nói: "Cũng không phải không thể nói, chỉ là không nghĩ tới có người quan tâm đến tôi."

Thú Trầm Châu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

"Chuyện này nói ra dài lắm..."

Sở Tây Trì chỉ dùng vài lời tóm gọn nguyên nhân, quá trình và kết quả cho Thú Trầm Châu nghe.

Thú Trầm Châu nghe xong cũng không có phản ứng quá lớn, nhưng trong lòng dậy sóng không thôi.

Sở Tây Trì: "Anh Thú, cậu tin tôi không?"

"Ừm."

Chỉ một tiếng 'ừm' đó thôi đã đủ, hắn rất muốn ôm chầm lấy Thú Trầm Châu, nhưng vẫn luôn cố kìm lòng mình xuống.

Sở Tây Trì không quan tâm mọi người nghĩ gì về hắn, người trong sạch ắt không ngượng với lòng.

Học sinh lớp 7 chọn đứng về phía Sở Tây Trì, mấy lớp khác nhìn vào mà ngứa mắt.

Bọn nó muốn cả trường cô lập Sở Tây Trì, khiến hắn chỉ còn một thân một mình.

Bọn nó lén lút gặp riêng người lớp 7, dặm mắm thêm muối bôi nhọ Sở Tây Trì, từ chuyện "Sở Tây Trì bắt ép con gái người ta lên giường tới chuyện Sở Tây Trì thân tàn ma dại, bạ đâu ngủ đó", đây đích thực là bịa đặt trắng trợn, huống hồ bọn nó đều trên 14 tuổi, nếu Sở Tây Trì đứng ra tố cáo, đám người kia phải trả cái giá thích đáng.

Sở Tây Trì không quan tâm, người lớp 7 cũng chẳng hơi đâu để ý, bề trên không gấp thì chớ, thái giám như bọn họ có quíu quắn cũng vô dụng.

Sở Tây Trì lên lớp thì ngủ, hết tiết lại tám chuyện, cứ ngu ngơ sao sao, trong mắt người khác, Sở Tây Trì sắp đổ tới nơi rồi, Dương Trần cũng sốt ruột không thôi, cho tới khi điểm thi tháng được công bố, hắn đạt 740/750, thành công chiếm trọn vị trí đầu bảng, lúc này mọi người mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.