Tối đó, Sở Tây Trì vừa về tới, đã thấy hai mẹ con Sở Oánh trong nhà mình, Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã trầm mặc không nói gì, phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng kim đồng hồ treo tường tích tắc qua lại.
Thay giày xong, Sở Tây Trì đi vào phòng khách, liếc nhìn cái mặt sưng tấy của Nghiêm Tề, khẽ hé môi châm chọc: "Sao? Còn muốn tới gây chuyện à? Quậy ở trường chưa đủ?"
"Mày còn mặt mũi ở đó nói chuyện à, bảo mày chăm sóc Tiểu Tề, mày lại bảo thằng Châu nào đó tới đánh em trai mày, hay lắm, chân trước chưa qua đã đá chân sau với người à?" Sở Oánh nổi điên quát.
Trong mắt Sở Tây Trì, Sở Oánh y chang người đàn bà chanh chua đanh đá, hắn phớt lờ bà ta, đi tới sô pha đối diện ngồi xuống, lười nhác bắt chéo hai chân.
"Còn dám phớt lờ cô mày à? Thằng mất dạy, anh chị chiều hư nó rồi đấy, nhà họ Sở không chứa cái thứ tạp chủng làm xấu mặt dòng họ như mày."
"Câm miệng." Sở Nhất Thiên gầm lên, tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc.
Lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Sở Nhất Thiên tức giận đến mức độ này, lại còn nhằm vào người nhà mình, Sở Oánh không khỏi thất kinh.
"Chọc tới thím à? Nói thế nào cũng là con trai anh, chưa đến phiên thím dạy dỗ nó đâu, nơi này không chào đón hai người, dẫn thằng con cưng của thím ra khỏi đây đi. Anh không muốn nói lại lần hai đâu."
Sở Oánh trừng mắt nhìn Sở Tây Trì, như tính nói tới cùng: "Mày đợi đó." Kế đó dẫn Nghiêm Tề rời đi.
Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã đều tin con trai mình sẽ không tự dưng đi bảo vệ người khác, nói thế nào, họ cũng nhìn Sở Tây Trì từ tấm bé, thằng bé sẽ không kết bạn với những kẻ chuyên cậy thế bắt nạt người khác.
Hai người đều không nói gì, bảo Sở Tây Trì lên phòng nghỉ ngơi trước.
Xảy ra chuyện này cũng đủ phiền rồi.
"...Cùng chắp cánh bay lên nào hỡi các thiếu niên. Bài phát biểu của em đến đây là hết, cảm ơn tất cả mọi người."
Bạn học kia rời khỏi bục không lâu, một ông thầy với mái đầu Địa Trung Hải chất như nước cất bước lên, tay cầm mic, xung quanh phút chốc đầy căng thẳng, ông nhìn xung quanh một lúc mới nói: "Tôi tin các em đều hay về quyết định xử phạt bạn Thú Trầm Châu lớp 11/7, mời em lên đây đọc bản kiểm điểm."
Nhìn bộ dạng kia của Viên Chính, Sở Tây Trì chợt thấy buồn nôn, hắn ghét cái loại quỳ dưới chân tư bản như ông ta. Dưới ánh mặt của toàn thể mọi người hắn chạy về phía Thú Trầm Châu, Viên Chính không muốn Sở Tây Trì nhúng tay vào, dùng cả cơ thể chặn Sở Tây Trì lại, lại chẳng ngờ sức Sở Tây Trì lại lớn đến thế, hắn đẩy Viên Chính ra, nhanh tay túm lấy Thú Trầm Châu.
Thú Trầm Châu quay lại nhìn Sở Tây Trì, một nỗi tủi thân không tên bỗng dưng trào lên, từ bé đến lớn cậu chưa bao giờ thấy uất ức như lúc này, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt phút chốc tràn mi, ai nhìn vào cũng thấy nhói lòng.
Sở Tây Trì đứng trên bậc thang nhìn cậu, trong mắt ánh lên tia dịu dàng, loại ánh mắt này hiếm khi bắt gặp trên người hắn, bình thường cứ cà lơ cà phất, ai nào hay tâm trạng của hắn chứ.
Người dưới bậc thềm rất muốn duỗi tay ôm lấy kẻ bị oan ức bên trên. Nhưng, hắn không rõ đối phương có thích con trai hay không, có thích hắn chăng, hắn sợ nếu lỡ tay ôm cậu rồi, tình bạn giữa họ sẽ chấm dứt...
"Cứ giao cho tôi." Sở Kỳ Trì vỗ vai Thú Trầm Châu, trực tiếp đi ngang qua cậu thẳng tiến lên bục.
Thú Trầm Châu nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương, chợt cảm thấy, được bạn bè che chở thật tốt!
"Chào thầy cô cùng các bạn, tôi là Sở Tây Trì đến từ 11/7, hẳn mọi người đều đã biết chuyện xảy ra vào hôm thứ sáu vừa rồi, tôi thừa nhận, mình đã đánh Nghiêm Tề, nhưng mọi người có hay những chuyện đằng sau đó hay chưa? Giờ tôi xin phép nói ra thân phận của mình trước, tôi, Sở Tây Trì, anh trai của Nghiêm Tề, dĩ nhiên, không phải ruột thịt, mà là anh họ."
Bên dưới kinh hô một trận, Thú Trầm Châu há hốc cả mồm.
Viên Chính nghe xong, luống ca luống cuống, ông ta sợ rằng Sở Tây Trì sẽ tống mình ra khỏi trường mất.
"Mọi người chớ kích động," Sở Tây Trì bình tĩnh nói, "Tôi và Nghiêm Tề có xích mích, nó muốn lấy dao đâm tôi, cảm ơn bạn Thú Trầm Châu đã kịp thời cứu tôi một phen, bằng không hôm nay, mọi người sẽ không còn dịp nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lai láng này nữa đâu!"
Thú Trầm Châu: Nghiêm túc chưa tới 3 phút nữa.
Sở Tây Trì nói xong thì bước xuống bục, kéo Thú Trầm Châu rời đi.
"Cùng bàn này, cậu là người họ Sở à?" Thú Trầm Châu nói.
"Sao, cậu không tin?" Sở Tây Trì nhướng mày.
"Đâu, tin chứ!" Thú Trầm Châu cười gượng "Chỉ là không ngờ tới."
Sở Tây Trì: "Phụt hahaha." Sao lại đáng yêu thế chứ!