Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 8




Mây bên ngoài giăng đầy trời, thời tiết oi bức khó chịu, đây chính là thời điểm khô nóng nhất phương Nam.

Sở Tây Trì nhắm mắt làm ngơ, vùi đầu tập trung soát đề, cố gắng dời đi sự chú ý của mình.

Nhưng vẫn không cách nào tập trung vào đề bài được, chỉ mỗi câu cơ bản thôi đã sai đi sai lại không dưới năm lần.

Hắn gãi ót, nghĩ thầm, nếu đã không có tâm trạng để làm, thà nhắm mắt đi ngủ còn hơn.

Vừa gối đầu thiu thiu ngủ chưa bao lâu, đã bị một giọng nữ ngoài cửa đánh thức, lông mày hắn khẽ nhăn lại thành chữ "Xuyên".



"Sở Tây Trì, cháu ra đây."

Thú Trầm Châu tính đuổi người đi, nhưng nhìn thấy Sở Tây Trì đã tỉnh, cậu lại là người ngoài cuộc, rất khó nhúng tay vào.

Vừa thiếp đi chưa bao lâu đã bị đánh thức, Sở Tây Trì cáu kỉnh muốn buột miệng chửi thề, thấy rõ người đến là Sở Oánh, càng muốn đi ra vả cho bà ta hai bạt tai.

Hắn chậm rãi đi tới cửa, trong mắt tràn đầy tức giận nhưng vẫn ra vẻ thờ ơ, dửng dưng nhìn Sở Oánh, Sở Oánh nhìn Sở Tây Trì cao hơn mình những một cái đầu, âm thầm hít khí lạnh.

"Tiểu Trì, cô biết cô đã trách oan cháu rồi, cô chỉ nhờ cháu giúp cô chăm nom Tiểu Tề thôi, không hề có ý gì khác, nhưng phản ứng của cháu cũng gắt quá rồi, cô thấy sợ, nên mới..."

Chậc, bà cô này y chang trà xanh ủ thượng hạng ấy.

"À, chả liên quan đến tôi."

Thái độ thờ ơ của Sở Tây Trì trái lại không khiến Sở Oánh tức giận, nó càng như thế ai nhìn vào cũng chỉ thấy nó không tôn trọng bậc cha chú, mục đích đã đạt được, Sở Oánh còn tính tiếp tục diễn trò mèo, biết đâu chừng có người vừa mắt mình thì sao? Thế lại càng dư ra lốp xe dự phòng, không chừng về sau có thể mở nguyên dàn hậu cung ấy chứ?

Trâu già gặm cỏ non, tôi nhổ vào.

"Cô tới đây để xin lỗi cháu, cháu định tính toán thiệt hơn với cô thế sao? Haiz, con cháu lớn rồi không để người lớn vào mắt, cô hiểu, cô hiểu hết mà." Sau đó làm bộ như sắp khóc, ôm mặt ngồi thụp xuống đất.



Sở Tây Trì: "..." E rằng bà ta bị điên rồi?

Thú Trầm Châu: "..." Người này có bệnh khó nói à?

Người lớp 7: "..." Đừng bảo mới ra khỏi viện tâm thần chứ?

Sở Oánh ngồi khóc ngon ơ, nào ngờ thu hút một đám đông học sinh từ các tầng khác tới hóng chuyện.

Ai nấy đều thấy xấu hổ thay bà ta, nhưng có một vài người trong số đó, là anh em của Nghiêm Tề, đã từng gặp Sở Oánh, cho nên đều đứng về phía bà ta. Bọn nó khoanh tay đứng đằng sau Sở Oánh, mở miệng mắng Sở Tây Trì bố láo mất dạy. Đám người vây xem nhớ tới chuyện cấp hai của Sở Tây Trì, bèn liên kết với mấy tin đồn thất thiệt kia, bắt đầu hùn theo chửi bới Sở Tây Trì.

Tình trạng bắt nạt học đường đã nổ ra từ sớm, chẳng qua, đến bây giờ mới chính thức bắt đầu.

"Này, không phải là Sở Tây Trì đó à?" Sở Tây Trì đang định rời khỏi nhà vệ sinh vòng về lớp, thì bị một đám người chặn lại.

Sở Tây Trì trầm mặc đi thẳng, nhưng bị kéo lại, hắn loạng choạng ngã xuống sàn. Bả vai đập mạnh vào tường.

Thấy thế, tên cầm đầu thuận thế quỳ đè lên người Sở Tây Trì, siết cằm hắn, Sở Tây Trì dù muốn trốn cũng không được. Hắn không rõ bên kia tính làm gì, chỉ đành coi tình hình ra sao.

"Không phải muốn lăn giường à? Tới đi, ngủ với anh này."

"Sở Kỳ Trì: "..." Màu bị ngu đấy à?

Thấy hắn không nói gì, đối phương còn tưởng rằng hắn đang run sợ, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia của Sở Tây Trì, khiến gã suy nghĩ lại. Gã giơ tay, toan cho Sở Tây Trì bạt tai, Sở Tây Trì trở tay túm lấy, kế đó dùng tay còn lại đấm mạnh vào bụng gã, thẻ học sinh từ trong túi rơi ra, Sở Tây Trì liếc mắt nhìn sang, hóa ra là lâu la của Nghiêm Tề!

Đây chính là bắt nạt học đường.

Ai nấy đều đang bắt nạt Sở Tây Trì.

Con người từ khi sinh ra, bản tính rốt cuộc là thiện hay ác?