"Mấy đứa này, sao lại thiếu mất hai bạn rồi? Thú Trầm Châu với Sở Tây Trì đâu?"
"Không biết thầy ơi." Cả lớp lắc đầu quầy quậy.
Lúc này, Nghiêm Tề đang từng bước tiếp cận Sở Tây Trì, Sở Tây Trì hoảng loạn lui dần về sau, thẳng đến khi Nghiêm Tề lấn sát tới bờ tường mới dừng lại.
Chớ có nhìn vẻ mặt sợ hãi kia mà lầm, đều là giả cả đấy, so với bất kỳ ai hắn còn bình tĩnh chán.
Sở Tây Trì nhìn "đứa em trai" thấp hơn mình nửa cái đầu, thầm cười nhạo trong lòng: "Chỉ bằng này, còn dám động tới ông nội à? Ngắn cũn một khúc còn bày đặt giở thói côn đồ, không tự chống mắt lên xem thử là ai đang chiếm thế thượng phong nữa."
Đối phương không hề hay biết hắn đang mắng mình, cắm mạnh con dao găm trong tay vào bức tường sát bên tai Sở Tây Trì, lộ ra nụ cười nó tự cho là tà ác.
Sở Tây Trì nhìn vào, chỉ thấy mỗi cái bản mặt xấu xí buồn cười đó.
Thú Trầm Châu trốn ở phía xa nhìn thấy rõ mồn một, thận trọng đi về phía sau Nghiêm Tề, chuẩn bị tập kích bất ngờ từ sau lưng. Sở Tây Trì liếc sang Thú Trầm Châu, kế hoạch ban đầu coi như phá sản.
Kế hoạch???
Kế hoạch ban đầu của Sở Tây Trì tất nhiên là giã thằng oắt kia ra bã rồi, lại không ngờ anh Thú sẽ đến, đành từ bỏ luôn.
"Sở Tây Trì, anh nói xem, nếu tôi cắm con dao này vào người anh thì sao ta?" Nghiêm Tề ấn nhẹ con dao vào lồng ngực Sở Tây Trì.
Sở Tây Trì: Cứu tôi, xấu phát hờn.
Thú Trầm Châu tưởng đâu Nghiêm Tề đã hạ tay xuống, trực tiếp xông lên từ đằng sau khóa chặt cổ nó, nhân lúc hỗn loạn còn liếc mắt sang Sở Tây Trì, xác định hắn không sao hết mới nhân cơ hội giật lấy con dao găm trên tay Nghiêm Tề ném vào bụi cỏ, đồng thời đánh Nghiêm Tề dã man con ngang.
Nghiêm Tề bị đánh thừa sống thiếu chết, quay sang cầu cứu Sở Tây Trì, Sở Tây Trì rũ lòng thương giúp nó?
Dĩ nhiên là không.
Cuối cùng, Thú Trầm Châu thấy Nghiêm Tề không phản kháng nữa mới dừng tay.
Cậu trầm mặc, nắm lấy tay Sở Tây Trì, kéo hắn rời khỏi đó.
Nghiêm Tề nghiến răng ken két nhìn về phía hai người họ, yếu ớt lấy điện thoại ra gọi cho Sở Oánh.
"Thú Trầm Châu đến văn phòng thầy." Dương Trần trầm mặc nói với Thú Trầm Châu, sau đó nhìn sang Sở Tây Trì, "Em cũng tới."
Hai người chả hiểu nổi trong hồ lô của Dương Trần bán thuốc gì nữa*, lúc sáng còn tươi tắn, sao đến chiều lại trở mặt rồi.
"Chủ nhiệm Viên này, thầy xem Tiểu Tề nhà tôi mới chuyển sang đây đã bị đánh thành thế này, nhà trường không phải cũng nên truy cứu rõ ràng à?"
Trước khi bước vào văn phòng, Sở Tây Trì đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, hắn cau chặt mày, không hề hay biết hành động của mình sớm đã bị Thú Trầm Châu nhìn thấu.
"Chủ nhiệm Viên, tôi dẫn người tới rồi." Dương Trần buồn bực nói. Ông cũng muốn bảo vệ hai học trò của mình, nhưng phía phụ huynh đã tìm tới tận cửa, chủ nhiệm cũng có mặt, dù muốn cũng khó mà ra mặt được.
"Đúng lúc lắm, Thú Trầm Châu, em nói xem có phải em đánh Nghiêm Tề không, nói thật." Viên Chính trầm mặc, nghiêm túc nói với Thú Trầm Châu.
"Vâng." Thú Trầm Châu lơ đễnh, không muốn để ý tới Viên Chính.
"Thái độ em như thế là sao? Em đánh người ta thành thế kia?"
"Ồ, liên quan gì đến em."
"Em...". Viên Chính tức không chỗ xả, ngồi phịch xuống ghế.
Sở Tây Trì nghe không nổi nữa, chuyện này cũng do hắn mà ra, không thể để Thú Trầm Châu gánh vác một mình được, "Chủ nhiệm Viên, Nghiêm Tề tự đến gây chuyện, đi học còn mang theo dao, không phải là trái với quy định của nhà trường sao ạ? Hơn nữa, con dao găm này suýt chút đã lấy mạng em, bạn học Thú Trầm Châu bởi thế mới ra tay đánh cậu ta, chả nhẽ là sai sao? "
Viên Chính nào có nghe Sở Tây Trì và Thú Trầm Châu giải thích, ông không biết nhà họ Thú thế nào, cũng chẳng rõ nhà họ Sở ra sao, bởi Sở Oánh từ đầu đến cuối đều chưa từng nhắc tới, trong hồ sơ của Sở Tây Trì cũng không có ghi, Sở Oánh không muốn để mọi người biết Sở Tây Trì là người nhà họ Sở, sợ rằng sẽ bị đứa cháu 'mồm mép xúi quẩy' này rước họa vào người.
"Thú Trầm Châu, ghi lỗi lần một." Viên Chính đen mặt, ông không muốn chọc tới nhà họ Sở đâu.
Sở Tây Trì nắm lấy tay Thú Trầm Châu, không thèm để ý tới ai, ngang nhiên kéo người rời khỏi văn phòng.
Quần chúng hóng chuyện bu đầy bên ngoài văn phòng, người thuộc 11/7 thấy Sở Tây Trì và Thú Trầm Châu trở ra, ai nấy lo lắng không thôi, cả bọn đều đã nghe chuyện của Nghiêm Tề rồi, không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy, trực tiếp làm điên làm khùng cả trường.
Cả bọn giải tán những người xung quanh, theo Sở Tây Trì và Thú Trầm Châu về lớp.
Lớp học yên tĩnh đến đáng sợ.
Sở Tây Trì càng nghĩ càng tức, hung hăng bật dậy, Dương Thiên Lạc lẫn Tần Thu vội ngăn hắn lại, sợ hắn sẽ đi tìm chủ nhiệm Viên tính sổ.
Thú Trầm Châu trầm mặc nhìn Sở Tây Trì, cậu cảm thấy con người Sở Kỳ Trì rất khác biệt, vui mừng khi gặp được cậu bạn cho dù không biết đánh nhau cũng vô cùng trượng nghĩa này.
Người 11/7 đương nhiên tin tưởng Thú Trầm Châu, sao chăng cũng học cùng nhau nửa năm trời, tính tình đối phương thế nào mọi người đều biết, đối tượng bị tung nắm đấm cũng rõ trong lòng bàn tay.
Tiếng phát thanh "Rè rè" vang lên.
Sở Tây Trì bình tĩnh lại, chờ tin tức trên loa.
"Sau đây là thông báo về bạo lực trong khuôn viên trường. Thú Trầm Châu 11/7, vì lí do cá nhân ra tay đánh bất tỉnh một bạn học mới chuyển tới khối 11, ghi tội lần một. Thông báo, Thú Trầm Châu 11/7..."
"Bất tỉnh? Phải thấy may vì còn cái mạng đi." Sở Tây Trì lạnh lùng nói.