Định Mệnh Đời Anh

Chương 244: Hoàng Minh Huân đang ở đâu




Đỗ Anh Thư sợ Vũ Nam Phong hiểu lầm, vội vàng giải thích “Em cũng sợ Hảo Hảo không thể ăn, những đồ này em đều nhờ bác sĩ xem qua, cô ấy nói là có thể uống”.

Vũ Nam Phong hất cằm bảo bác sĩ kiểm tra.

“Đều là những thứ rất bình thường”.

Sau khi cho bác sĩ ra về, Hảo Hảo cũng ngủ say rồi, giống như ngủ không đủ vậy, nhắm mắt cái đã ngủ say, hơi thở nghe cũng yếu ớt hơn trước vài phần.

Ánh mắt Vũ Nam Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé nhỏ của Hảo Hảo, nói với Lục Nhã Vy “Cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy".

Lục Nhã Vy đi ra ngoài, sau khi đi ra cô lập tức rút điện thoại gọi ra nước ngoài, muốn nghe thấy âm thanh ọ ọe của Ái Ái hơn bao giờ hết.

Ái Ái của cô có khi nào cũng bị giống như Hảo Hảo, chỉ ăn nhầm thứ gì đó cũng có thể yếu ớt như vậy.

“Hãy nhớ cô đồng ý với tôi điều gì?” Vũ Nam Phong ngồi lên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Đỗ Anh Thư.

Sau lưng Đỗ Anh Thư ướt đẫm mồ hôi “Một từ tôi cũng không dám quên, tôi giúp anh chăm sóc Hảo Hảo, cho Hảo Hảo uống sữa, giả vờ làm mẹ của nó, anh giúp tôi nuôi con tôi ở quê nhà!”

Cô vốn dĩ là quả phụ ở vùng nông thôn cách khá xa Thành phố H, đứa trẻ sinh ra không có người nuôi lại còn có bệnh trong người.

Lúc trước Vũ Nam Phong vô tình gặp cô ta ở bệnh viện, lập tức đưa ra điều kiện, cô ta muốn ăn ngon mặc đẹp, còn muốn có người chăm sóc đứa con của bản thân mình nên đã đồng ý ngay với điều kiện của anh.

“Cái gì nên là của cô thì là của cô, Hảo Hảo mà gặp chuyện thì con trai cô cũng giống vậy – hết đường sống!”

Đỗ Anh Thư sợ nhũn người ra, suýt nữa thì quỳ xuống đất.

“Không phải tôi, không phải tôi, tôi không hề muốn hại Hảo Hảo... tôi cũng vừa

mới sinh con trai, nhìn thấy Hảo Hảo giống như nhìn thấy con trai của chính tôi vậy, sao tôi có thể hại nó chứ? Lục tiểu thư, Lục tiểu thư mới là người đáng hoài nghi nhất! Cô ấy và anh quan hệ từ trước tới nay không tốt, nói không chừng nhìn thấy Hảo Hảo đáng yêu liền trút giận lên người Hảo Hảo”.

Vũ Nam Phong không nói gì, đặt Hảo Hảo lên giường, quay người bước đi.

Khi anh vừa mở cửa bước ra thì liền nhìn thấy Lục Nhã Vy đứng ở góc hành lang gọi điện thoại, anh khẽ khàng tiến lại gần.

“Tôi nói rồi cô không cần tiết kiệm tiền! Con bé dị ứng với sữa, cô làm thế chẳng khác nào đòi mạng nó à? Tiền tôi sẽ cố gắng sớm gửi qua cho cô, nếu lần sau cô lại thế này tôi sẽ kiện công ty cô đấy...

Cô cúp điện thoại với tâm trạng tức giận, quay đầu liền nhìn thấy Vũ Nam Phong đứng phía sau lưng, đột nhiên cô toát mồ hôi hột.

Lời cô nói, anh nghe được bao nhiêu rồi?



“Anh... sao anh lại ở đây?”

Vũ Nam Phong nheo mày, bên tai vẫn còn văng vẳng lời cô nói, mắt hơi nheo

lại nhưng sắc lạnh vô cùng nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô gần đây rất hay chơi một mình với Hảo Hảo?”

“Anh nghi ngờ tôi hại Hảo Hảo?” hai mắt Lục Nhã Vy đỏ lên, nghe thấy vậy càng thêm phẫn nộ, hai tay khoanh trước ngực cười lạnh lùng “Vậy thì thật sự phải xin lỗi anh rồi, Lục Nhã Vy tôi tuy không phải hạng cao quý gì nhưng cũng không tới nỗi xấu xa tới mức muốn hại chết một đứa trẻ sơ sinh!”

Nói xong, cô đi thẳng về phòng mình.

Khi đi qua người Vũ Nam Phong cô còn cố tình lấy vai mình hất vào vai anh ta.

Vũ Nam Phong nghiêng cả người sang một bên, khi bóng Lục Nhã Vy đã khuất, anh ta rút điện thoại ra.

“Đi điều tra xem tiền của Lục Nhã Vy được gửi đi đâu!”

“Bắt đầu từ Thành phố H chuyển đi, không được để sót bất kì một giao dịch nào! Một ngày sau, tôi cần có những tài liệu về chuyện này”.

[...]

Tống Gia Tuệ sau khi ra khỏi cửa hàng làm tóc vẫn không ngừng lo lắng về nỗi bất an trong lòng, rồi cô thơ thẩn lên mạng lướt rất nhiều trang mạng nhưng chẳng xem nội dung gì.

Ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh lại phát hiện điện thoại có rất nhiều tin nhắn, xem một lượt, tất cả đều là tin nhắn của Tô Khuynh Diệp. Tin nhắn chẳng có gì ngoài sự khiêu khích, lại còn là vài bức hình về những trang phục làm hở da thịt.

“Đồ thần kinh, những bức ảnh kiểu này muốn gửi thì gửi cho anh họ tôi ấy, gửi cho tôi tôi cũng chẳng thèm quan tâm, ghê tởm!” cô tức sôi máu gửi đi tin nhắn, rồi Tống Gia Tuệ định chặn số cô ta lại.

Nhưng Tô Khuynh Diệp đúng là nhanh tay thật, một giây sau cô ta đã gửi tin nhắn lại.

“Anh họ cô đang hẹn hò với tôi ở khách sạn này, muốn xem không? Gọi một tiếng chị dâu đi, tôi cho cô xem cơ bụng của anh họ cô. Nói thực, anh họ cô diện mạo xấu, nhưng làm phụ nữ như tôi hài lòng lắm”.

Tống Gia Tuệ tức giận thiếu chút nữa thì vứt cả điện thoại đi.

Cô kéo cửa chạy ra ngoài tìm thì nhìn thấy Nhạc Thế Luân trong phòng khách đang gọi video với vợ, nghe cách nói chuyện thì dường như anh ấy đã đón vợ con về nhà rồi. Cô đợi khi anh ấy nói xong rồi mới hỏi “Bây giờ Huân đang ở đâu?”

“Thiếu gia?” Nhạc Thế Luân hắng giọng, che giấu sự lúng túng “Gần đây hơi bận, cụ thể đang ở đâu tôi cũng không rõ lắm!”

“Có phải đang ở khách sạn không?” Tống Gia Tuệ hỏi thẳng, rất dứt khoát.

Tuy là tin vào tình cảm của bọn họ nhưng chỉ cần nghĩ anh đang lén lút ở khách sạn với một người phụ nữ đang thèm muốn anh là cô thấy rất không vui rôi.



Nhạc Thế Luân vội vàng xua tay “Không chỉ có thiếu gia và Tô tiểu thư đâu, còn có rất nhiều người khác nữa!”

Tống Gia Tuệ đã hiểu “Quả nhiên là như vậy!”

Nhạc Thế Luân nheo mày, tự mắng bản thân mình ngốc, tự nhiên lại vạ miệng như thế.

“Không phải như cô nghĩ đâu, thiếu gia đúng là có việc phải làm...

“Tôi biết, tôi cũng sẽ không làm loạn lên vô lý đâu” Tống Gia Tuệ dùng lực giậm giậm chân, lấy lại bình tĩnh mới nói “Chỉ là nhìn thấy người phụ nữ đó tôi thấy bực mình! Bực mình không chịu được...

“Thiếu phu nhân, thực ra thiếu gia anh ấy.”

“Tôi đều hiểu, anh đừng nói nữa” Tống Gia Tuệ kịp thời ngắt ngang lời anh ta, sau đó nói “Đã mấy ngày không tự tay nấu cơm rồi, Thư ký Nhạc, buổi tối anh ở lại ăn cơm, tôi đi mua đồ!”

Nói xong, Tống Gia Tuệ lại hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, hoàn toàn không cho Thư ký Nhạc có thời gian để phản ứng lại.

Thư ký Nhạc nghển đầu lên suy nghĩ.

Thế này là tức giận hay không tức giận đây?

[.....]

Tống Gia Tuệ không cho Nhạc Thế Luân đi cùng, tự cô bắt xe đi siêu thị, lượn khắp một lượt cô mua cả đống đồ ăn. Cuối cùng đến khi cô cầm túi lớn túi bé về nhà, Nhạc Thế Luân đột nhiên thấy yên tâm hơn “Thiếu phu nhân, cô về rồi à? Để tôi giúp cô cầm đồ, ồ, cũng nặng thật đấy!”

Tống Gia Tuệ đưa tất cả các túi cho anh ta.

“Anh không cần đề phòng thế đâu, tôi biết bây giờ là lúc then chốt, Huân có làm gì tôi cũng sẽ không cãi lộn với anh ấy, càng không cố ý đi tới khách sạn để làm hỏng chuyện của anh ấy”

Chỉ là không thấy vui trong lòng!

Rõ ràng là vợ chồng mà phải giả vờ đóng kịch là anh em họ, lại còn phải nhìn người phụ nữ khác tán tỉnh anh mà không thể làm gì, nếu không sẽ là loạn luân.

Nhạc Thế Luân bị Tống Gia Tuệ nhìn thấy rồi, lúng túng “Tôi cũng chỉ là lo lắng..”

“Được rồi, tôi đều hiểu” Tống Gia Tuệ nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ chiều rồi, sau đó cô hỏi “Huân có nói tối nay sẽ về ăn cơm không?”

“Có chứ! Tôi đã gọi điện bảo thiếu gia rằng hôm nay đích thân thiếu phu nhân xuống bếp, anh ấy sẽ cố gắng về sớm!”

Ánh mắt Tống Gia Tuệ khẽ lướt qua nụ cười không được thiện ý lắm “Vậy thì tốt!”