Định Mệnh Đời Anh

Chương 243: Hảo Hảo trúng độc




Trong thời gian Tống Tiến Thành phải chịu sự điều tra, Lê Tuyết Anh đã mấy lần tìm đến, gián tiếp chuyển lời tới Tống Gia Linh và Tống Gia Tuệ, mục đích muốn nói rõ rằng cái chết của Tống phu nhân không liên quan gì tới bọn họ.

Bọn họ chỉ là nghe người ta xúi giục muốn nhân cơ hội để tống Tống Gia Tuệ ra khỏi Thành phố H.

Cuối cùng, Tống Gia Tuệ đều giả vờ như không nghe thấy gì bởi vì cô tin Hoàng Minh Huân tự anh đã có kế hoạch.

Vài ngày sau, tâm trạng Hoàng Minh Huân khá tốt, anh liền đưa cô đi làm tóc, trước đây dù gì cô cũng được coi là người có tiếng ở Thành phố H vì là vợ của Hoàng Minh Huân, vì vậy có rất nhiều thẻ vip của các cửa hàng làm tóc và các viện chăm sóc sắc đẹp.

Nhà thiết kế tóc đem một tập giới thiệu các kiểu tóc cho Tống Gia Tuệ xem “Cô xem xem thích kiểu nào?”

Tống Gia Tuệ nhìn một lượt, đa phần đều là kiểu tóc xoăn.

Trước đây cô từng uốn qua tóc, thứ nhất vì cảm thấy tuổi còn ít, hai là cho rằng tóc thẳng cũng rất đẹp, nhìn vào bộ dạng vẫn còn giống một cô thiếu nữ trong dương, cô chu mỏ suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định làm tóc uốn một lần.

Hoàng Minh Huân ngồi ở vị trí đợi đối diện xem tạp chí, vừa ngẩng đầu lên bị bắt gặp ánh mắt đắn đo do dự của Tống Gia Tuệ.

Anh đứng lên đi lại gần cô.

“Em sao vậy?”

“Em muốn uốn tóc nhưng lại không biết kiểu nào đẹp” Tống Gia Tuệ giơ quyển có các mẫu tóc ra cho Hoàng Minh Huân xem “Hay là anh giúp em chọn đi?”

“Cũng đúng, dù sao cũng phải cho anh xem chứ, ngày nào cũng phải nhìn em nên phải chọn kiểu nào anh cũng thích một chút!”

Thợ làm tóc đứng bên cạnh lấy tay che miệng cười.

Hai tai Tống Gia Tuệ đỏ cả lên, nhìn anh chằm chằm, Hoàng Minh Huân ngồi xuống bên cạnh cô, cầm từng tờ giấy mỏng lật qua lật lại, sau cùng ánh mắt anh để ý tới một trong số các hình và chỉ tay vào đó.

“Tóc em không dài, làm kiểu này có thành được không?” Tống Gia Tuệ có chút lo lắng khi nhìn vào kiểu tóc đó.

“Được!” bàn tay anh luồn qua mái tóc cô, Hoàng Minh Huân nói “Kiểu tóc này khá hợp với em, không làm thì đáng tiếc lắm!”

Thợ làm tóc cũng cảm thấy rất đẹp “Yên tâm đi, nhất định sẽ làm thành được, có điều chỉ uốn mà không nhuộm nhìn sẽ hơi già, cô có cần nhuộm một chút không?”

“Không cần!” Hai người đồng thanh nói.

Thợ làm tóc cũng không cố khuyên Tống Gia Tuệ thêm nữa, bắt đầu công việc tạo mẫu của mình, Tống Gia Tuệ ngồi chán thì nghịch điện thoại, thỉnh thoảng quay ra nói chuyện vài câu với Hoàng Minh Huân.



Vì đây là nơi công cộng nên hai người vẫn nói chuyện với thân phận là anh em họ.

“Tiểu thư, cô và anh họ cô tình cảm thân thiết thật đấy!”

“Vậy sao? Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ!” Tống Gia Tuệ khi nói dối, hai mắt chớp lia lịa, nhưng trong lòng thì thấy vui vui.

Trong lúc làm cô đã ngủ đi một lát, đợi tới khi tỉnh lại thì phát hiện tóc mình đã thay đổi – đuôi tóc cụp vào trong, từ đỉnh đầu xuống vẫn là tóc thẳng, nhìn có vẻ quyến rũ và lạ mắt hơn.

Hoàng Minh Huân đứng phía sau lưng cô “Con mắt anh chọn cũng không tới nỗi nào nhỉ!”

Tống Gia Tuệ cười cười nhìn anh “Mặt em hợp nữa”.

“Đúng vậy, khuôn mặt Tống tiểu thư cực kì phù hợp với kiểu tóc này, nhìn vào giống như cô gái mới lớn vậy, nói chỉ mới học cấp ba cũng đầy người tin”.

Hoàng Minh Huân đột nhiên nheo mày, lại nói một câu “Anh chỉ nói kiểu tóc này được, em làm kiểu tóc này khó coi chết đi được!”

Tống Gia Tuệ trợn mắt “Rõ ràng anh nói em hợp mà!”

“Nói tóm lại là xấu!”

Hoàng Minh Huân lạnh lùng nói một câu quay người bước đi, Tống Gia Tuệ còn chưa biết tại sao anh lại tức giận, đang định đuổi theo anh thì đột nhiên cô thấy đau ở vùng ngực bên phía tim.

“Tống tiểu thư!” nhân viên cửa hàng vội vàng đỡ lấy cô.

Hoàng Minh Huân nghe thấy tiếng gọi liền lập tức quay đầu chạy lại, hai tay ôm lấy cô “Em sao vậy?”

Tống Gia Tuệ tim đập nhanh hơn, nhăn mặt nói “Em chẳng biết nữa... Nhưng lại có một cảm giác không hay đang xảy ra”.

Vì còn có nhân viên cửa hàng ở đó, Hoàng Minh Huân không nói thêm gì mà bế cô chạy ra ngoài.

“Em đừng suy nghĩ mà lo lắng quá. Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra”.

Tống Gia Tuệ lập tức túm chặt lấy tay anh “Không phải, linh cảm của em... em có thể cảm nhận được nhất định xảy ra chuyện rồi”.

“Đừng lo lắng quá!” Ánh mắt Hoàng Minh Huân là sự lạnh lùng và có chút sợ hãi.

[...]

Cùng lúc đó, tại nhà của Vũ Nam Phong.



Đỗ Anh Thư hấp ta hấp tấp chạy tới thư phòng của Vũ Nam Phong, mắt ậng nước “Không hay rồi thiếu gia, Hảo Hảo... Hảo Hảo cứ không chịu uống sữa, dỗ thế nào cũng không chịu uống!”

Lục Nhã Vy bị tiếng nói của Đỗ Anh Thư làm ồn, cũng kéo cửa đi ra hỏi “Có chuyện gì vậy?” Vũ Nam Phong và Đỗ Anh Thư không ai quan tâm tới câu hỏi của cô, Vũ Nam Phong thì càng tức giận, đột nhiên đứng lên “Tôi bảo cô ở bên Hảo Hảo không được rời nửa bước cơ mà, tại sao đột nhiên lại không chịu uống sữa?”

“Em cũng không biết, em thực sự không biết tại sao..” Đỗ Anh Thư sợ hãi, toàn thân run lên “Em đã làm đúng theo yêu cầu của anh, không trang điểm, không dùng nước hoa, lại gần Hảo Hảo thì cũng phải tắm, rửa tay sạch sẽ...

Vũ Nam Phong không chỉ trích thêm cô ta nữa mà chạy thẳng tới phong của đứa bé.

Lục Nhã Vy mím chặt môi, cũng chạy theo sau.

Hảo Hảo ốm còn có bố mẹ ở bên thương yêu lo lắng.

Nhưng Ái Ái của cô bị ốm rồi, cô thì ở nơi xa cách ngàn vạn cây số, bố ruột thì thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của nói, Lục Nhã Vy lắc đầu, một cảm giác đau khổ lan ra khắp cơ thể cô.

Vũ Nam Phong vừa đi vừa gọi điện thoại cho bác sĩ Kim, nhưng nhận lại được tin là cô ấy mấy ngày trước đã ra nước ngoài tham gia một hội nghị giao lưu chuyên môn, tạm thời không có cách nào tới được.

Ngay sau đó, anh lại gọi điện cho một vị bác sĩ đáng tin cậy khác.

Bác sĩ sau khi tới kiểm tra đưa ra kết quả làm tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên.

“Đứa bé bị trúng độc rồi, loại chất độc này từ từ ngấm vào cơ thể sẽ không đòi mạng kẻ trúng ngay nhưng thời gian lâu sẽ làm ảnh hưởng xấu tới cơ thể, dẫn tới sức đề kháng cơ thể kém đi, chỉ cần một trận cảm cúm cũng có thể lấy đi mạng của đứa bé”.

“Trúng độc?” Đỗ Anh Thư chăm sóc đứa bé lâu như thế, cũng có cảm tình, cô sốc quá mà ngã khụy hai chân xuống đất “Kẻ nào lại nhẫn tâm ra tay hạ độc với một đứa bé mới sinh như vậy chứ? Đúng là không có tính người!”

Hảo Hảo không chịu uống sữa, cũng không chịu uống thuốc, cả người cứ thơ thẩn ra, hai mắt đảo nhìn xung quanh.

Vũ Nam Phong ôm lấy đứa bé dỗ dành một lúc.

“Đồ ăn thức uống của Hảo Hảo đều có người chuyên phụ trách riêng, những người đó tôi cũng đã tự mình điều tra qua, không thể có vấn đề gì cả” Lời anh vừa nói xong liền quay ra hỏi Đỗ Anh Thư “Gần đây cô có uống thuốc gì không?”

“Thuốc? Không có!” Đỗ Anh Thư lắc đầu “Em chỉ ăn một số đồ bồi bổ sức khỏe và đồ có tác dụng giữ gìn nhan sắc, một chút thuốc cũng không có”.

Bác sĩ nói tiếp “Em bé vừa sinh ra khá là yếu, nhưng cũng không nhất định là có người cố ý làm hại, cũng có thể là một số thực phẩm có hại, mọi người lại không hiểu rõ nên đã cho em bé ăn nhầm”.

Vũ Nam Phong bảo Đỗ Anh Thư đưa ra những loại thực phẩm chức năng mà gần đây cô ta uống.

Lục Nhã Vy liếc mắt nhìn một lượt, loại nào cũng là những hàng cao cấp, chỉ một hộp thôi cũng ít nhất lên tới cả trăm đô.