Định Mệnh Đời Anh

Chương 242: Trở lại




Tống Gia Tuệ bĩu môi, tay vẫn xoa xoa trán, cô quay đầu đi chỗ khác giận dỗi “Không thèm, em đã bị thương thế này rồi mà anh vẫn muốn diễn kịch cười em à? Còn lâu mới để anh như ý nhé!”

“Em vừa đi vệ sinh, có người lấy mất phần của em đấy!”

Tống Gia Tuệ đột nhiên tròn xoe mắt, trợn trừng lên nhìn anh “Là cái cô Tô Khuynh Diệp đó?”

Hoàng Minh Huân khẽ cười, cầm lấy tay cô đặt lên đùi mình “Có biết lấy mất phần gì không?”

“Cô ta sờ soạng anh?”

Tống Gia Tuệ trợn mắt, có chút không vui, chẳng trách lúc nãy Tô Khuynh Diệp nhìn cô với ánh mắt đắc ý và thách thức, đột nhiên tức giận véo vào đùi Hoàng Minh Huân một cái thật đau.

“Đoán xem sờ tới đâu rồi?” Hoàng Minh Huân không cảm thấy đau, ngược lại

còn cười rất đắc chí.

“Em có nhìn thấy đâu mà biết”.

Anh lại còn có mặt mũi mà nói ra sao?

Hoàng Minh Huân lại kéo tay cô đưa lên phía trên, anh nắm chắc lấy tay cô không cho Tống Gia Tuệ có cơ hội rút ra, lập tức, mặt và hai tai cô đỏ lên khi chạm vào cái gì đó.

“Anh... hai người... đến chỗ đó mà anh cũng cho người ta chạm vào?”

Hoàng Minh Huân không nhịn được cười nữa mà phá lên “Anh thích cái bộ dạng ngốc nghếch này của em lắm. Yên tâm, chỗ này là đất của em rồi, kể cả có cho sờ thì cũng chỉ mình em thôi, người phụ nữ khác mà dám á, anh nhất định cho cô ta không có đường về nhà!”

Mặt Tống Gia Tuệ càng đỏ hơn, vừa xấu hổ vừa tức giận rút mạnh tay ra.

“Ai... ai thèm đất đó chứ...

“Tối qua.

Tống Gia Tuệ xấu hổ quá tới mức tức giận rồi, vừa nghe thấy hai từ đó liền vội vàng đặt tay lên miệng anh không cho anh nói ra, sau đó lườm anh “Không biết xấu hổ!”

Hoàng Minh Huân nhanh chóng đưa tay ra phía sau gáy cô kéo đầu cô lại, đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp.

Phóng viên vẫn tập trung lên phía trên, Tống Tiến Thành đứng lên bục nói “Hôm nay tôi tổ chức cuộc họp báo này với một mục đích là thông qua sức mạnh của các vị, có thể nhanh chóng tìm lại được cháu của tôi, Tống Gia Linh - người có tư cách nhất để thừa hưởng tài sản của chị dâu tôi. Ở đây, tôi cũng xin hứa rằng, nếu mọi người có thể cung cấp tin tức chính xác về Tống Gia Linh thì tôi xin cảm ơn và hậu tạ một cách thích đáng.”

Sau buổi họp báo, là buổi họp hội đồng cổ đông. Các cổ đông lần lượt tiến vào, Hoàng Minh Huân cũng đi sau Tống Gia Tuệ vào trong chờ xem những gì chuẩn bị diễn ra.

Tống Tiến Thành chuẩn bị đứng lên chủ trì cuộc họp thì bỗng cánh cửa lại mở ra thêm một lần nữa.



“Cảm ơn mọi người dành nhiều công sức tâm huyết cho TD, xem ra tôi trở về lần này thật là đúng lúc..”

Đột nhiên, một tiếng nói mang đầy khí lực của một người phụ nữ vang lên từ ngoài cửa, tất cả mọi người nghe thấy đều quay đầu ra nhìn.

Tống Gia Linh vẫn với bộ mặt trong dáng dấp của Hà Tuệ Linh, đi thẳng lên phía trước phía trung tâm.

Tống Gia Tuệ ngạc nhiên há hốc mồm, lập tức ngoái đầu quay nhìn Hoàng

Minh Huân, anh nở nụ cười không cho thấy vẻ gì là ngạc nhiên, rõ ràng anh đã biết trước hôm nay Tống Gia Linh sẽ quay về.

“Tống Gia Linh của nhà họ Trần? Hội nghị cổ đông của TD, sao cô lại đến đây?”

Tống Tiến Thành gọi lớn “Bảo an, mau lôi những người không liên quan ra ngoài!”

Tống Gia Tuệ xông lên “Chú ba, chú nhìn kỹ lại đi, rốt cuộc đây là ai?”

“Đợi đã! Các người nói sai rồi, tôi không phải là người nhà họ Trần, chỉ có Tập đoàn nhà họ nằm trong tay tôi”.

Tống Gia Tuệ muốn xông lên nói gì đó nhưng Tống Gia Linh khẽ cười, ra hiệu cho cô đừng làm gì cả, khuôn mặt đã từng phẫu thuật của Tống Gia Linh tràn ngập sự hận thù “Bố mẹ đều mất rồi, bây giờ đến thứ duy nhất bọn họ để lại cho tôi ông cũng định cướp đi à?”

“Cô... cô... không phải Tống Gia Linh? Sao cô có thể là...” Tống Tiến Thành đột nhiên trợn mắt “Tống Gia Linh, Hà Tuệ Linh! Cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi?”

Tống Gia Linh không phí lời thêm với ông ta nữa, lập tức đưa ra chứng minh thư và vài bản báo cáo.

“Tôi không cẩn thận nên đã gặp phải tai nạn xe, buộc phải phẫu thuật thành ra thế này, đây là chứng minh thư của tôi, ông có nghi ngờ gì có thể bây giờ cùng tôi đi tới bệnh viện kiểm tra”.

“Sao... sao lại có thể như vậy? Lúc trước khi cô còn ở Thành phố H, chưa từng nói qua rằng cô chính là Tống Gia Linh!”

“Khi đó tôi không có cách nào để chấp nhận được khuôn mặt mới này, cho nên luôn tự ti không thừa nhận...

Tống Gia Linh vừa mới trở về, tất cả các chiến trường đều trở thành trận địa chiến đấu của cô, không biết những phóng viên kia được ai cho vào, bắt đầu tiến vào ào ào hỏi Tống Gia Linh.

“Tống tiên sinh, theo cách nói của ông, bây giờ cô Tống Gia Linh về rồi, có phải tất cả các tài sản sẽ đều thuộc về cô ấy không?”

“Ngài sẽ trao trả lại quyền quản lý tập đoàn chứ?”

“Xin hỏi Tống tiểu thư, trong vòng hơn nửa năm nay nhà họ Tống liên tiếp xảy ra chuyện cô đều không xuất hiện, bây giờ cần phân chia tài sản cô lại đột nhiên xuất hiện, xin hỏi phía sau đó còn có thông tin gì bị giấu không?”

Tống Tiến Thành lập tức nắm lấy cơ hội, ông ta nói dõng dạc: “Tôi không tin cô chính là Tống Gia Linh, Tống Gia Linh đã chết rồi! TD là của tôi, tôi sẽ không để cô có được nó đâu! Cô đừng có mơ..”

Đúng lúc này, có vài người cảnh sát tiến vào, đi thẳng tới trước mặt Tống Tiến Thành.



“Tống Tiến Thành tiên sinh, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới việc nhà họ Tống bị cháy, mời ông đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra, ông có quyền giữ im lặng bởi mỗi câu ông nói đều có thể trở thành bằng chứng tại tòa...

Cục diện thay đổi, vốn dĩ tự cao tự đại Tống Tiến Thành đột nhiên lại trở thành kẻ bị tình nghi là tội phạm.

Tống Gia Tuệ chạy tới bên cạnh Hoàng Minh Huân “Anh sắp xếp những chuyện này từ khi nào vậy?”

Vì vậy nên ngay từ đầu anh mới không hề có ý định nói giúp cô khi cô cầu cứu, bởi vì sớm anh đã biết được kết cục.

Hoàng Minh Huân giang một cánh tay kéo cô vào lòng, anh ghé sát khuôn mặt đầy sẹo vào gần mặt cô nói “Từ sao khi xảy ra tai nạn xe mà anh thoát được”.

Tống Gia Tuệ ngạc nhiên “Vậy sau đó anh sẽ còn làm gì nữa?”

“Em sẽ biết nhanh thôi!”

Tống Gia Linh trả lời câu hỏi của phóng viên cũng như các vấn đề của cổ đông cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân luồn đi ăn cơm trưa sau đó mới quay trở lại hiện trường.

Tống Gia Linh trang điểm rất đậm, dường như che hết mất cả những nét thanh tú của ngũ quan.

“Chị!” cổ họng Tống Gia Tuệ hơi nghẹn lại “Hơn nửa năm nay chị đi đâu đấy? Mẹ và nhà họ Tống đều không còn nữa rồi...”

Trên tay Tống Gia Linh còn kẹp một điếu thuốc, đột nhiên cô ta hít một hơi thật sâu rồi phì khói ra.

“Chị biết tất cả đều không còn nữa!”

“Vậy chị..”

“Những việc đã qua rồi chị không muốn nhắc lại nữa, bây giờ chị chỉ muốn biết ai là người đứng đằng sau giúp chú ba hại chết mẹ..” cô ta liếc mắt nhìn Hoàng Minh Huân, cười lạnh lùng “Tôi tin anh có thể trả lời giúp tôi một số câu hỏi”.

Tống Gia Linh bước đi hết sức thoải mái, thậm chí còn không nói thêm với họ một câu thừa thãi nào.

“Thiếu gia, sao anh có thể tìm thấy chị em?”

Hoàng Minh Huân nhìn theo bóng dáng khuất dần của Tống Gia Linh, ánh mắt trầm xuống “Sau khi anh xảy ra chuyện có một thời gian vì chuyện công việc

nên phải tới Thành phố N và ở lại đó một thời gian”.

“Vậy... bạn trai trước đây của chị ấy?”

Tại sao anh ta lại không cùng trở về với Tống Gia Linh ?

“Sau này, đừng nhắc tới bất kì người đàn ông nào trước mặt cô ấy nữa!”