Định Luật Con Nhím

Chương 3




Ban đêm, Tiền Đường trời bắt đầu mưa, nước mưa rơi tí tách cọ rửa khung cửa sổ, trong căn phòng yên tĩnh tiếng mưa rơi lại càng thêm rõ ràng.

Mưa thu rả rích không dứt, Lê Diễn lại cảm thấy buồn bực, anh cập nhật chương mới, buông con chuột vi tính, ngồi trên xe lăn di chuyển một vòng quanh phòng, cuối cùng đi đến bên ban công, châm một điếu thuốc.

Trên bệ cửa sổ đặt một cái gạt tàn bằng thủy tinh, cánh cửa sổ bằng kính không có đóng, chỉ dùng rèm kéo lại, rèm bị mưa xối thấm nước, nước mưa vượt qua ô cửa sổ văng tung tóe trên trên sàn gạch men, gạt tàn thuốc đặt phía trên cũng bị xối ướt, tàn thuốc và đầu thuốc bên trong ngổn ngang lộn xộn, bốc lên một thứ mùi khó ngửi.

Lê Diễn nhìn chầm chầm cái gạt tàn, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn đem nó đập nát, cuối cùng rít một hơi thuốc, đem đầu thuốc ấn mạnh vào trong gạt tàn.

Bực bội, cảm giác bực bội không thể kìm chế....về tâm lý, về sinh lý, dường mỗi một cái tế bào trong cơ thể đều đang giãy giụa lại bị mặt kẹt phía sau một cánh cửa không thể thoát ra, bất lực, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Ngồi xe lăn quá lâu, Lê Diễn cảm thấy thắt lưng đau nhức, di chuyển xe lăn quay lại phòng, đem mình chuyển lên giường, lấy ra điện thoại di động, phát hiện nửa giờ trước Trương Hữu Hâm có gửi tin nhắn cho anh trên Wechat.

[ Tam Kim Là Bé Ngoan]: Diễn ca, trời mưa rồi *bĩu môi* *ủy khuất* *khổ sở*

Lê Diễn trả lời cậu ta.

[ Hữu Chích Thứ Vị]: Ngủ chưa?

Trương Hữu Hâm trả lời.

[ Tam Kim Là Bé Ngoan]: Vẫn chưa.

[ Hữu Chích Thứ Vị]: Lưng còn đau không?

[ Tam Kim Là Bé Ngoan]: Đệt, em vốn dĩ đã quên mà anh lại nhắc đến, đang nằm liệt giường đây, anh thì sao?

[ Hữu Chích Thứ Vị]: Cũng vậy, nhưng còn chịu được.

Trương Hữu Hâm cũng là người ở Tiền Đường, nhỏ hơn Lê Diễn ba tuổi, hai người quen nhau khi làm vật lý trị liệu ở bệnh viện, cũng xem là đồng bệnh tương liên, mấy năm qua vẫn còn giữ liên lạc.

Lúc Trương Hữu Hâm lúc bị thương vẫn còn là cậu học sinh lớp mười hai, tạm nghỉ một năm mới thi lên đại học, hiện tại là sinh viên năm ba. Tương phản với Lê Diễn, tính cách của cậu nhóc này tương đối hoạt bát, bạn bè rất nhiều, còn thường xuyên ra ngoài du lịch, thỉnh thoảng sẽ đăng lên vòng bạn bè về những sinh hoạt của mình.

Từ khi tách khỏi xã hội đến nay, Lê Diễn chỉ có duy nhất một mình Trương Hữu Hâm là bạn. Có điều kể từ khi xuất viện, hai người cũng chưa từng gặp mặt thêm lần nào, chỉ nói chuyện phiếm trên Wechat.

Mặc dù ở cùng một thành phố nhưng một cái chung cư cũ sáu, bảy tầng lầu, đối với bọn họ mà nói chính là lạch trời.

Sau khi tán gẫu vài câu với Trương Hữu Hâm, Lê Diễn nhớ đến Thẩm Xuân Yến, anh tìm đến Wechat của Chu Tiếu: [Quần áo nam MI&IM – Tiếu Tiếu]

—– Cô ấy nói mình làm việc trong một cửa hàng, là tư vấn bán hàng trong một quầy chuyên bán quần áo nam.

Lê Diễn tìm trong điện thoại mình ba file word, gửi từng cái qua cho Chu Tiếu, cũng không nói thêm câu gì.

Chu Tiếu tan ca tối thì trở lại nhà thuê, căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách hai vệ sinh bị chủ nhà ngăn thành năm gian phòng, Chu Tiếu ở phòng đơn, tính luôn cả cô thì có tất cả bảy cô gái ở đây.

Năm cô gái kia chín người mười ý, mỗi ngày đều giống như có chiến tranh, Chu Tiếu tranh thủ tắm rửa xong lại giặt quần áo mới trở về phòng nằm dài trên giường.

Cảm giác rất mệt mỏi, gần như một ngày đều phải đứng suốt, gót chân truyền lên cảm giác đau nhức, Chu Tiếu lấy điện thoại di động nghĩ thầm lướt xem tin tức một lát rồi ngủ sớm.

Wechat vừa mở lên, nháy mắt liền thấy tin nhắn của "Hữu Chích Thứ Vị".

Chu Tiếu gần như quên hết mệt mỏi, nhanh tay đổi tên gợi nhớ thành Lê Diễn sau đó đọc tin nhắn mà anh gửi.

Là tin nhắc được gửi hơn một giờ trước. Anh không nói gì chỉ gửi qua ba file word, tiêu đề là "1", "2", "3".

Chu Tiếu: "?"

Cô tải file về máy, sau đó trả lời.

[Quần áo nam MI&IM -Tiếu Tiếu]: Anh Lê, đây là gì thế?

[Lê Diễn]: Đây là truyện do tôi viết, cô dành thời gian đọc qua một chút, tôi nói với mẹ cô là độc giả của tôi, bà ấy muốn gặp cô.

Chu Tiếu: "!"

[Quần áo nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Woa! Anh là tác giả viết truyện sao??? Thật lợi hại!!! *cánh tay cơ bắp*

[Lê Diễn]: Hết thảy là bảy triệu chữ, cô đọc lướt nắm bắt tình tiết chính là được rồi.

Chu Tiếu:"..."

[Quần áo nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Được!

[Lê Diễn]: Tối thứ sáu tuần này cô có rảnh không?

[Quần áo nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Tôi rảnh!

[Lê Diễn]: Vậy 6h đến nhà tôi ăn cơm, chỉ có ba người tôi, mẹ tôi và cô, không cần mua quà cáp gì.

[Quần áo nam MI&IM – Tiếu Tiếu]:Được, tôi sẽ đúng giờ!

[Lê Diễn]: Tôi nói với bà ấy chúng ta quen qua mạng hai năm, cô đừng để lộ.

[Quần áo nam MI&IM – Tiếu Tiếu]:Được!

Lê Diễn không trả lời tiếp, Chu Tiếu lập tức nhắn tin cho cửa hàng trưởng xin chuyển ca. Tối thứ sau cô vốn là được xếp ca tối nhưng Lê Diễn mời cô ăn cơm, cô nhất định sẽ đi.

******

Chu Tiếu ròng rã mấy đêm đọc mấy bộ truyện mà Lê Diễn gửi. Trong vòng ba bốn ngày chắc chắn không thể nào xem hết, cô chỉ đành lên mạng tìm mấy trang đánh giá truyện, muốn tìm một số tóm tắt từ người đọc trước hoặc bài đánh giá truyện để tham khảo.

Vừa tìm thì phát hiện, bút danh trên mạng của Lê Diễn là Tạc Nhật Sương Hàng, là một tác giả viết truyện cho một trang web truyện nam. Chu Tiếu lúc rảnh rỗi cũng có đọc tiểu thuyết nhưng đều là các nội dung dành cho thiếu nữ viết về tình cảm, bá đạo tổng tài, Vương gia phúc hắc, phần lớn là đạo văn, với thể loại trang web truyện nam dài kỳ thế này cô không hiểu lắm.

Tìm đến chuyên mục Tạc Nhật Sương Hàng, Chu Tiếu thiếu chút té xỉu.

Lê Diễn viết truyện được ba năm, tổng cộng hoàn thành được ba bộ truyện dài kỳ, hiện có bốn bộ vẫn đang viết, đã viết được hơn một trăm ngàn chữ. Các bộ đã hoàn thành ngắn nhất cũng hơn một trăm ngàn chữ, dài nhất hơn ba trăm ngàn chữ, nhưng dường như càng viết về sau tần suất người xem càng tụt giảm, thành tích của anh thật sự có chút ảm đạm.

Lượt tải lác đác, bình luận lác đác, tặng quà lác đác....

Thuần túy mà nói chính là một tác giả bị vùi dập giữa chợ.

Chu Tiếu vỗ vỗ mặt mình, ép bản thân phải nhớ kỹ tên của các nhân vật chính trong các bộ truyện.

"Nguyệt....nguyệt gì nhỉ?" Chu Tiếu nhìn một hồi cũng không nhìn ra, "Nguyệt Uy (wēi ruí)? Nguyệt..."

Lại là một hồi tìm kiếm

"Nguyệt Chỉ (zhǐ) Ngâm (yuān)."

——Đến tên gọi nhân vật cũng đặt khó như vậy, là muốn ra vẻ mình dân trí cao sao?

Chu Tiếu đọc phần giới thiệt tóm tắt, gãi gãi đầu, thật quan ngại mà nghĩ về người chồng tương lai của mình, không biết có phải Lê Diễn ở nhà tù túng lâu quá hay không, đầu óc xảy ra vấn đề, viết về mấy thứ kỳ kỳ quái quái, chỉ khi có lửa thì mới có ma.

******

Chạng vạng tối thứ sáu, trời lại bắt đầu mưa, Chu Tiếu mua một chút hoa quả đi đến nhà Lê Diễn.

Mặc dù Lê Diễn nói cô không cần mua gì tới, như lễ nghĩa cơ bản này cô đương nhiên hiểu rõ, đến gặp mẹ người ta thì làm sao có thể đi tay không đến.

Trời mưa rất to, lúc cô đi đến lầu sáu, ống quần đã bị mưa xối ướt, cô cất dù, đưa tay gõ cửa.

Thẩm Xuân Yến lên tiếng, tự mình đi mở cửa, vừa nhìn thấy Chu Tiếu bà sững sờ hai giây.

Chu Tiếu cột tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, trên người mặc áo len lông mềm như nhung màu cà phê, bên dưới là quần Jean, giày thể thao, gương mặt sáng sủa, trên mặt mang theo nụ cười, đích thị là một tiểu cô nương trắng trắng, mềm mềm vô cùng đáng yêu.

Việc này vượt xa dự đoán của Thẩm Xuân Yến!

Bà quay đầu nhìn con trai mình ngồi trên xe lăn, anh vẫn một bộ dáng lôi tha lôi thôi âm dương quái khí, trước đó Thẩm Xuân Yến nỉ non nói anh tối thiểu hãy thay một bộ đồ cho tươm tất, nhưng vị nhân gia không muốn, nói Chu Tiếu và anh tâm linh tương thông, sẽ không để ý dáng vẻ của anh.

Thật là tự tin quá thể!

Thẩm Xuân Yến đánh giá Chu Tiếu, trong lòng chợt nhớ đến một câu: Bông hoa lài cắm trên cái gì đó.

"Chào dì, cháu tên là Chu Tiếu, tiếu bì đích tiếu[1]." Chu Tiếu đem hoa quả đưa cho Thẩm Xuân Yến, còn nắm bắt thời cơ làm một vẻ mặt tinh nghịch lè lưỡi, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, đừng nói là Thẩm Xuân Yến nhìn mà kinh ngạc, ngay cả Lê Diễn đang ngồi trên xe lăn cũng sửng sốt.

[1]: Tiếu ở đây nghĩa là "Xinh đẹp".

"Chào cháu chào cháu, mau vào mau vào, trời hôm nay mưa lớn quá." Thẩm Xuân Yến lần đầu tiếp đón bạn gái của con trai, chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ chồng, tay chân luống cuống giúp Chu Tiếu treo dù, rót nước, đem ra đĩa hoa quả lại lặng lẽ quan sát cô gái này.

Nghĩ bụng chuyện này giống như là mơ, làm sao cô gái này lại coi trọng Lê Diễn?

Chu Tiếu nhìn Lê Diễn vẫy tay: "Hi, A Diễn."

Chữ "Diễn" thứ ba bị cô kéo dài ra, Lê Diễn lạnh lùng nhìn cô, mở miệng nói: "A Tiếu."

Chu Tiếu:"...."

Thừa dịp Thẩm Xuân Yến đi vào phòng bếp, Chu Tiến đi đến thấp giọng nói với Lê Diễn: "Gọi tôi là Tiếu Tiếu đi, nếu không thì gọi cả tên họ cũng được."

Lê Diễn gật gật, dựa người trên xe lăn bấm điện thoại, không để ý đến cô.

Chu Tiếu phát hiện Lê Diễn đã gội đầu, đỉnh đầu hơi nhờn hôm trước đã đổi thành bồng bềnh, đứng gần có thể ngửi thấy dầu gội mùi chanh, quần áo trên người ngược lại vẫn như cũ, vẫn là bộ quần áo thể thao vải nỉ không mấy chất lượng, có điều chẳng hiểu sao ở trong mắt Chu Tiếu, người này lại thuận mắt như thế.

Lúc Thẩm Xuân Yến bưng đồ ăn ra bàn liền nhìn thấy Chu Tiếu ngồi trên ghế, như hoa như si ngắm Lê Diễn, tay Thẩm Xuân Yến run lên, canh trong bát đổ ra ngoài một chút, Chu Tiếu vội vàng đứng dậy: "Dì, để cháu giúp một tay."

Cô đi theo Thẩm Xuân Yến vào phòng bếp, đồ ăn đã sớm chuẩn bị gần xong, Thẩm Xuân Yến chỉ là muốn tìm cơ hội nói chuyện với Chu Tiếu, liền gọi cô chuẩn bị chén đũa, tranh thủ hỏi: "Chu Tiếu, cháu và A Diễn quen nhau thế nào?"

Chu Tiếu mỉm cười nói: "Dì gọi cháu là Tiếu Tiếu đi ạ, cháu là fan hâm mộ của A Diễn đấy, các tác phẩm anh ấy viết ra cháu đều đọc hết, thật sự rất thích ạ."

Đối với lần gặp mặt này, Chu Tiếu đã chuẩn bị rất kỹ càng, những câu hỏi có khả năng được hỏi đến đều được cô viết thành danh sách rồi thuộc lòng, hiện giờ đem ra đối đáp hết sức trơn tru.

"Thật sao?" Thẩm Xuân Yến cảm thấy xấu hổ, "Mắt dì già rồi, không đọc được mấy loại sách chữ nhỏ li ti kia, truyện A Diễn viết dì cũng chưa đọc qua, hóa ra nó được hâm mộ vậy sao?"

Chu Tiếu trong mắt long lanh như trời sao: "Đúng ạ, cháu và anh ấy ở trên mạng nói chuyện lâu rồi, vẫn muốn tìm một cơ hội để gặp anh ấy! Anh ấy thật sự rất có tài, cháu thật sự rất ngưỡng mộ!"

Thẩm Xuân Yến dè dặt hỏi: "Vậy...trước lúc gặp nhau cháu có biết tình huống thân thể của A Diễn không?"

Chu Tiếu gật gật đầu: "Dạ biết, anh ấy không có giấu cháu chuyện gì."

Thẩm Xuân Yến thở phào trong lòng, lại hỏi: "Vậy....vậy ba mẹ cháu biết chuyện này không? A Diễn nói hai đứa muốn kết hôn, kết hôn....làm sao có thể tùy tiện quyết định như vậy, dù sao hai bên gia đình cũng phải gặp nhau một lần chứ."

Chu Tiếu nói: "Xin dì yên tâm, chuyện của cháu sẽ do cháu quyết định. Cháu không có mẹ, ba cháu cũng đã lớn tuổi, quê lại xa, ông ấy biết cháu có thể ở lại Tiền Đường sinh sống đã vui lắm rồi, không có yêu cầu gì khác!"

Không chỉ không có yêu gì mà còn đưa thêm cho ngài năm vạn....

Tuy vậy Thẩm Xuân Yến cũng không hoàn toàn yên tâm: "Khi nào rảnh cháu gọi điện thoại cho dì nói chuyện với ba cháu một tiếng, dù sao thì kết hôn cũng là đại sự cả đời."

Chu Tiếu cười gật đầu: "Được ạ, có điều ba của cháu không có dùng điện thoại, điều kiện của quê cháu không được tốt, muốn gọi điện cho ông ấy cháu phải liên hệ thông qua trưởng làng, chờ cháu thu xếp ổn thỏa sẽ nói với dì."

"Vậy, cháu và A Diễn kết hôn, ảnh cưới, hôn lễ, sính lễ, lễ hỏi những cái này cháu có yêu cầu gì không?"

Thẩm Xuân Yến nghĩ bụng, loại hôn nhân chóng vánh này cũng không phải là hiếm gặp, hiếm gặp chính là cô bé này ấy vậy mà lại có thể coi trọng Lê Diễn....Nói cô không có ý đồ Thẩm Xuân Yến có cho tiền cũng không tin. Cho nên bà muốn nói ra mấy việc này để thử lòng Chu Tiếu, nếu Chu Tiếu thật sự đưa ra những yêu cầu quá đáng vậy bà nhất định sẽ phản đối, dù sao hộ khẩu bà vẫn là người đứng tên, bà không có gì phải sợ.

Nếu như những yêu cầu Chu Tiếu đưa ra không quá cao.... Vậy Thẩm Xuân Yến sẽ nghiêm túc mà cân nhắc, dù sao Lê Diễn tìm được người yêu cũng thật sự là khó khăn.

Vài bàn tiệc, mua đôi nhẫn cưới, chụp bộ hình cưới, những thứ này Thẩm Xuân Yến vẫn có đủ khả năng chi trả, đây cũng là giới hạn của bà.

Nào ngờ, Chu Tiếu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dì, cháu và A Diễn đã bàn bạc với nhau, chúng cháu sẽ lõa hôn." [2]

[2]: Lõa hôn mà một dạng kết hôn nhưng không thực hiện bất cứ nghi thức gì, mọi người có thể tham khảo tại nha!

Thẩm Xuân Yến hốt hoảng: "Là do A Diễn không đồng ý sao? Cháu đừng để ý nó, nếu cháu có điều gì muốn nói, cứ nói với dì trước, dì sẽ bàn bạc với nó, sao có thể thiệt thòi cháu gả vào như vậy?"

"Không không không, không phải là ý của A Diễn, là ý của cháu." Chu Tiếu binh đến tướng chặn, nước lên đắp đê, miệng lưỡi dẻo quẹo, "Kết hôn quá mức tốn kém, cháu và A Diễn sau khi kết hôn muốn tìm công việc tốt, tiết kiệm tiền, trong tương lai có thể mua một căn nhà cho mình. Về phần hôn lễ, sau này có điều kiện hơn có thể bổ sung sau ạ."

Thẩm Xuân Yến sững sờ một hồi lâu, cảm động muốn rơi nước mắt:" Tiếu Tiếu, cháu đúng là một cô bé khéo léo hiểu chuyện. Cháu yên tâm, cháu gả cho A Diễn, thằng bé nhất định sẽ đối đãi tốt với cháu, sau này hai đứa sinh con, cứ yên tâm đi làm, dì sẽ giúp trông cháu cho."

Chu Tiếu miệng nhanh hơn não, thốt ra một câu: "A Diễn còn có thể sinh con sao?"

Thẩm Xuân Yến: "???"

Chu Tiếu phát hiện có điều không đúng, lắp bắp nói: "Anh...anh ấy không phải tê...tê liệt sao?"

Dì Lưu không nói quá kỹ về tình huống của anh với cô, chỉ nói vị họ Lê này chân không tốt, ngồi xe lăn, có thể là tới bản thân dì Lưu cũng không nắm rõ tình trạng của Lê Diễn.

Ở quê Chu Tiếu có một người anh họ hàng xa, mấy năm trước xây nhà không may bị té từ trên nóc nhà xuống, bị gãy cột sống, nửa người dưới liền tê liệt. Bác sĩ nói anh ta không chỉ không thể đi lại được mà còn mất khả năng sinh con, không quá hai năm, người vợ liền ly hôn. Chu Tiếu vốn có ấn tượng về việc này cho nên trước nay vẫn luôn cho rằng tình huống của A Diễn và người anh họ hàng xa kia giống nhau.

Bên ngoài cửa sổ phòng bếp đột nhiên sáng lên một tia sét, liền theo đó là một trận âm thanh đinh tai nhức óc.

Ầm Ầm....

"A Diễn!" Thẩm Xuân Yến không trả lời vấn đề của Chu Tiếu mà đột nhiên hô thành tiếng.

Chu Tiếu vừa quay đầu liền bắt gặp A Diễn ngồi trên xe lăn ở trước cửa phòng bếp, trong đôi mắt tràn ra sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô.

Giọng nói anh nghe vào trầm đục giống như mấy tên sát nhân biến thái: "Hai người đang trò chuyện gì thế? Không muốn cho con nghe thấy à?"

Chu Tiếu nuốt nước miếng một cái.

"Không phải không phải, mẹ và Tiếu Tiếu đang nói chuyện phiếm thôi! Tiếu Tiếu cháu ra ngoài phòng khách đi, một mình dì làm được rồi, cháu cùng A Diễn nói chuyện đi." Thẩm Xuân Yến đánh mắt với Chu Tiếu một cái, Chu Tiếu liền ngoan ngoãn ra khỏi phòng bếp.

Lê Diễn di chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn ăn, lại khôi phục lại dáng vẻ cúi đầu bấm điện thoại, Chu Tiếu kéo ghế yên lặng ngồi xuống, ngồi một lúc, Lê Diễn cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi nói với cô tôi bị tê liệt khi nào?"

Chu Tiếu: "..."

"Sức tưởng tượng của cô thật phong phú đấy."

"Tôi..." Chu Tiếu nhỏ giọng lí nhí, "Tôi làm hỏng việc rồi sao?"

"Tí nữa để tôi giải thích." Lê Diễn nâng mắt nhìn cô, trong giọng nói mang theo sự thờ ơ, "Tôi không phải bị tê liệt, mà là bị cắt chi."

Anh vỗ vỗ bắp đùi mình, tiếng "bộp bộp" như vỗ vào kim loại vang lên, "Hai bên đều cắt hết, phần chân còn lại chỉ có một chút, hiểu rồi chứ?"

Chu Tiếu cúi đầu, ngón tay cuộn chặt vào áo len đến đốt ngón tay cũng hiện lên màu trắng, thật sự là xấu hổ đến cực điểm.

Lúc ăn cơm, Thẩm Xuân Yến làm rất nhiều món, ba người cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

Thẩm Xuân Yến cười vui vẻ nói Chu Tiếu ăn nhiều một chút, Chu Tiếu ngượng ngùng đáp ứng.

Lê Diễn nhìn cô gái ngồi ở đối diện, đột nhiên mở miệng: "Chu Tiếu, thật xin lỗi, vì đã giấu em một chuyện."

Toàn thân Thẩm Xuân Yến cứng đờ, Chu Tiếu vội vàng nhìn Lê Diễn, "Chuyện gì ạ?"

"Thật ra anh....không phải tê liệt, anh.....anh bị cắt chi." Lê Diễn bày ra biểu cảm dường như là rất thống khổ, chân mày nhíu chặt, cúi đầu nắm lấy quần của mình, giọng nói nghẹn ngào, "Trước đó anh chỉ nói với em anh ngồi xe lăn, là sợ em bị dọa sợ, nên mới gạt em, xin em tha thứ cho anh."

Chu Tiếu: "...."

Lời này nên đáp lại thế nào đây.

Suy nghĩ vừa động, trên mặt cô tràn ra dáng vẻ tâm hoa nộ phóng, vui như mở cờ trong bụng, " Thật, thật sao? A Diễn! Anh nói là anh còn có thể sinh con sao? Thật là quá tốt rồi!"

Thẩm Xuân Yến: "...."

Lê Diễn: "...."

Tay Thẩm Xuân Yến có chút run gắp một miếng thức ăn vào trong chén cho Chu Tiếu: "Ai da....Chu Tiếu, A Diễn thật sự không phải cố ý gạt cháu, cháu nể mặt dì đừng trách nó nữa. Thân thể A Diễn không tốt, cháu không chê nó, còn đồng ý kết hôn, dì...dì..." Nói đến đây thì chảy nước mắt.

Lê Diễn quét mắt nhìn bà, nghĩ thầm bữa ăn này đột nhiên lại trở thành một cuộc thi diễn xuất rồi ư? Từng người đều phô ra kỹ năng của bản thân, nếu tiếp tục nữa anh khẳng định ba người rất có thể một đường xuất đạo.

Thẳng thắng mà nói, kỹ năng diễn xuất của Chu Tiếu vẫn có hơi non, Lê Diễn cảm thấy năng lực nắm bắt tình huống của cô vẫn thua mẹ mình một bậc.

Chu Tiếu cũng buông chén cầm tay Thẩm Xuân Yến, đỏ mắt nói: "Dì, cháu đương nhiên không trách A Diễn, anh ấy cũng là có nỗi khổ tâm mà! Cháu hứa với dì, sau khi kết hôn, cháu nhất định sẽ đỗi đãi với anh ấy thật tốt, nuôi đến trắng trắng mập mập, cam đoan sẽ không để dì phải lo lắng!"

Lê Diễn đỡ trán, thật sự không thể xem tiếp, giọng lạnh lùng nói: "Được rồi, được rồi, ăn cơm đi!"

Kịch tình cảm kết thúc, ba người yên lặng ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Chu Tiếu lại không nhịn được vuốt mông ngựa, nào là khen đồ ăn Thẩm Xuân Yến nấu ăn rất ngon, nào là khen truyện mà Lê Diễn viết vừa hay vừa hấp dẫn, là những tác phẩm có một không hai trên đời, nói không chừng có thể đạt được giải Nobel về văn học.

Những thứ này cô đã vất vả chuẩn bị! Dù sao cũng phải dùng cho hết!

Thẩm Xuân Yến cái gì cũng không hiểu, trên mặt lại cười như muốn nở hoa.

Lê Diễn cảm thấy Chu Tiếu đang châm chọc mình, ánh mắt lại càng u ám, chỉ vùi đầu ăn cơm, hơn nữa cũng lười không muốn tiếp lời hai người.

Lần đầu tiên mẹ chồng nàng dâu gặp nhau đã kết thúc trong bầu không khí "vui vẻ hòa thuận".