Định Luật Con Nhím

Chương 4




Sau bữa cơm, Chu Tiếu giúp Thẩm Xuân Yến thu dọn bàn ăn, đề nghị muốn rửa bát, Thẩm Xuân Yến nhất quyết không chịu, bảo cô đến phòng khách ăn trái cây, cùng Lê Diễn trò chuyện.

Chu Tiếu chỉ đành ngồi đợi ở phòng khách, Lê Diễn vẫn như cũ chơi điện thoại, không hề có ý định cùng cô nói chuyện phiếm. Chu Tiếu không có việc gì làm, liền nhìn anh chằm chằm, nhìn một hồi cô liền nhìn ra có gì đó không đúng —— sắc mặt Lê Diễn hình như không ổn lắm.

Thời tiết đã bắt đầu lạnh, anh cũng không mặc nhiều quần áo, nhưng Chu Tiếu có thể nhìn ra được trên chóp mũi của anh xuất hiện một tầng mồ hôi, môi cũng có chút trắng bệch.

"Anh không thoải mái à?" Chu Tiếu đánh bạo hỏi.

Lê Diễn ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ: "Không có."

"Ừm." Anh không muốn nói, Chu Tiếu cũng không dám hỏi tiếp.

Sau khi Thẩm Xuân Yến rửa bát, thu dọn phòng bếp xong thì đi ra dặn dò Lê Diễn vài câu, nguyên liệu dư đã cất trong tủ lạnh, một ít bánh đã gói sẵn anh có thể tự mình nấu để ăn vân vân. Lê Diễn có chút mất kiên nhẫn, Thẩm Xuân Yến cho rằng anh ngại bà làm bóng đèn, tranh thủ thời gian muốn rời đi, để hai đứa nhỏ cùng nhau tâm sự, hun đúc tình cảm.

Chu Tiếu nào dám ở lại, vẻ mặt xám xịt kia của Lê Diễn rõ ràng đang muốn nói hai người bọn họ nhanh rời đi, thấy Thẩm Xuân Yến sắp đi, Chu Tiếu cũng đứng lên, nói muốn tiễn dì ra về.

Thẩm Xuân Yến biết ngày mai cô còn phải đi làm sớm, cũng không muốn miễn cưỡng cô.

Trước khi đi, Chu Tiếu nhìn Lê Diễn, phất phất tay: "A Diễn, hẹn gặp lại, lần sau em lại đến tìm anh chơi."

Lê Diễn: "...."

Thẩm Xuân Yến nhìn thấy con trai không đáp, tranh thủ thời gian đáp: "Tiếu Tiếu có rảnh thì hãy ghé qua nhiều một chút, A Diễn bình thường luôn ở nhà có một mình, không có ai bầu bạn, nếu có cháu đến trò chuyện thì tốt quá."

Lê Diễn hung hăng trừng bà một chút, Thẩm Xuân Yến cũng không dám nhiều lời, tay cầm túi rác cùng Chu Tiếu đi ra khỏi cửa.

Hai người phụ nữ vừa đi, trong phòng lập tức trở nên yên lặng, Lê Diễn thở dài một hơi, trước tiên ra ban công hút một điếu thuốc, sau đó liền về phòng cởi chân giả xuống.

Mỗi lần mưa dầm, chỗ vết cắt thỉnh thoảng sẽ bị đau nhức, mặc dù không phải loại đau đến hôn mê nhưng cũng rất khó chịu, đây là một trong những di chứng để lại hậu phẫu thuật.

Lê Diễn chuyển người lên giường, kéo chăn đắp đến eo, nhìn xuống phía dưới người xem xét, bên dưới chăn trống rỗng một khoảng, anh "haizzz" một tiếng, giơ cánh tay đặt ngang mắt, nhắm mắt thả lỏng người.

Thẩm Xuân Yến và Chu Tiếu mỗi người cầm một cây dù, giẫm lên vũng nước đọng chậm rãi đi trong tiểu khu.

Đêm thu gió lạnh thấu xương, trời mưa rả rích, có rất ít người đi lại trong tiểu khu, chỉ còn hai người bọn họ đi dưới đèn đường chiếu sáng.

Thẩm Xuân Yến hỏi Chu Tiếu trình độ học vấn và việc làm, Chu Tiếu không chút giấu giếm nói cô vẫn chưa học hết cấp ba, chỉ mới tốt nghiệp cấp hai.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Chu Tiếu sau khi nói xong thoáng phát hiện ánh mắt Thẩm Xuân Yến có chút khác lạ. Xung quanh quá tối, hai người đều không thể nhìn rõ biểu tình của đối phương ẩn dưới màn đêm, nhưng Chu Tiếu biết, Thẩm Xuân Yến có chút thất vọng, có điều bà ấy cũng không nói gì.

Lúc đi đến cổng tiểu khu, Chu Tiếu nói: "Dì, Lê Diễn trước nay vẫn chưa nói với cháu về việc anh ấy đã trải qua, dì có thể nói với cháu một chút được không ạ? Nếu...nếu dì không muốn nói cũng không sao, về sau có cơ hội cháu sẽ hỏi anh ấy."

"Nó không nói sao? Vậy tốt nhất cháu đừng chủ động hỏi trước, cháu mới nhắc vài câu nó lại liền phát cáu. Đến kia đi, chỗ này được rồi." Thẩm Xuân Yến kéo tay Chu Tiếu đứng bên dưới mái hiên của một cửa hàng bán đồ giảm giá trước cửa tiểu khu, chỗ này không bị nước mưa xối đến, bà thu dù, thờ dài một hơi, vẻ mặt mang theo đau thương.

"Nó không nói cũng là chuyện bình thường, làm gì có ai nguyện ý nhớ lại đoạn ký ức đau đớn kia chứ? Thật ra là do một vụ tai nạn xe cộ, năm đó A Diễn đang học năm tư đại học, vừa ký hợp đồng thực tập với một công ty, luận văn tốt nghiệp vẫn đang trong lúc chuẩn bị. Đêm hôm đó, nó tăng ca ở công ty đến rạng sáng rồi đạp xe về nhà, trên đường đụng phải một tài xế lái xe ngủ gật vượt đèn đỏ haizzzz"

Thẩm Xuân Yến nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài tiểu khu, lại thở dài một hơi.

Chu Tiếu hoảng hốt hỏi: "Năm tư, là hơn ba năm trước sao? Tháng mấy ạ?"

Thẩm Xuân Yến nói: "Tháng tư, ba năm....tính đến nay là tháng mười, vậy tổng là ba năm rưỡi."

Chu Tiếu rơi vào trầm tư.

"Bánh xe hàng rất lớn, cán qua hai chân thằng bé, chính là ở chỗ này." Thẩm Xuân Yến đưa tay chỉ xuống đùi mình, vị trí từ hông đi xuống chỉ cách có một chút, "A Diễn bất tỉnh ngay tại chỗ, sau đó người đi đường gọi 120 đưa nó vào bệnh viện cấp cứu, hai bên đùi đều bị nghiền nát, chỉ có thể cắt cụt."

Thẩm Xuân Yến nhớ đến chuyện năm đó, cảm thấy giống như một cơn ác mộng. Trong vòng một đêm, đứa con trai hào hoa phong nhã, tiền độ rộng mở của bà lại trở thành một khối thịt nhão nằm trên phòng hồi sức ICU, lúc đưa y tá đẩy ra, cả người chỉ còn lại một nửa.

Sau khi mất hai chân, càng ngày càng có nhiều thứ vốn dĩ thuộc A Diễn cũng liền bỏ anh mà đi, đến hôm nay, anh đã hoàn toàn trở thành một người khác, ngay cả Thẩm Xuân Yến cũng cảm thấy lạ lẫm.

"Dì từng muốn dẫn nó đến bác sĩ tâm lý." Thẩm Xuân Yến nhìn Chu Tiếu, "Nhưng nó sống chết không chịu đi, uy hiếp nói nếu dì ép thì nó sẽ nhảy lầu."

Chu Tiếu: "...."

"Nó nói nó không điên, người điên là chúng ta. Nó nói nó không thay đổi, là chúng ta thay đổi." Thẩm Xuân Yến cười khổ, "Thôi thì chúng ta cũng đành chịu. Nghĩ tích cực một chút, tốt xấu gì nó cũng còn sống, những năm qua thân thế cũng không có biến chứng gì nặng, sinh hoạt thường ngày cũng có thể tự mình gánh vác. Bây giờ nó còn viết truyện, có thể tự nuôi sống bản thân, còn có cháu cùng bầu bạn, mọi thứ cũng đã dần khởi sắc trở lại."

Trên mặt Thẩm Xuân Yến lộ ra nụ cười vui mừng, "Hiện giờ dì không cầu A Diễn có thể đại phú đại quý, đời này dì chỉ hi vọng A Diễn của dì có thể bình an sinh hoạt, bên cạch có người biết nóng biết lạnh chiếu cố nó, nếu có thể sinh một đứa bé thì lại thật tốt, để nó có chút gì đó ràng buộc với thế giới này."

Bà từ tốn nhìn vào mắt Chu Tiếu.

Thẩm Xuân Yến là một phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, tóc xoăn dài đến vai, vóc dáng rất cao, vì tuổi già nên có chút phát tướng. Nhìn ngũ quan rất dễ để đoán được khi còn trẻ bà cũng là một mỹ nhân, mặt khác Lê Diễn lớn lên thừa hưởng nhan sắc từ bà, Lê Diễn trước kia, đã từng chói mắt tựa như ánh nắng mùa hè.

Lần này, lời Chu Tiếu nói ra là lời xuất phát từ tận đáy lòng, cô chân thành nhìn Thẩm Xuân Yến, nói: "Dì, cháu nhất định sẽ chiếu cố A Diễn thật tốt, dì yên tâm nhé."

Sau cửa ải của Thẩm Xuân Yến, chuyện đăng ký kết hôn của Chu Tiếu và Lê Diễn chính thức được thông qua.

Lê Diễn chọn một ngày đầu tháng mười một đăng ký, Thẩm Xuân Yến nhăn mày nói sao lại gấp như vậy, Lê Diễn nói: "Chu Tiếu là kiểu cô gái khá truyền thống, không muốn loại việc chưa đăng ký kết hôn mà đã ở chung, nên trước khi cô ấy dọn đến sống ở đây thì phải đi lĩnh giấy trước."

À à à! Thẩm Xuân Yến liền hiểu, thằng bé Lê Diễn này dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mới hơn hai mươi, đối với phương diện kia tương đối là gấp, liền muốn nhanh nhanh giải quyết! Có thể hiểu có thể hiểu.

Nhìn thấy mẹ mình cười có chút gian, Lê Diễn cũng hiểu, anh cau mày lớn tiếng: "Mẹ nghĩ đi đâu vậy?!"

Thẩm Xuân Yến cười ha hả: "" Không có gì không có gì, con và Chu Tiếu thu xếp đi, mẹ về lấy hộ khẩu rồi cùng đi với hai đứa."

Lê Diễn lên Wechat hẹn Chu Tiếu ngày đi đăng kết hôn.

Hai người hơn một tuần không gặp, thái độ của anh so với nam sinh mời nữ sinh đi xem phim còn muốn qua loa hơn, nhưng Chu Tiếu cũng không kì kèo, một tiếng liền đồng ý.

Đây vốn dĩ chỉ là một giao dịch, không phải là tình cảm gì thật.

Đi đăng ký kết hôn là một chuyện đơn giản, nhưng để Lê Diễn có thể xuống lầu lại một chuyện rất khó khăn.

Chu Tiếu không kì kèo lại chẳng bù cho Lê Diễn kì kèo! Anh sống chết không chịu tháo chân giả để người khác cõng xuống lầu, đeo chân giả rất khó cõng, Thẩm Xuân Yến chỉ đành gọi Tống Hoa và Tống Tấn Dương đến hỗ trợ, để bọn họ một người cõng một người đỡ, đưa Lê Diễn từ lầu sáu xuống dưới.

Việc cõng người khẳng định là do Tống Tấn Dương làm.

Con hàng này hiện giờ đang làm tại một công ty viễn thông, làm ở bộ phận Operation, thân cao 1m81, mày rậm mắt to, còn rất lanh lợi, mỗi lần Lê Diễn nhìn thấy hắn đều sẽ buồn bực, nửa câu cũng không muốn nói chuyện cùng hắn.

Tống Tấn Dương cũng không nhịn, đứng trước mặt Lê Diễn huênh hoang chống nạnh: "Tôi nói cậu nên sớm đổi sang nơi ở có thang máy đi! Sao mà mãi vẫn không đồng ý? Cậu ở tận lầu sáu đó! Nếu lỡ té xuống một cái biến tôi thành tàn phế cậu có chịu trách nhiệm không?"

Lê Diễn ngồi trên xe lăn, ngửa đầu rống: "Là tôi cầu anh tới sao? Không muốn làm thì lượn đi!"

Tống Tấn Dương cũng gân cổ lên, hắn trước giờ đều không sợ anh: "Cậu cho rằng tôi muốn đến sao? Tôi không cõng thì ai cõng đây? Là mẹ cậu hay ba tôi? Nói cho cùng thì cũng là ba tôi không phải ba cậu nên cậu chẳng hề đau lòng ông ấy chút nào đúng không? Hai năm trước lúc ông ấy cõng anh lên cầu thang bị té đến mức nứt cả xương chân, cậu đã từng nói qua một tiếng "xin lỗi" nào chưa?"

Lê Diễn tức giận đến xanh mặt, Tống Hoa là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, bề ngoài giản dị chất phát, lúc này đứng bên cạnh quát: "Tống Tấn Dương, con ngậm miệng lại cho ba!" Hôm nay là ngày em trai con kết hôn, con còn muốn quậy đến khi nào?"

Cuối cùng Tống Tấn Dương im miệng, từ trên cao mà liếc nhìn Lê Diễn một chút, buồn bực nói: "Hôm nay là ngày cậu kết hôn, anh đây không cùng cậu cãi nhau. Một lát nữa tôi thật sự muốn xem là cô gái nào, không có mắt mà chọn trúng cậu!"

Thẩm Xuân Yến sắp khóc tới nơi: "Tấn Dương à, coi như là dì xin con đó, con bớt nói vài câu đi!"

Tống Tấn Dương "hừ" một tiếng, đứng trước mặt Lê Diễn xoay lưng cúi người xuống, "Lên đi!"

Lê Diễn nhắm mắt hít sâu một cái ổn định tâm trạng, cuối cùng vẫn duỗi tay choàng lên cổ Tống Tấn Dương.

Tống Tấn Dương đỡ lấy hai bên đùi giả của anh, một hơi nâng anh lên.

Tống Hoa nhanh chóng bước lên đỡ phía sau, Thẩm Xuân Yến mang xe lăn của Lê Diễn, cùng nhau xuống lầu.

Chu Tiếu được Lê Diễn hẹn gặp ở một nơi khác, bởi vì anh không muốn cô đến nhà nhìn thấy dáng vẻ xuống lầu chật vật của anh.

Mặc dù anh chán ghét Tống Tấn Dương, nhưng mấy năm nay mỗi lần muốn xuống lầu đều phải nhờ đến hắn. Tên Tống Tấn Dương này cũng rất kỳ lạ, mặc dù độc mồm độc miệng nhưng mỗi lần gọi hắn thì hắn đều tới.

Từ nhỏ đến lớn, Lê Diễn có rất nhiều bạn học, bạn thân thế nhưng sau lần tai nạn đó anh gần như đều cắt đứt liên lạc với tất cả những người đó, cho dù là huynh đệ tốt bao nhiêu anh đều không để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của mình hiện tại, dần dần liền trở thành một người cô đơn.

Những người trạc tuổi anh hiện giờ vẫn còn qua lại trong xã hội này, ngoại trừ Trương Hữu Hâm hành động bất tiện giống anh thì chỉ còn lại một mình Tống Tấn Dương.

Lúc đi xuống đến lầu ba, trên trán Tống Tấn Dương đã đổ mồ hôi.

Lê Diễn rất gầy, trọng lượng cơ thể thật ra rất nhẹ, nhưng anh lại cao, kích cỡ của chân giả đeo trên người đương liên cũng lớn, Tống Tấn Dương cõng anh cũng rất cẩn thận, tránh cho làm bị thương vị Lê đại gia trên lưng.

Lê đại gia lại giống như con cá chết co quắp trên lưng hắn, không nói gì.

Xuống đến lầu một, Thẩm Xuân Yến trở tay mở ra xe lăn, Tống Tấn Dương và Tống Hoa cùng nhau hiệp lực nâng Lê Diễn ngồi lại xe lăn. Lê Diễn điều chỉnh chỗ chỗ tiếp nối của chân giả một chút, đem hai chân đặt lên bàn đạp, ngẩng đầu nhìn Tống Tấn Dương, sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi, hiện giờ còn đang thở dốc.

Qua một lát còn phải nhờ hắn cõng mình lên lại lầu sáu, Lê Diễn thật muốn chết quách cho xong.

Trên đường đi đến cục dân chính, Tống Tấn Dương lái xe, Lê Diễn ngồi bên ghế phụ, hai ông bà già ngồi phía sau.

Thẩm Xuân Yến nhìn Lê Diễn từ phía sau, tóc tai lòa xòa, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, liền đánh bạo hỏi: "A Diễn, lát nữa còn phải chụp hình kết hôn, con có muốn đi cắt tóc trước không? Tóc con dài qua lỗ tai rồi."

Lê Diễn một câu cự tuyệt: "Không cần."

Thẩm Xuân Yến tiếp tục khuyên: "Kết hôn rồi, dù gì cũng nên phấn chấn tinh thần một chút con à."

"Con có chỗ nào là không phấn chấn?"

Thẩm Xuân Yến không dám nói thêm câu nào.

Lê Diễn cố tình muốn để Chu Tiếu cảm thấy chuyện đăng ký kết hôn này chẳng có gì to tát, muốn để cô biết đây chẳng qua chỉ là giả, chẳng qua là đi đăng ký lát cần gì phải cắt tóc? Anh căn bản cũng chẳng quan tâm chuyện này!

Thế mà con hàng Tống Tấn Dương này miệng tiện nói không ngớt: "Cậu nghĩ kỹ một chút, cần gì phải như vậy? Đổi qua nhà có thang máy chẳng phải là tiện biết bao nhiêu à! Bình thường cậu có thể xuống lầu đi dạo, muốn cắt tóc cũng rất đơn giản. Suốt ngày nhốt mình ở lầu sáu, nhìn da của cậu đi, có khác cương thi là bao."

Lê Diễn lạnh nhạt nói: "Không nhọc ngài hao tâm tổn trí."

Tống Tấn Dương nghiêng mắt nhìn anh một chút, lời nói hiện ra ý vị sâu xa: "Lê Diễn, tôi nói thật với cậu, tôi thật sự không phải là nhìn trúng nhà ở của cậu. Hôm nay có mặt ba tôi và dì, chúng ta nói về chuyện này một lần. Bây giờ tôi thật sự không đủ tiền mua nhà, tiền cọc cũng không đủ, nếu như tôi thật sự muốn kết hôn xong ở lại nhà ba, ông ấy nhất định sẽ nhường lại cho tôi. Nhưng tôi đành lòng để ba tôi và dì ở nhà thuê sao? Tôi không làm được! Đương nhiên tôi cũng có thể thuê nhà trước để kết hôn, bạn gái tôi cũng không phải không đồng ý, bọn tôi đang tiết kiệm sớm muộn gì hai năm nữa cũng sẽ mua được nhà. Nhưng tôi cảm thấy cậu sống ở nhà cũ đó thật quá bất tiện chi bằng để tôi thuê cho cậu một căn có thang máy, cậu ở đó, tôi ở nhà cũ của cậu, cậu thoải mái, tôi cũng yên tâm, cậu xem chuyện này không phải là hợp tình hợp lý sao? Tôi cũng không phải vô duyên vô cớ muốn cướp nhà cậu, tôi cũng phải bỏ tiền ra thuê nhà cho cậu còn gì?"

Lê Diễn: "Bộ tôi không có chỗ ở hay sao mà phải cần anh giúp tôi thuê nhà?"

Tống Tấn Dương tức giận đập tay lên vô lăng: "Đại ca ơi, đây chỉ là tạm thời đổi nơi ở thôi mà!!!"

Lê Diễn cũng gầm thét: "Anh lái xe cho đàng hoàng đi!!!"

Tống Tấn Dương: "Má!"

Tống Hoa và Thẩm Xuân Yến ngồi phía sau thở cũng không dám thở mạnh.

Quả thật phương án của Tống Tấn Dương rất hợp lý, người bỏ tiền cũng là hắn, Tống Hoa và Thẩm Xuân Yến cảm thấy chuyện này đều tốt cho cả đôi bên, nhưng quan trọng là Lê Diễn sống chết không chịu đồng ý, nhất định là vùi mình trong căn nhà đó, mỗi lần muốn xuống lầu đều triệu hồi Tống Tấn Dương đến.

Tống Tấn Dương sờ sờ lỗ mũi mình, đột nhiên cười thành tiếng: "Lê Diễn, cậu cứ mỗi lần muốn xuống lầu đều gọi tôi, tôi nghi ngờ liệu có phải cậu yêu tôi không?"

"Anh muốn chết à?" Giọng Lê Diễn rít qua kẽ răng.

Thẩm Xuân Yến chịu không nổi: "Tấn Dương, em con lát nữa còn phải đến gặp vợ nó, con đừng nói lung tung được hay không?"

"Hừ" Tống Tấn Dương khịt mũi, "Có vợ thì ghê gớm lắm sao? Con cũng có vợ nha!"

Xe dừng lại trước cục dân chính, ba người xuống xe, Thẩm Xuân Yến thấy Chu Tiếu đã đứng chờ trước cổng. Nhìn thấy bọn họ, cô lập tức đi qua, lễ phép chào hỏi: "Chào dì, chào chú, anh là..."

Cô không biết người đàn ông trẻ mặc áo khoác da này là ai, Tống Tấn Dương cũng nhìn cô, cười nói: "Ai cha! Đây chính là em dâu sao? Anh là anh trai Lê Diễn, em cứ gọi Tấn Dương ca ca là được."

"Tấn Dương ca ca." Chu Tiếu ngoan ngoan gọi.

Thẩm Xuân Yến đem xe lăn đặt bên cạnh ghế phụ, Tống Tấn Dương đi qua giúp Lê Diễn xuống xe. Sắc mặt Lê Diên đen như đít nồi, câu "Tấn Dương ca ca" vừa rồi nghe vào thật sự là mắc nghẹn.

Chu Tiếu nhìn thấy ba người ở bên xe lăn bận bịu một hồi, một bên nâng chân một bên đỡ eo cuối cùng Lê Diễn cũng vững vàng ngồi trên xe lăn.

Anh ngẩng đầu nhìn Chu Tiếu một cái, mặt trời sau giờ ngọ có hơi gắt, lâu lắm rồi Lê Diễn không tiếp xúc với ánh nắng thế này, lúc này liền bị ánh nắng chói đến híp mắt. Người qua lại trước cục dân chính rất nhiều, nhấy một thanh niên còn trẻ như vậy đã ngồi xe lăn, luôn có nhiều cặp mắt hướng về phía anh dò xét.

Lê Diễn chán ghét cảm giác này, anh cúi đầu xuống, tay chuyển động bánh xe đi về cửa lớn cục dân chính.

Chu Tiếu thản nhiên đi bên cạnh anh.

Trước tiên là chụp hình kết hôn.

Mặc dù chỉ là kết hôn giả, Lê Diễn vẫn đổi một bộ quần áo chỉnh chu, lúc chụp ảnh yêu cầu cởi áo khoác, bên trong là áo len màu vàng nhạt. Chu Tiếu vẫn như cũ mặc áo len nhung màu cà phê hôn trước, tóc cột đuôi ngựa, cô ngồi trên ghế, Lê Diễn ngồi trên xe lăn, hai người sánh vai nhìn về phía ống kính.

Thợ chụp ảnh nói: "Cô dâu chú rể, cười một cái nào!"

Chu Tiếu mỉm cười, Lê Diễn vẫn mặt lạnh như cũ.

Thợ chụp hình không hài lòng, nghiêng đầu từ sau máy ảnh: "Chú rể, hãy cười đi nào! Đúng rồi! Tương lai ngọt ngào đang vẫy gọi nha!"

Lê Diễn khẽ kéo khóe miệng, cảm giác cơ mặt cũng muốn vộp bẻ, thợ chụp hình cũng hết cách chỉ đành ấn nút chụp.

Nhận được ảnh chụp, Lê Diễn nói ba người kia không cần đi cùng, anh và Chu Tiếu hai người ngồi ở sảnh đợi gọi tên.

Chờ một lúc, xung quang không có ai ngồi, Lê Diễn thấp giọng nói: "Ba điều hiến pháp, thứ nhất, không được vào phòng tôi; thứ hai, không được mang bất luận kẻ nào về nhà, ngay cả người thân cũng không được; thứ ba, không được can thiệp vào cuộc sống của tôi; thứ tư...."

Chu Tiếu xen vào: "Không phải chỉ có ba điều sao?"

"..." Lê Diễn, "Vậy mười tám điều hiến pháp. Thứ tư, không được động đến đồ của tôi, nếu như bày bừa ở phòng bếp và phòng vệ sinh nhất định phải dọn sạch sẽ; thứ năm, không được phép nuôi thú cưng, bất kể là rùa đen hay hamster cũng không được; thứ sáu, không được ăn đồ ăn nặng mùi, đặc biệt là sầu riêng, nếu muốn ăn gì đó phải hỏi qua tôi, nếu tôi không phản đối thì mới được ăn; thứ bảy, quần áo treo trong phòng ngủ phải chỉnh tề; thứ tám, không được quá thân thiết với mẹ tôi; thứ chín; không được cùng Tống Tấn Dương nói chuyện; thứ mười...."

Chu Tiếu nghiêm túc lắng nghe, chờ một hồi liền hỏi: "Thứ mười là gì?"

"Chưa nghĩ ra, đợi nghĩ ra tôi sẽ bổ sung." Lê Diễn dừng một chút, nói: "Đúng rồi, hai vạn kia khi nào thì chuyển cho tôi?"

"Hôm nay sẽ chuyển." Chu Tiếu nói, "Chờ lấy xong chứng nhận kết hôn, tôi sẽ chuyển."

Lê Diễn gật gật đầu, "Được."