Chu Tiếu lấy điện thoại di động ra bật Wechat, chần chừ một lúc mới đứng dậy đi đến trước mặt Lê Diễn. Lúc Lê Diễn cúi đầu quét mã, Chu Tiếu chú ý đến đỉnh đầu của anh, tóc vừa đen vừa dày chỉ là hơi nhờn, cảm giác dường như không được gội thường xuyên.
Điện thoại của anh bị vỡ màn hình, trên mặt kính có nguyên một cái tổ nhện rất lớn làm cho màn hình Wechat bên dưới cũng trở nên mờ mờ ảo ảo. Vỡ thế này anh ta vẫn còn dùng, không biết do không nỡ bỏ hay còn nguyên nhân gì khác.
Tên Wechat của Lê Diễn là "Hữu Chích Thứ Vị"(*), ảnh đại diện cũng là một con nhím, thoạt nhìn đang cuộn người nếu không chú ý còn tưởng đó là một quả banh lông.
(*) 有只刺猬 nghĩa là con nhím thì phải.
Hai người kết bạn xong, Lê Diễn nói: "Cô đừng đi tìm dì Lưu kia nữa, có việc gì chúng ta trực tiếp liên lạc."
Chu Tiếu: "Tôi hiểu rồi."
Anh Lê này suy nghĩ cũng thật đơn giản, giống như mua nhà bán đất thông qua cò đất, không phải anh nói không trả hoa hồng cho người ta là giải quyết xong, bởi vậy phần hoa hồng của dì Lưu kia Chu Tiếu nhất định sẽ trốn không thoát.
Lê Diễn không ngẩn đầu nói: "Hộ khẩu của tôi vẫn đứng tên chung với mẹ, chờ tôi thông báo cho bà ấy một tiếng rồi chúng ta thu xếp thời gian đi đăng kí."
Khóe miệng Chu Tiếu hơi mím mím, nghĩ bụng quyết định nhanh vậy? Hình như có chút hơi hời hợt?
Ngoài miệng lại nói: "Được, làm phiền anh rồi."
"Trước mắt cứ vậy đi, giờ cô có thể về." Lê Diễn nhét di động vào túi áo, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Chu Tiếu một chút. Chu Tiếu cũng không dám nói gì, cầm túi xách lên cùng anh nói tạm biệt sau đó đi ra ngoài, còn cẩn thận giúp anh đóng cửa lại.
Trong phòng không còn ai, dây thần kinh đang căng cứng của anh rốt cuộc cũng được buông lỏng, cả người dường như nằm nhoài trên xe lăn.
Trong nhà rất lâu rồi không có người lạ đến, lúc nhận được điện thoại của dì Lưu, anh còn tưởng đây là bọn lừa đảo nói chưa được hai cầu lập tức cúp máy. Dì Lưu gửi cho anh tin nhắn thật dài nói ngọn ngành sự việc, Lê Diễn lục lại ký ức một lúc lâu mới nhớ được ngày xưa đúng là ba anh có một đồng nghiệp ở cạnh nhà, hay làm mai mối trái phép thế này.
Chỉ có điều anh thật sự không ngờ có một ngày mình cũng có thể trở thành "tài nguyên" để cho bà ta khai phá.
Nghĩ kỹ một chút cũng không lấy làm lạ, hiện tại đối với các phương diện cô gái kia đã yêu cầu thì anh cũng tạm coi "hàng thượng đẳng" đi.
Một cuộc hôn nhân giả lấy được hẳn năm vạn —– Lê Diễn thừa nhận loại việc thoạt nhìn có vẻ rất muốn nhổ vào thế này đối với anh có sức hấp dẫn không nhỏ.
Ngã người dựa trên xe lăn một lúc, Lê Diễn chuyển bánh xe đi đến phòng bếp mở máy hút khói, móc ra bật lửa và gói thuốc lá lặng lẽ rút một điếu, nghĩ ngợi một chốc lại cầm điện thoại gọi cho Thẩm Xuân Yến.
"A lô con trai?" Thẩm Xuân Yến vừa tiếp điện thoại liền thân thiết hô, "Hôm nay sao lại gọi điện cho mẹ thế? Con muốn ăn món gì à? Buổi tối mẹ qua nấu cho con nhé!"
Lê Diễn nhạt nhẽo nói, "Báo với mẹ một tin, con sắp kết hôn."
Thẩm Xuân Yến:"...."
*
Chu Tiếu rời khỏi nhà Lê Diễn, lúc xuống lầu, cô quay đầu nhìn về căn hộ ở lầu sáu kia.
Số 36 Vĩnh Tân Đông phòng 601.
Chu Tiếu nhớ kỹ trong lòng.
Trời thu tháng mười, sau giờ ngọ mặt trời có chút chói mắt, cô bị soi đến híp nhăn mày, nhanh chóng xoay đầu lại.
Vĩnh Tân Đông Uyển là một tiểu khu cũ nằm ở trung tâm thành phố của Tiền Đường, ước chừng được xây dựng vào đầu thập niên 90. Các căn hộ nằm chi chít trên một tòa nhà bảy tầng, còn không theo quy tắc, khoảng cách giữa các căn hộ cũng rất hẹp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy vườn rau và lều bạt phủ trái quy định.
Chỗ bắt xe trong tiểu khu cũng rất ít, Chu Tiếu một đường đi tới nhìn thấy rất nhiều các ông bà cụ bảy tám chục tuổi đứng tụm lại với nhau để trò chuyện, phơi nắng, có nhà còn dựng rạp tổ chức đám tang, bên trong kèn đám ma thổi in ỏi, phi thường náo nhiệt, đường cũng bị họ chắn, Chu Tiếu chỉ có thể lách người xin nhường đường.
Nhưng cho dù chỉ là một tiểu khu nhỏ thì giá nhà ở đây cũng phải hơn ba vạn một mét vuông, Chu Tiếu mím môi, nghĩ thầm mặc dù căn hộ của Lê Diễn trông có vẻ bình thường nhưng giá cũng phải hơn hai trăm vạn.
Chu Tiếu lúc này tâm tình rất phức tạp, lại quay đầu nhìn về phía nơi ở của Lê Diễn, cuối cùng thu hồi lại suy nghĩ, chạy đi làm.
*******
Thẩm Xuân Yến vội vã chạy đến Vĩnh Tân Đông Uyển, một hơi chạy thẳng lên lầu sáu, cửa cũng không buồn gõ trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Phòng khách không có ai, của phòng Lê Diễn khóa trái, Thẩm Xuân Yến bước lên gõ cửa: "A Diễn! A Diễn! Lê Diễn! Mở cửa! Con mở cửa ra mau!"
Gõ một hồi, phía trong rốt cuộc vang lên tiếng mở khóa, cửa phòng mở, Lê Diễn ngồi trên lăn chậm rãi đi ra, mặt không biểu tình, cũng không nhìn bà.
Trên trán Thẩm Xuân Yên toàn mồ hôi, liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Con nói con sắp kết hôn? Kết hôn với ai? Cô gái đó là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Làm sao quen được? Cô ấy làm công việc gì? Có biết con...."
"Cô ấy vừa đi." Lê Diễn rốt cuộc chịu hạ mình, ngẩng đầu nhìn bà, "Mẹ ngồi xuống đi, con không thích người khác đứng nói chuyện với con."
Thẩm Xuân Yến kéo ghế ngồi xuống, cố gắng bình ổn lại tâm tình, hỏi: "A Diễn à, con nói cho mẹ nghe, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao tự nhiên lại muốn kết hôn sớm như vậy?"
Lê Diễn nhíu mày nhìn bà: "Con cũng hai mươi lăm, muốn kết hôn chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
"Không phải không phải, mẹ không có ý đó. Chỉ là....từ trước tới nay chưa nghe con nói là có bạn gái, cô bé đó, con và cô ấy làm sao quen nhau?" Thẩm Xuân Yến thật sự là trăm mối khó giải, Lê Diễn mấy năm nay mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, nếu không phải tình huống bất khả kháng anh sẽ không xuống lầu thì làm sao cùng con gái người ta hẹn hò! Nói không chừng là gặp phải lừa đảo!
Lê Diễn lạnh nhạt nói: "Cô ấy là độc giả của con, theo dõi tiểu thuyết của con nhiều năm, rất hâm mộ con, bọn con trước nay liên lạc qua mạng, tình huống của con cô ấy cũng biết, hôm nay đến gặp mặt, vừa nhìn đã yêu, con quyết định cùng cô ấy kết hôn."
Quen qua mạng.....lại còn vừa gặp đã yêu?
Cơ mặt của Thẩm Xuân Yến đều nhíu lại một chỗ, khó tin hỏi: "Hai đứa....vừa gặp đã yêu?"
"Vâng."
"Chuyện này....chuyện này thật khó tin!" mấy sợi tóc Thẩm Xuân Yến cũng muốn dựng lên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, cả kinh hỏi, "Con nói cô ấy vừa mới đi? Vậy....vậy hai đứa....hai đứa các con có phải đã...cái kia không?"
Lê Diễn khó hiểu nhìn bà, Thẩm Xuân Yến chỉ vào giường đôi bên trong phòng ngủ của anh, "Là, là cái chuyện kia đó, có không?"
Lê Diễn hiểu, sắc mặt lập tức đen xuống, cứng cổ quát: "Không có!"
"Vậy thì sao lại vội vàng kết hôn thế...." Thẩm Xuân Yến vỗ đùi bộp bộp, "Con trai à, con rốt cuộc có biết kết hôn nghĩa là gì không?"
Lê Diễn tức điên: "Con cũng đâu có thiểu năng! Sao lại không biết?!"
"Vậy....vậy con...con..." Thẩm Xuân Yến thật sự không muốn đả kích lòng tự trọng của con trai, nhưng với trách nhiệm của một người mẹ, bà vẫn hỏi, "Con bé có biết tình trạng của con không? Nếu con bé biết liệu có còn muốn kết hôn với hôn không? Hai đưa....lúc làm cái kia...sẽ nhìn thấy toàn bộ!"
Lỗ tai Lê Diễn hiện lên màu hồng phấn, cắn răng nghiến lợi nói: "Mẹ quan tâm chuyện này làm gì?!"
"Sao lại không quan tâm được? Con là con trai mẹ! Mẹ sợ con bị người ta lừa gạt!"
Nhìn bộ dạng đau lòng của Thẩm Xuân Yến, Lê Diễn lạnh lùng cười: "Bộ dạng này của con thì có gì mà lừa gạt đây? Con là một thằng tàn phế, một không nhà hai không xe ba không tiền, người ta lừa con cái gì đây?"
Thẩm Xuân Yến cứng họng, hốc mắt lập tức đỏ lên: "A Diễn, con đừng nói vậy, trong mắt mẹ từ trước đến nay con vẫn ưu tú như vậy. Con trai mẹ bộ dáng đẹp mắt như vậy, con gái thích con là chuyện bình thường, chỉ có điều mấy chuyện cưới hỏi này làm sao có thể qua loa như vậy, con tối thiểu cũng phải cùng người ta hẹn hò chứ."
Lê Diễn liếc mắt nhìn bà, hỏi: "Con hẹn hò bằng cách gì đây? Nhà này có thang máy đi xuống sao? Mẹ muốn con bò xuống! Lăn xuống! hay là trực tiếp nhảy xuống?!"
Giọng nói của anh ngày càng lớn, nước mắt của Thẩm Xuân Yến bị anh nói đến mức chảy ngược lại, ủy ủy khuất khuất nói: "Mẹ đã nói đổi nơi ở cho con bao nhiêu lần, là con không chịu."
"Mẹ đổi kiểu gì? Mẹ muốn con dọn ra ở phòng thuê!" Lê Diên cuối cùng nói đến vấn đề mấu chốt, trừng mắt nhìn mẹ anh, nói "Chuyện lần trước mẹ nói với con, bây giờ con sẽ chính thức trả lời cho mẹ, con, không, đồng, ý! Con mới là con mẹ, hiện giờ con muốn kết hôn, đây mới là chuyện mẹ cần quan tâm! Còn tên vương bát đản Tống Tấn Dương kia muốn kết hôn thì liên quan gì đến mẹ? Cũng đâu có dính dáng gì đến con? Hắn kết hôn thì muốn chiếm lấy nhà của mẹ, hắn cho rằng mình là ai chứ!"
Thẩm Xuân Yến cúi đầu không nói lời nào, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Chuyện này nói ra rất dài dòng.
Năm Lê Diễn tám tuổi, cha mẹ ly hôn, anh đi theo Thẩm Xuân Yến. Lúc ấy là do Lê Đức Dũng vượt quá giới hạn, căn hộ ở Vĩnh Tân Đông Uyển này thuộc về Thẩm Xuân Yến, hai mẹ con anh ở đây bảy năm.
Đến lúc Lê Diễn mười lăm tuổi, tốt nghiệp trung học, Thẩm Xuân Yến quen một người mới tên là Tống Hoa.
Hồi học trung học, Lê Diễn ở lại ký túc xá, Thẩm Xuân Yến và Tống Hoa sau khi xác minh quan hệ thì qua ở cùng Tống Hoa, bởi vì cả hai đều có con riêng, cũng có nhà riêng cộng thêm cân nhắc lời qua tiếng lại nên vẫn ở như thế không có kết hôn.
Vợ Tống Hoa đã mất nhiều năm trước vì bệnh, điều kiện kinh tế của ông ấy mặc dù bình thường nhưng nhân phẩm không tệ, rất chăm sóc mẹ con Thẩm Xuân Yến, Lê Diễn đối với ông dù không quá thân thiết nhưng cũng là thật lòng tôn kính.
Thế nhưng con trai cùng vợ trước của Tống Hoa là Tống Tấn Dương lại là một con hàng đáng ghét, hắn lớn hơn Lê Diễn gần một tuổi nhưng đi học cùng cấp, từ trung học liền bắt đầu phân cao thấp với Lê Diễn. Hai người dù học khác trường nhưng luôn ở sau lưng so kè thành tích, so thể thao, so độ hâm mộ của bạn học nữ, thậm chí còn so xem ai cao hơn ai đẹp trai hơn.
Nhưng càng làm cho hắn tức chết đó là từ lúc mười lăm đến hai mươi hai tuổi, mặc kệ là về phương diện nào, Lê Diễn đều là toàn thắng.
Nếu như không phải Lê Diễn vừa tốt nghiệp không lâu gặp phải tai nạn xe cộ, anh bây giờ không biết còn vươn xa đến đâu, tuyệt không phải là giống cái xác không hồn ngày ngày nhốt mình ở căn hộ cũ trên lầu sáu này, nữa bước khó đi.
Nhưng cho dù là vừa cũ vừa nhỏ, tên Tống Tấn Dương vẫn có ý dòm ngó. Hắn muốn kết hôn với bạn gái, nhưng không có nhà, Thẩm Xuân Yến và Tống Hoa lại ở chung nhà, hắn tuyệt nhiên không muốn biến nhà của cha ruột thành phòng cưới. Thế là con hàng này liền đưa ra chủ ý, muốn dùng nhà của mẹ kế ở trước, sau đó bỏ tiền thuê một phòng có thang máy cho Lê Diễn ở. Chờ thêm hai năm, hắn kiếm đủ tiền mua nhà thì sẽ trả nhà này lại cho Thâm Xuân Yến.
Mấy năm nay tính tình của Lê Diễn ngày càng tệ, Thẩm Xuân Yến biết anh nhất định không đồng ý nhưng Tống Tấn Dương luôn ở bên cạnh hỏi bà, tháng trước bà nhắm mắt tìm đến Lê Diễn nói chuyện, kết quả thiếu chút bị con trai dùng chổi đuổi đi.
Thẩm Xuân Yến rơi vào tình huống khó xử, một bên là con ruột tàn tật, một bên có thể nói là tình cảm trượng phu nửa đời còn lại, bà nghĩ, nếu như không giải quyết ổn thỏa cho Tống Tấn Dương, vậy quan hệ giữa bà với Tống Hoa khả năng sẽ có khúc mắc.
Ban đầu bà thật rất phiền lòng, hiện giờ tình huống lại đảo lộn, Lê Diễn gọi điện cho bà, nói rằng bản thân sắp kết hôn.
Thẩm Xuân Yến lau nước mắt, trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu con trai thật sự muốn kết hôn thì cũng coi như giảm bớt một nỗi lo âu trong lòng, bất quá không thể sống cùng Tống Hoa cũng được, bà về đây chăm sóc con dâu con trai, chờ lúc hai đứa sinh cháu, còn có thể phụ giúp trông cháu, nửa đời còn lại cứ thế trôi qua cũng được.
Lê Diễn nhìn mẹ khóc đến thương tâm, thần sắc hung rốt cục cũng dịu xuống, rút một tờ khăn giấy đưa cho bà, Thẩm Xuân Yến thút thích nói: "Con chọn thời gian, hẹn cô gái đó đến gặp mẹ một lần, nếu không mẹ không yên lòng."
Lê Diễn nhẹ "vâng" một tiếng.
"Cô ấy bao nhiêu tuổi vậy?" Thẩm Xuân Yến suy nghĩ muốn nắm bắt thông tin về con dâu tương lai một chút, "Quê quán ở đâu? Làm công việc gì thế?"
"Hai mươi mốt, người tỉnh C, làm thuê bình thường thôi."
Lê Diễn nhớ lại dáng vẻ của Chu Tiếu, cao khoảng 1m6, gầy, mặt trứng ngỗng (là mặt trái xoan nhưng tác giả dùng cách nói dân gian là trứng ngỗng), dáng dấp nhìn qua cũng thuộc kiểu nhan sắc thanh tú đoan chính, chỉ có điều không để lại nhiều ấn tượng, nếu đứng vào đám đông người ngoài kia, cô ấy chính là kiểu dáng vẻ cực kỳ phổ thông.
Đúng thật là như vậy, chỉ mới qua một lúc mà anh đã gần quên mất dáng vẻ của cô.
Thẩm Xuân Yến líu lưỡi: "Mới hai mươi mốt thôi! Cái này có hơi nhỏ quá không?"
Hai mươi mốt tuổi, chỉ mới lớn hơn tuổi kết hôn có một tuổi! Một tiểu cô nương còn nhỏ như vậy làm sao có thể làm vợ được đây? Con của bà lại hung dữ, lỡ đâu quát vài tiếng liền dọa cho con gái nhà người ta chạy mất thì sao?
Lê Diễn trợn mắt.
Thẩm Xuân Yến khuyên nhủ Lê Diễn, "A Diễn, nếu như con là thật lòng muốn cùng một chỗ với cô gái kia mẹ sẽ không phản đối, con có thể cùng người khác yêu đương mẹ nhất định sẽ ủng hộ. Nhưng mà, con cũng phải nghe lời của mẹ, kiềm chế tính tình của mình lại, người ta là tiểu cô nương không phải mẹ, là mẹ thì cho dù con quát lớn thế nào cũng sẽ không có giận dỗi, nhưng con gái người ta cũng sẽ có cái tôi, nếu con cùng cô ấy cãi nhau, người nhất định sẽ cãi lại con, có hiểu không?"
Lê Diễn nhíu mày trừng mắt, vỗ bàn: "Ý mẹ là sao? Tính khí con kém vậy à?"
Thẩm Xuân Yến lắc đầu, "Mẹ chỉ nói vậy thôi, con kiên nhẫn nghe một chút, kiên nhẫn một chút...."
Nói chuyện xong xuôi, Thẩm Xuân Yến đi xuống phòng bếp làm cơm tối cho con trai. Lần này vội vàng đến bà không kịp đi chợ mua đồ ăn gì, mở tủ lạnh trong phòng bếp thuận tay lấy một ít thịt đông lạnh làm hoành thánh cho anh, rau quả cũng không có, chỉ đành đánh cái trứng chiên lên.
Thẩm Xuân Yến một bên nấu cơm một bên thở dài, nếu không phải cách hai ba ngày bà lại mang đồ ăn đến, nấu một bữa cơm, một mình Lê Diễn vây ở chỗ này có thể sẽ đói chết, tuy số lần đến ít ỏi như vậy mà Lê Diễn còn không muốn để bà đến, nói là quấy nhiễu mạch văn của anh.
Ba năm nay, anh vẫn luôn viết tiểu thuyết đăng trên mạng, viết nội dung gì Thẩm Xuân Yến không rõ nhưng Lê Diễn nói có thể kiếm tiền, đủ nuôi sống chính mình. Trước giờ anh chưa lấy bất cứ đồng nào của mẹ mình, Thẩm Xuân Yến cố ý đưa cho anh cũng không nhận, chỉ đành qua mấy ngày thì mang một ít đồ ăn và hoa quả đến cho anh cải thiện bữa cơm.
Anh càng ngày càng gầy, làn da bởi vì lâu ngày không ra nắng mà ngày càng nhợt nhạt, tính cách cũng càng ngày càng lầm lì, gắt gỏng. Thẩm Xuân Yến nghĩ đến nếu trong lòng anh thật sự có yêu ai đó nói không chừng đây là chuyện tốt, để anh có thể có chút gì đó bình thường giống người.