Chương 89 : Tự Cầu Phúc.
" Hệ thống, có cách nào rời đi nơi đây mà không bị yêu thú bao vây không ?"
[ Không ]
" Bây giờ nguy cơ tứ phía, ngươi không giúp ta, tính mạng của ta thậm chí cả nhà đều khó bảo toàn. Mà tính mạng của Trần gia ta mất, chẳng phải ngươi cũng mất việc sao ? mau tìm cách đi."
[ Bổn hệ thống bất lực, kí chủ tự cầu phúc đi.]
Cẩu hệ thống !
Trần Trường Xuân vốn có chút chờ mong hệ thống giúp mình thoát khỏi nguy cơ, nhưng nhận lại chỉ là câu tự cầu phúc, nội tâm không khỏi thất vọng, ở trong lòng chửi một câu phát tiết, đập tan lo lắng. Sau đó hai mắt chăm chú ngóng nhìn, về nơi yêu thú đang gào thét, mong cho đừng có vỡ trận, yêu thú đừng công thành.
Mang theo lo lắng, một đêm này đối với Trần Trường Xuân trở nên dài đằng đẳng.
Không chỉ mình Trần Trường Xuân có cảm giác thời gian trôi qua chậm rãi, mà là cả toà phường thị, tu sĩ cấp thấp lúc này đều là như vậy.
Tuy nhiên, cho dù nhanh hay chậm gì thì thời gian vẫn sẽ trôi, ngày vẫn sẽ tối. Cả phường thị cứ trong trạng thái như chim sợ cành cong. Tầm ba canh giờ sau, trời tờ mờ sáng, thanh âm yêu thú rốt cuộc không còn.
Từ nơi xa những tu sĩ của tam tông cùng một số gia tộc, tông môn Đại Huyền Quốc ngự kiếm phi hành.
Có kẻ rời đi, có người thì hướng về phủ thành chủ tụ tập.
Mắt thấy một màn này, Trần Trường Xuân thở phào một hơi thầm thì :
" Xem ra thú triều đã bị diệt."
" Chắc là vậy rồi."
Lý Lục ở cạnh hắn, gật đầu tán thành.
" Đi tìm chỗ nghỉ ngơi thôi."
Trần Trường Xuân nhìn qua Lý Lục, Tô Minh Nguyệt cùng với mấy cái tác phẩm của mình mĩm cười nói. Mắt thấy tất cả đều gật đầu đồng ý, hắn liền cất bước đi trước, dẫn theo cả nhà tìm khách điếm ở lại.
...
Ngày hôm sau.
Trần Trường Xuân đem linh thạch chia ra, giao cho Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông, để bọn hắn đi đến dược các trong phường thị mua linh thảo linh dược cùng với một số hạt giống, linh căn, về sau khai khẩn linh điền, tự cung tự cấp.
Hơn mười bảy vạn linh thạch thoáng cái chỉ còn lại hai vạn.
Trần Trường Xuân nhìn trong túi trữ vật đống linh thạch như núi đã biến mất, không khỏi thao thức cảm thán bản thân quá nghèo.
Tuy nhiên, mặc dù nghèo như vậy đó, nhưng hắn cũng không vì vậy mà buồn phiền hay tiếc của. Bởi vì tất cả đồ vật vừa mua đều là thứ cần thiết, có thể giúp bản thân cùng vợ con, bằng hữu tu hành, tăng cao tu vi.
Một khi tu vi thực lực gia tăng, chút linh thạch này kiếm lại mấy hồi, thêm nữa Trần Trường Xuân còn mua thêm linh căn, hạt giống để trồng, đợi đến khi những hạt mầm này nở hoa kết trái là có thêm linh thảo, linh dược, linh quả.
Có thêm linh thảo linh dược, linh quả là có thể luyện đan, khi đan thành phẩm thì có thể bán ra hoặc là dùng tu hành, vòng lặp này lặp đi lặp lại, sau này kiếm về linh thạch còn nhiều hơn những gì hôm nay bỏ ra, Trần Trường Xuân sao lại tiếc của, buồn phiền cho được.
Một lát sau, ba huynh đệ Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông rốt cuộc mua xong linh dược, hạt giống trở về.
Nhìn ba túi trữ vật trước mắt, Trần Trường Xuân mĩm cười :
" Mua đủ chưa, không thiếu sót gì chứ ?"
Trần Vân Phong đứng ra :
" Phụ thân yên tâm, ta cùng nhị đệ, tam đệ đều theo căn dặn mà mua, mỗi lần mua một loại đều ghi lại trên giấy, chắc chắn không thiếu đâu."
Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông đứng bên cạnh xác nhận :
" Đúng vậy, phụ thân cứ yên tâm đi."
Trần Trường Xuân gật đầu, thần thức thâm nhập vào túi trữ vật, kiểm kê một hồi, thấy không thiếu thứ gì hài lòng mĩm cười nói :
" Đủ là đủ rồi, nhưng khi đi mua các ngươi có làm theo lời ta đã dặn không ?"
" Ý phụ thân là chia ra, mỗi lần mua xong một phần linh dược sẽ đổi dược các, sau đó dịch dung thay đồ rồi đi mua tiếp đúng không ?"
Lần này Trần Vân Phong không nói mà là Trần Vân Vũ, thấy Trần Trường Xuân gật đầu, Trần Vân Vũ nói tiếp :
" Việc này phụ thân không cần lo, ba huynh đệ bọn con đều theo lời mà làm, không có mua một chỗ nào với số lượng lớn linh dược linh thảo cả."
Nghe được lời này của Trần Vân Vũ, Trần Trường Xuân hài lòng gật gù :
" Rất tốt, nhưng các ngươi có biết vì sao ta để các ngươi làm vậy, mặc dù biết rõ sẽ tốn thêm thời gian không ?"
Trần Vân Đông đáp lời :
" Hài nhi biết, ý của phụ thân là muốn chúng con sau này ra ngoài không nên để tiền tài lộ ra ánh sáng !"
Gặp ba huynh đệ bọn hắn hiểu chuyện như vậy, Trần Trường Xuân trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy tuổi già an lòng, không cần phải lo cho con cái sau này bị thiệt thòi.
Sau khi gật đầu ý bảo Trần Vân Đông đáp đúng, kết thúc khoá dạy con cấp tốc, Trần Trường Xuân liền đứng dậy :
" Được rồi, ba người các ngươi tìm mẫu thân nói cho nàng biết một chút nữa sẽ lên đường về nhà mới, để cho nàng chuẩn bị đi."
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông nghe vậy đồng đều gật đầu xác nhận rời đi.
...
Tầm nửa khắc sau, trước khách điếm Trần Trường Xuân nhìn thấy người nhà đều đã đủ liền đi đầu hướng về cổng phường thị sải bước.
Ra khỏi Hắc Tâm Phường Thị, Trần Trường Xuân từ túi trữ vật lấy ra một tiểu thuyền, sau đó truyền vào linh lực, nháy mắt một cái tiểu thuyền liền biến lớn, kích cỡ to gấp đôi thuyền đánh cá.
Mắt thấy phi thuyền có phòng ốc đầy đủ, ngay chỗ ngắm cảnh cũng được thiết kế riêng biệt, Trần Trường Xuân gật gù hài lòng nhìn Lý Lục nói :
" Nhị đệ ngươi lên đó điều khiển đi, khi nào mệt thì nói, ta thay cho ngươi."
" Được rồi, cứ để ta lo."
Gật đầu một cái Lý Lục bước lên thuyền, tìm buồng lái bỏ vào linh thạch.
Một bên Tô Minh Nguyệt, cùng với hai cô con dâu thấy vậy cũng nối gót theo sau.
Chín người lên thuyền, Lý Lục truyền linh lực vào kích hoạt trận pháp, phi thuyền chậm rãi bay lên cao.
Hướng về toà linh sơn có linh mạch vừa đoạt được mà bay.
Có điều, chẳng bay được bao xa, phi thuyền liền bị một đám người lạ mặt chặn đường.
Trần Trường Xuân vốn đang đứng ở boong tàu ngắm cảnh, gặp chiếc phi thuyền này không biết từ đâu mà ra, bỗng nhiên chặn lại đường đi. Mắt thấy trên phi thuyền còn có một đám người đang cười to, không có hảo ý nhìn về phía mình.
Thần sắc Trần Trường Xuân thoáng cái liền trở nên ngưng trọng vô cùng.
Với chủ trương biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Trần Trường Xuân ngay lập tức thăm dò tu vi của đối phương.
Cảm nhận được sóng linh lực không mạnh bao nhiêu, đa số đều là Luyện Khí Lục Trọng, chỉ có mỗi tên thân hình cao to trong đám là Luyện Khí Đỉnh Phong.
Thần sắc ngưng trọng của Trần Trường Xuân ngay lập tức biến mất, thay vào đó là nghiền ngẫm bắt đầu đánh giá chiếc phi thuyền, xem thử nó đáng giá bao nhiêu.
Có điều, Trần Trường Xuân cũng không am hiểu giá cả của phi thuyền cho lắm, chiếc thuyền đang đi là vào ngày hôm qua tam tông tặng, hắn cũng chưa từng đi hỏi qua giá cả, do đó chỉ có thể quay đầu vào buồng lái :
" Nhị đệ phi thuyền đó có giá bao nhiêu vậy, ngươi biết không ? "
" Không biết, ta không am hiểu mấy thứ này"
Lý Lục nghe hỏi lắc đầu đáp lời.
" Hài nhi biết, nếu như không lầm có lẽ tầm mười vạn linh thạch đó phụ thân."
Trần Vân Đông đứng gần đó nghe vậy liền giơ tay, mĩm cười trả lời.
Ồ, mười vạn nha, túi tiền bổn toạ vừa cạn liền có kẻ đến nạp tài sao ?
Vừa vặn, rất vừa vặn.
Hắc hắc.
Trần Trường Xuân hai mắt loé lên tinh quang thầm nghĩ, tựa như là thấy được đối diện là đống linh thạch biết đi, đang chạy vào túi của mình, nhịn không được mà nhếch môi mĩm cười.