Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 88 : Dị Biến.




Chương 88 : Dị Biến.

Nhìn dưới đài Giang Thần hai mắt đóng chặt, Tạ Đình Triết khoé môi khẽ cong, đắc ý xuống đài tụ hợp cùng đồng bạn.

Giang Thần cùng Tạ Đình Triết phân thắng bại, gã chủ trì liền lên đài mở ra trận đấu pháp mới.

Tầm một canh giờ sau ba trận đấu pháp kết thúc, kẻ thắng chính là Diệp Phá Thiên, Tạ Đình Triết, Diệu Tử Linh, Tiêu Hoả cộng thêm Trần Trường Xuân, ngũ cường rốt cuộc xuất hiện.

Lại tiếp tục lên đài bốc thăm, lần này Trần Đại Gia Chủ cũng không còn may mắn như lần trước, thẻ luân lưu đã thuộc Diệp Phá Thiên.

Trần Đại Gia Chủ, Trần Trường Xuân phải tốn mồ hôi đánh trận.

...

Tuy nhiên, ngay lúc Trần Trường Xuân thượng đài chờ đối thủ thì bỗng nhiên một hồi chuông vang lên liên hồi, truyền khắp phường thị nghe qua vô cùng gấp rút.

Trần Trường Xuân nghe được thanh âm này ánh mắt thoáng hiện nghi hoặc khó hiểu.

Mẹ kiếp, giữa đêm ai gõ chuông vậy ?

Lan hay Điệp ?

Chơi cái trò gì đây ?

Liên tục loé lên ba cái ý nghĩ, thần sắc mơ hồ nhìn xuống đài, gặp một đám tu sĩ vốn đang đóng vai quần chúng, vô cùng hưng phấn quan chiến, ăn dưa.

Bây giờ lại sợ hãi nhìn về tứ phía, Trần Trường Xuân càng thêm nghi hoặc, không biết cái hồi chuông đó là sao, đám người này rốt cuộc làm gì, sao lại sợ hãi như vậy.

Mang theo tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, Trần Trường Xuân nhảy xuống đài tụ hợp người nhà, nhìn Lý Lục hỏi :



" Nhị Đệ ngươi biết tiếng chuông này có nghĩa là gì không ?"

Lý Lục thần sắc ngưng trọng, nhẹ gật đầu có chút lo lắng đáp lời :

" Biết, ba hồi chín tiếng đây là thanh âm cảnh báo thú triều, ta cũng vừa biết được chuyện này không lâu. Không nghĩ đến vừa biết cái trò này liền gặp thú triều."

" Xem ra Đoạt Mạch Chiến bắt đầu sớm là do đây mà ra rồi."

Trần Trường Xuân nhớ đến Đoạt Mạch Chiến bắt đầu sớm hai ngày, nhẹ gật đầu nói.

" Xem ra là vậy."

Lý Lục đồng tình gật đầu.

Ở bên cạnh Tô Minh Nguyệt nghe được đối thoại của Trần Trường Xuân cùng Lý Lục, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng nhìn về phía Vân Tây, Vân Đông cùng với hai đứa con dâu tương lai, sau đó chuyển mắt nhìn Trần Trường Xuân :

" Phu quân vậy chúng ta kế tiếp làm gì bây giờ, hay rời đi đi, đợi thú triều kết thúc rồi tính chuyện linh sơn, linh mạch sau."

Trần Trường Xuân quét mắt nhìn qua bốn cái tác phẩm của mình cùng hai cô con dâu tương lai, khẽ gật đầu một cái, nhưng sau đó lại lắc đầu nói :

" Không kịp rồi, cứ ở đây đi. Dù sao tam tông bọn hắn mặc dù biết có thú triều, nhưng vẫn tổ chức Đoạt Mạch Chiến ắt đã có đối sách rồi, chúng ta không cần lo, cứ yên lặng đợi là được. "

Lý Lục lúc này cũng gật đồng tán đồng lời của Trần Trường Xuân :

" Đúng vậy đó, đại tẩu cứ yên tâm đi, nếu chuyện này tam tông đã biết mà vẫn tổ chức Đoạt Mạch Chiến, thì bọn hắn chắc chắn đã có cách diệt đi thú triều rồi, không cần lo đâu."

Tô Minh Nguyệt nghĩ nghĩ thấy Trần Trường Xuân cùng Lý Lục nói cũng đúng, thế là gật đầu một cái, lui về sau kêu Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông, Trần Vân Tây, cùng với Võ Túc Hân, Võ Túc Y, tựa như gà mái hộ con bắt đầu căn dặn đủ điều.



Trần Trường Xuân mặc dù an ủi Tô Minh Nguyệt không cần lo lắng, nhưng hắn lại không thể không lo. Dù sao ai biết được tam tông có hay không thất thủ, để lọt yêu thú vào.

Nếu chỉ là một nhất giai yêu thú tương đương tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì không tính là gì, nhưng một khi là Tam giai yêu thú thì lại là một chuyện khác.

Tam giai yêu thú đem so sánh chính là bằng tu sĩ Kim Đan Kỳ.

Dù chỉ có một con lọt vào, cũng đã đủ cho cả phường thị không còn người sống.

Trần Trường Xuân nói không cần lo là tự lừa dối mình, trấn an người nhà mà thôi.

...

Toàn trường thoáng cái đã náo động vì tiếng chuông, có kẻ đã ngay lập tức ngự phong băng nóc vượt tường rời đi.

Có người thì đang bàng hoàng kinh ngạc cùng đồng bạn tính chuyện đi hay không đi.

Nhất thời ồn ào lộn xộn vô cùng.

Gã chủ trì Đoạt Mạch Chiến lúc này gặp tràng diện hỗn loạn, ngay lập tức cao giọng :

" Chư vị đạo hữu cứ bình tĩnh, người của Tam Tuyệt Tông cùng với một số gia tộc, tông môn đã tập hợp trước cổng thành, tiếng chuông vừa rồi chỉ là thông báo cho đệ tử tam tông đến tập hợp mà thôi. Cứ yên tâm đi."

Nói đến đây gã lại dừng lại một chút sau đó nói tiếp :

" Do có sự cố, Đoạt Mạch Chiến lần này kết thúc sớm, mời thập cường bước lên võ đài nhận lấy phần thưởng, chọn linh mạch."

Chúng tu sĩ nghe hắn nói vậy, nội tâm cũng an ổn bình tĩnh lại phần nào, nhưng kẻ nhát gan trên đời lại không thiếu, dù cho trấn an bao nhiêu đi nữa cũng khó khiến cho hắn cảm thấy an toàn.



Những người này mặc dù nghe được lời của gã chủ trì Đoạt Mạch Chiến, nhưng vẫn vô cùng lo lắng bàn tới bàn lui. Cũng may đây chỉ là số ít, số đông thì mặt ngoài đã bình tĩnh trở lại, nên âm thanh xì xào bán tán, kẻ chạy kẻ bay đã gần như không còn.

Có điều, đây chẳng qua là biển lặng trước bão giông mà thôi, một khi có chút động tĩnh là trở nên hỗn loạn ngay.

...

Tuy nhiên, cho dù trong thành có hỗn loạn bao nhiêu đi nữa thì nhiều lắm là tạo ra cơ hội cho những t·ên c·ướp tu, c·ướp tài đoạt bảo. Nếu đem so sánh với yêu thú công thành thì thiệt hại chỉ như là cộng lông trâu mà thôi.

Cho nên Trần Trường Xuân cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, với lại nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu, nếu như Đoạt Mạch Chiến đã kết thúc, thì cứ lên nhận phần thưởng thôi.

Mang theo ý nghĩ này Trần Trường Xuân phóng người lên lôi đài, đi đến trước mặt gã chủ trì Đoạt Mạch Chiến nhìn hắn nói :

" Mạn phép hỏi chút, Đoạt Mạch Chiến kết thúc sớm như vậy thì phần thưởng tính thế nào đạo hữu ?"

" À, chuyện này ta đã cùng trưởng lão của bản tông nói qua, do hiện tại kết thúc trước giờ, đệ nhất không có, nên ngũ cường tất cả đều sẽ được nhận thưởng dành cho hạng hai."

Trần Trường Xuân nghe được lời này thì gật đầu một cái.

Nhớ đến phần thưởng người về nhì cũng chẳng kém là bao so với đệ nhất, Trần Trường Xuân cũng không nói gì thêm, từ bản đồ do gã chủ trì cung cấp chọn lựa một toà linh mạch cùng nhận phần thưởng xong liền rời lôi đài.

Những kẻ có ý nghĩ như Trần Trường Xuân cũng không phải không có, sau khi hắn xuống đài liền có kẻ khác trong thập cường lên nhận phần thưởng.

Quét mắt nhìn người vừa lướt qua một cái, Trần Trường Xuân liền thu hồi ánh mắt, trở về tụ hợp với người nhà, thuận tiện kiểm tra phần thưởng.

Nhìn chín vạn linh thạch trong túi trữ vật, cùng với một số dược liệu, pháp khí, công pháp tu tiên, Trần Trường Xuân gật gù hài lòng.

Nếu cộng thêm linh thạch thắng cược, sau khi chia cho Lý Lục. Thì hắn đang có hơn mười bảy vạn linh thạch, với con số này cũng đã đủ cho hắn ở giai đoạn này gối cao không lo phát triển gia tộc.

Dù sao người Trần gia còn quá ít, mười mấy vạn linh thạch cũng đã đủ cho Trần Trường Xuân dùng năm năm rồi.

Kiểm đếm xong phần thưởng, Trần Trường Xuân quay đầu nhìn về nơi vang lên tiếng yêu thú đang gào thét, ánh mắt trở nên ngưng trọng, bắt đầu câu thông với hệ thống tìm cách bảo toàn tính mạng cả nhà nếu như yêu thú vào thành.