Chương 90 : Cướp Bây Giờ, Đều Ngu Vậy Sao ?
Giữa bầu trời, nắng chiếu chói chang, từng đoá mây trắng lững lờ trôi.
Hai chiếc phi thuyền cách nhau càng lúc càng gần, Trần Trường Xuân cứ như là gặp lại bạn cũ lâu năm hô to :
" Các ngươi là c·ướp phải không ?"
Một đám c·ướp tu vốn đang nhe răng nhếch miệng. Tựa như là sói thấy bầy cừu non, nghe được câu hỏi của Trần Trường Xuân, liền hung thần ác sát giọng đầy hung tợn :
" Đúng ! Mau hạ phi thuyền thành thật hợp tác, nếu chúng ta hài lòng thì sẽ tha cho các ngươi một mạng."
Xác định không lầm, Trần Trường Xuân gật đầu :
" Được rồi."
Dứt lời, quay đầu nhìn Lý Lục :
" Nhị đệ hạ phi thuyền đi."
Lý Lục hiểu ý, cười cười :
" Đã biết, xuống liền."
Hai phi thuyền đồng loạt hạ cánh, Trần Trường Xuân liền nhảy xuống, đến trước mặt đám c·ướp tu :
" Cho hỏi chư vị đang có bao nhiêu linh thạch trong người vậy ?"
Gã thủ lĩnh bọn c·ướp, cụ thể là tên cao to, nghe được lời của Trần Trường Xuân như có điều suy nghĩ, ánh mắt lập loè sau đó nhếch mép giễu cợt :
" Ngươi hỏi vậy là sao ? Muốn c·ướp chúng ta à ? "
Ha ha, chuyện cười gì đây đại ca, sao không làm một bãi nước tiểu rồi soi mặt mình vào trong đó đi."
" Ha ha, buồn cười c·hết mất, bộ ngươi không thấy huynh đệ ta đông gấp năm lần bên ngươi hả ? "
" Đòi c·ướp bọn ta ngươi bị ngu hay ngốc ?"
" Ha ha ha.."
Gã gã thủ lĩnh đối với câu hỏi của Trần Trường Xuân lựa chọn không trả lời, mà là hỏi ngược lại liên tục.
Đám tiểu đệ của hắn thì ở một bên cười bồi, cười đến nỗi ôm bụng, ngã ngớn vô cùng.
Ầm~
Đan điền bạo phát linh lực, xuất ra nhất chưởng, một đại chưởng ảnh ngũ sắc hiện ra, gã thủ lĩnh ngay lập tức như diều đứt dây bay ngược về sau, đụng bậy đụng bạ lôi theo những tên tiểu đệ đứng sau lưng ngã cùng.
Cái lưng tiếp đất vang lên một tiếng " Phịch~"
Gã thủ lĩnh phun ra ba ngụm máu tươi.
Trần Trường Xuân sắc mặt không kiên nhẫn, sau khi xuất ra nhất chưởng đập tên to con gãy vài cây xương sườn liền mắng to :
" Con bà ngươi, ta đang hỏi ngươi, ngươi đi hỏi ta ? Đời bổn toạ ghét nhất là bị hỏi ngược !"
Vừa rồi một chiêu của Trần Trường Xuân quá nhanh, nhanh đến mức để bọn hắn không kịp phản ứng liền trúng chiêu.
Đám tiểu đệ gặp đại ca của mình b·ị đ·ánh như chó c·hết nằm dưới đất, sắc mặt đều hiện lên vẻ giận dữ, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Trường Xuân.
Tuy nhiên, chỉ có lườm liếc, biểu hiện ra mặt hung tợn mà thôi. Nói về động thủ động cước thì không có, đây cũng không phải là do bọn hắn nhát mà là vì lúc này tên to con đã kêu bọn hắn lại phụ giúp đỡ mình lên.
Được tiểu đệ dìu đứng thẳng, sắc mặt hắn hiện lên vẻ khó tin nhìn Trần Trường Xuân :
" Ngươi thật sự muốn c·ướp bọn ta ? Ngươi biết ta là ai không ?"
" Đúng vậy, ngươi biết bọn ta là ai không ? "
" Ngươi c·hết chắc rồi, đại ca chúng ta chính là người của Song Hùng Sơn, đừng tưởng ở đây không có người thứ ba, là không ai biết những gì đã diễn ra ở đây.
Nói cho ngươi biết, trong người đại ca chúng ta có một tiêu ký, vừa rồi ngươi động thủ nó đã lưu trên người ngươi rồi.
Nếu không dùng linh lực tẩy sạch, Song Hùng Sơn chắc chắn sẽ tìm được ngươi, giúp chúng ta báo thù."
Ngay lúc gã to con vừa dứt lời, một tên tiểu đệ liền nhanh mồm nhanh miệng, cứ như là lâu năm không được nói, miệng không kéo da non bổ sung những gì còn thiếu.
Trần Trường Xuân nhìn gã thủ lĩnh cùng t·ên c·ướp tu vừa nói, sắc mặt hiện lên vẻ quái dị :
"C·ướp bây giờ đều ngu vậy sao ?"
" Ngươi có ý gì ? "
Gã thủ lĩnh khó hiểu đáp lời, nhưng rất nhanh thì vẻ khó hiểu của hắn cũng biến mất khi nhìn sang tên đồng đội heo bên cạnh.
Đúng thật, đồng đội của hắn quả thật là heo không sai đi đâu được, uy h·iếp thì thôi đi, dù sao uy h·iếp thì có thể khiến cho kẻ địch e ngại, cũng xem như là một đòn t·ấn c·ông tâm lý.
Nhưng mà uy h·iếp, lại còn nói ra rõ rõ ràng ràng vì sao không nên làm như vậy, làm như vậy thì sẽ bị thế này thế kia thì quả thật quá là ngu rồi.
" Không có ý gì, vốn muốn tha các ngươi một mạng, nhưng đã vậy thì ... thôi lên đường vui vẻ."
Trần Trường Xuân lắc đầu, tay bấm pháp quyết.
Sau lưng hiện lên gần năm mươi thanh ngũ sắc linh kiếm do linh lực tạo thành, khi Trần Trường Xuân điểm về phía trước nhất chỉ.
Những thanh kiếm này liền bây về đám c·ướp tu.
Mắt thấy một màn doạ người trước mắt, cả bọn đều điên cuồng bạo phát linh tạo ra màn chắn linh lực ngăn cản.
Bọn hắn bị doạ cũng phải thôi, bởi vì ngũ sắc linh kiếm của Trần Trường Xuân kích cỡ quá khác người rồi, bình thường thì kiếm do linh lực tạo thành thì chỉ dài tầm một mét, nhưng của Trần Trường Xuân lại dài năm mét.
Không chỉ như vậy, tốc độ còn nhanh đến biến thái.
Nhanh đến độ bọn hắn chỉ kịp tạo ra nửa màn chắn, thì đã bị linh kiếm đâm xuyên, màn chắc chưa thành đã nát.
Mấy chục t·ên c·ướp tu thân thể có thêm một cái lỗ do ngũ sắc linh kiếm ban cho, máu tươi từ đó chảy ra ào ạt, ngã về sau một câu cũng không thể nói c·hết tức tưởi.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn g·iết sạch đám c·ướp tu này, nhưng như lời tên kia vừa nói sau lưng bọn nó còn có thế lực, Trần Trường Xuân ghét nhất là phiền phức, do đó liền quyết định g·iết sạch bọn hắn, diệt đi phiền toái từ trong trứng nước.
Giải quyết xong đám ăn c·ướp ăn giựt, Trần Trường Xuân quay đầu nhìn Lý Lục cùng với Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ :
" Xong rồi, thu tiền thôi."
Lý Lục từ đầu vốn muốn tiến đến trợ giúp Trần Trường Xuân, nhưng mọi chuyện kết thúc quá nhanh, khiến hắn không khỏi mơ hồ, khó tin đờ người ra một chút.
Cho đến khi Trần Trường Xuân lên tiếng hắn mới hoàn thần trở lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Trường Xuân lúc này đã có cải biến, trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Đúng vậy, tín niệm ôm bắp đùi Trần Trường Xuân của Lý Lục càng kiên định hơn rồi.
Mả chuyện này cũng đúng thôi, Trần gia chủ không chỉ biết luyện đan mà còn có thực lực mạnh, vừa là máy rút tiền vừa là chiến sĩ giác đấu, ngu sao mà không ôm ?
...
Một lát sau.
Trần Trường Xuân, Lý Lục, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ bốn người mò thi hoàn tất.
Kế tiếp bắt đầu lấy tất cả vật phẩm từ trong túi trữ vật ra, gôm lại một chỗ.
Nhìn đống linh thạch cùng với một số tạp phẩm pháp khí, công pháp tu tiên, linh dược. Trần Trường Xuân nhếch miệng cười to :
" Cái này cho ngươi, cái này cho ta. Còn cái này cho nương tử..."
Nói nói, cười cười Trần Trường Xuân cứ vậy mà chia của.
Tầm một khắc sau, kiểm đếm chia đồ xong hết, Trần Trường Xuân kêu Lý Lục nhảy qua thuyền của đám c·ướp tu điều khiển, còn mình thì về lại phi thuyền.
Tuy nhiên, Trần Trường Xuân cũng không có tự mình lái thuyền mà là giao cho Trần Vân Phong đi lái, bản thân thì về phòng ngồi lên giường, bắt đầu kiểm tra thân thể.
Cái thứ mà t·ên c·ướp tu gọi là tiêu ký cũng chỉ là một thuật truy tung mà thôi. Lại thêm đẳng cấp khá là thấp, nhiều nhất là do một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thi pháp, Trần Trường Xuân có đến năm cái đan điền, linh lực e là còn nhiều hơn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho nên việc xoá bỏ tiêu ký cũng không có gì gọi là khó khăn đối với hắn.
Bỏ ra mười lăm phút là xong mọi chuyện.