Chương 87 : Vô Đề.
Tạ Đình Triết cùng Giang Thần nhìn nhau cho đã con mắt, sau đó liền lao vào nhau, triển khai quyết đấu.
" Tiếp Chiêu !"
Tạ Đình Triết quát to một tiếng, chân phải tụ lực giẫm mạnh xuống đất phóng người tới Giang Thần.
Gặp đối thủ tựa trâu điên lao đến, Giang Thần ngay lập tức lấy ra trường kiếm, chém về phía trước.
Một đạo kiếm quang xuất hiện, thẳng tắp chặn đường đi của Tạ Đình Triết, vốn tưởng kiếm quang của Giang Thần có thể gây khó dễ cho hắn, nhưng không.
Chỉ thấy Tạ Đình Triết lúc này bỗng nhiên mĩm cười, sau đó hắn dùng tay ngạnh kháng đạo kiếm quang.
Trong nháy mắt, đạo kiếm quang liền biến mất, tay của Tạ Đình Triết thì không chút tổn hại.
Giang Thần gặp cảnh này thần sắc hiện vẻ ngưng trọng, thu kiếm vào túi trữ vật, tay thì bấm pháp quyết điên cuồng vận chuyển linh lực trong đan điền. Bàn tay đưa về phía trước sau đó giơ thẳng lên trời, hét lớn :
" Lên !"
Cũng theo cử động cùng chữ "lên" này của Giang Thần, trên đài bỗng nhiên nhô lên mấy chục cây cột đất, tựa như gai nhọn, tạo thành một tiểu mê cung vây quanh Tạ Đình Triết.
Nhìn những cây cột đất trước mặt, Tạ Đình Triết sắc mặt lúc này cũng như Giang Thần, biến thành ngưng trọng, trong đầu liên tục suy nghĩ đối sách.
Có điều Giang Thần lại không cho hắn thời gian suy tư, tiếp tục bấm niệm pháp quyết.
Chỉ thấy nơi Tạ Đình Triết đang đứng thình lình nhô lên một cột đất tựa gai nhọn.
Mắt thấy đối thủ sắp trúng chiêu, Giang Thần nhịn không được liền mĩm cười.
Tuy nhiên, nụ cười mĩm của hắn thoáng cái đã biến mất, bởi vì lúc này Tạ Đình Triết đã ngự phong bay lên cao, thành công né đi nhất chiêu âm hiểm của Giang Thần.
Tưởng chừng hắn đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng không.
Nụ cười mĩm của Giang Thần mặc dù biến mất, nhưng đã thay vào đó là nụ cười to phát ra tiếng.
Ngay lúc thân thể Tạ Đình Triết trên không trung, liền có ba mươi cây cột đất nhọn hoắt tựa như đã đợi sẵn bay về phía hắn.
" Tiểu nhân vô sỉ !"
Thân giữa không trung, không có tiếp điểm, lại thêm những cây cột đất này xuất hiện ở bốn phương tám hướng, Tạ Đình Triết muốn né cũng né không được, hắn chỉ có thể bạo phát linh lực ngưng tụ một đoàn quang hoàn bao bọc toàn thân, đồng thời mắng to Giang Thần.
" Vô sỉ con bà ngươi !"
Giang Thần nghe được Tạ Đình Triết mắng mình, ngay lập tức đáp trả, ánh mắt ngưng trọng đã biến mất, thay vào đó là khi nhìn kẻ ngu hiện lên.
Thần sắc của Giang Thần biến đổi như vậy cũng không phải vô lý, mà là vô cùng hợp lý.
Bởi vì một khi đấu pháp, làm gì có mấy ai quân tử, chỉ cần đánh thắng là được, dù sao kẻ thắng làm vua nha.
Thêm nữa, vừa rồi chiêu thức của Giang Thần mặc dù có chút ám muội, nhưng đây là loại đòn đánh bất ngờ, cũng không phải là đánh lén.
Cho nên tính thế nào cũng không tính đến tiểu nhân vô sỉ.
Nhiều nhất là không quân tử mà thôi.
Do đó, Giang Thần nhìn hắn như nhìn kẻ ngu, thì cũng là chuyện thường tình.
...
Ầm~ Ầm~ Ầm ~
Mười cây cột đất tạo thành một đợt công kích, ba t·iếng n·ổ to liên tục vang lên.
Tuy là có màn sáng linh lực ngăn cản, nhưng dư chấn đã khiến Tạ Đình Triết miệng chảy tiên huyết.
Giang Thần ở đối diện thấy hắn chỉ b·ị t·hương nhẹ, nội tâm tránh không được có chút thất vọng. Tuy nhiên, thất vọng quy thất vọng, chưa phân thắng bại, làm sao dừng tay cho được ?
Lại nói, vừa rồi một câu chửi của Tạ Đình Triết, đã thấp lên lửa giận trong lòng Giang Thần.
Không đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ làm sao giải được cơn tức, tâm bình khí hoà ?
Giang Thần lại thi triển thuật pháp công kích đối thủ.
Tạ Đình Triết rút kinh nghiệm xương máu, sau khi thoát hiểm liền phóng người về phía trước, ý đồ cận thân chém g·iết, không cho địch nhân có cơ hội thi triển thuật pháp đánh tầm xa.
Chỉ có điều, muốn cận thân cũng không phải việc dễ dàng gì, nhất là đối với tu tiên giả.
Trên đài nhất thời hiện lên hai thân ảnh, hết hiện đằng đông lại hiện đằng tây. Một kẻ truy, một kẻ chạy, thi triển các loại thuật pháp công kích lẫn nhau.
...
" Có chút đặc sắc rồi đây."
Trần Trường Xuân nhìn từng đạo ánh sáng do thuật pháp tạo thành trên đài, ánh mắt lấp loé có chút hài lòng gật gù tán thưởng.
" Đúng vậy, cuối cùng cũng có một trận ra hồn."
Lý Lục ở một bên, gật đầu đồng tình.
Hai ngày qua, tuy là có vô số trận đấu pháp, nhưng nói thật thì những trận đó lại có chút nhàm chán, thêm nữa là kết thúc khá nhanh, chưa xem bao lâu liền hạ màn.
Không có một chút gì gọi là gây cấn hấp dẫn, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì thua, phân ra cao thấp chỉ trong mấy chiêu.
Bây giờ trên lôi đài, Giang Thần cùng Tạ Đình Triết có thực lực ngang nhau, một kẻ thì am hiểu cận chiến, một người thì am hiểu viễn đấu.
Đánh cho có đi có về, khó phân thắng bại.
Nếu như không có gì bất ngờ trận này ít nhất phải tốn mười lăm phút mới xong.
Trần Trường Xuân có chút hưng phấn móc ra bao hạt dưa, chậm rãi cắn quan sát trận chiến.
Ở trên đài lúc này Tạ Đình Triết, Giang Thần cũng đã đánh đến cao trào.
Thổ kiếm do Giang Thần ngưng tụ liên tục bay về phía Tạ Đình Triết.
Kẻ nửa người lạng người tám cân.
Tạ Đình Triết cũng không chịu thua kém, vận chuyển luyện thể công pháp, làn da tựa kim tựa đồng, liên tục dùng chưởng vỗ nát thổ kiếm.
...
Ăn dưa quần chúng ở đây thì cũng như bao chỗ khác, đều hưng phấn liên tục hô to cổ vũ.
Nổi bật nhất là hai gã thanh niên trẻ tuổi có chút thanh tú, lúc này khuôn mặt trướng hồng gào thét, tựa như ở trên đài là cha là mẹ của bọn hắn vậy.
Điên cuồng, kích động vô cùng.
" Giang Thần cố lên, đập c·hết tên cơ bắp này đi."
" Tạ Đình Triết cố lên, đập c·hết tên tiểu bạch kiểm Giang Thần, ta liền cho ngươi trăm vạn linh thạch !"
" Phi ! Ngươi có linh thạch sao ? Mẹ kiếp, còn ở đó trăm vạn, không sợ chém quá rớt đầu lưỡi hả ? "
Kẻ ủng hộ Giang Thần nghe được gã thanh niên ủng hộ Tạ Đình Triết nói tặng trăm vạn linh thạch, liền tỏ vẻ khinh thường đả kích.
Người hâm mộ mà điên cuồng thì rất đáng sợ.
Bị đả kích người kia liền đáp trả :
" Trăm vạn linh thạch ta thật sự không có, nhưng nhìn ngươi ăn mặc cao quý như vậy, chắc có mà đúng không ? Cùng lắm đập c·hết ngươi rồi c·ướp cũng được, đâu có sao đâu."
" Ha ha, buồn cười, chút thực lực của ngươi mà đòi đập c·hết ta ? Mẹ nó ngươi gọi cả dòng cả họ mười tám đời tổ tông của ngươi sống dậy rồi đến đây đi. Hoạ may còn có thể làm được, về phần ngươi sao ? về ngủ đi ! "
" ..."
Kế tiếp cả hai lại chửi tới chửi đi, mà hai tên này cũng không cách xa Trần Trường Xuân là bao.
Với tâm thái kích động, thanh âm của bọn hắn vô cùng to, đừng nói là Trần Trường Xuân chỉ cách bọn hắn vài chục mét, cho dù trăm mét thì vẫn có thể nghe được rõ rõ ràng ràng.
Nhìn qua hai tên như chó điên đang sủa, chửi rủa lẫn nhau, hận không thể ăn thịt đối phương, nhưng vẫn chưa động thủ, sấm thì to mà mưa không có.
Trần Trường Xuân bỉu môi một cái, thu hồi ánh mắt, tiếp tục quan chiến.
Vừa rồi là cao trào, bây giờ đã đến hồi kết.
Chỉ thấy Tạ Đình Triết thành công tiếp cận Giang Thần sau đó xuất ra một chưởng toàn lực.
Ầm~ Rắc~
Giang Thần đang được bao phủ trong linh lực màn chắn, nhưng với một kích này của Tạ Đình Triết hắn vẫn b·ị đ·ánh bay về sau rơi khỏi lôi đài.
Một cây xương sườn đã gãy, miệng phun máu tươi, ngất xỉu.