Chương 86 : Trước Mười.
Chương 86 : Trước Mười.
Thời gian chuyển dời, hai ngày thoáng cái đã qua.
Mà cũng trong hai ngày này Trần Trường Xuân lại lên đài đấu pháp thêm ba lần, đại hoạch toàn thắng.
Hai vạn linh thạch đã biến thành mười sáu vạn.
Mười gia tộc một đài tuyển ra một.
Tổng vòng đầu có ba trăm sáu mươi gia tộc tiến vào vòng trong. Sau đó lại đánh phân cao thấp, từ 360 còn 36, từ 36 còn 9,
Ba vòng, loại hơn ba trăm thế lực ra khỏi cục.
Mà con số hơn ba trăm này, là do không thêm vào những thế lực đã rớt đài ngay vòng loại.
Nếu như cũng tính những thế lực này vào một chỗ, ít nhất thì đã có hơn ba ngàn thế lực bị loại rồi.
Trần Trường Xuân nghĩ đến con số này cũng không khỏi thao thức cảm thán.
Tuy nhiên, hắn cảm thán là do kiến đông mà thôi, cũng không phải là vì hào kiệt anh hùng quá nhiều tâm sinh thán phục, cảm thán. Những gia tộc, tông môn nhỏ không thể nhỏ hơn này thì tính là thế lực gì cơ chứ ?
Nói thế lực đều là cân nhắc bọn họ, dù sao chỉ là mèo nhỏ mèo to hai ba con, thì thế lực cái nỗi gì.
Tam tông cho bọn hắn tham gia đoạt mạch chiến chủ yếu là muốn kiếm thêm con bạc, thu thêm chút linh thạch vào túi mà thôi.
...
Do chỉ còn lại 9 thế lực, cơ bản thì đã lọt vào trước mười, hiện tại cũng không như trước đó, mười tuyển ra một, mà là một đối một.
Có điều, chín thì không thể chia nên người chủ trì đoạt mạch chiến liền cho chín thế lực lên đài bốc thăm, chọn đối thủ.
Tựa hồ thắng cược liên tục, may mắn đã mĩm cười với Trần Trường Xuân, hắn bốc được thẻ luân lưu, không cần đánh đã lọt vào trước năm.
Đắc ý trở về cùng Lý Lục, Tô Minh Nguyệt,... hội hợp.
Trần Trường Xuân nhìn trên lôi đài, tám khuôn mặt của tám vị gia chủ, bắt đầu cân nhắc nên đặt ai, nhưng suy nghĩ hồi lâu, Trần Trường Xuân dập tắt đi cược hoả trong lòng.
Bởi vì đám người này thực lực đều sàn sàn như nhau rất khó để nói ai thắng ai thua. Đối với ván cược có độ nguy hiểm cực cao khó ăn như này, Trần Trường Xuân không muốn mạo hiểm lựa chọn dừng cương.
Dù sao một lát nữa hắn cũng sẽ lên đài, cứ áp vào mình là có linh thạch, thì cần gì chịu nguy cơ cao thua bạc, ném tiền tài qua cửa sổ.
Có chủ ý, Trần Trường Xuân cũng không lăn tăn thêm gì, nói nhỏ thông báo với Lý Lục một câu, gặp hắn đồng ý liền đứng yên chờ đợi đám người trên đài phân cao thấp.
Lần này cũng không như những lần trước, cùng lúc triển khai một lần đấu pháp, mà là xếp theo trước sau.
Mười tám toà tiểu võ đài lúc này đã được hợp lại thành một đại võ đài.
Tuy nhiên, cuộc chiến của tám thế lực cũng không phải triển khai ngay bây giờ, mà là nhường võ đài cho mười thế lực khác tranh hạng mười.
Trừ đi chín thế lực đang chờ đợi phân cao thấp, thì mười thế lực này chính là những thế lực có thời gian chiến thắng nhanh nhất trong các vòng, thực lực của người đứng đầu đều là Luyện Khí đỉnh phong.
Có điều, Trần Trường Xuân đối với bọn hắn cũng không có hứng thú gì, nhàn nhạt nhìn một cái liền nhắm mắt dưỡng thần mặc kệ bọn hắn đấm đá ra sao.
...
Mà trận đấu pháp này cũng rất nhanh đã có kết quả, xếp hạng mười chính là Hạng gia.
Kế tiếp chính là xếp hạng từ chín đến nhất.
Thay đổi thành một với một, không chỉ là một gia tộc đấu với một gia tộc, mà là còn thay đổi luôn thể lệ, không còn như ban đầu sẽ do gia chủ hay tông chủ dẫn theo người của mình lên đài, quyết đấu quyết chiến với đối thủ, mà là do gia chủ hoặc tông chủ đại diện lên đài đấu pháp.
Ai thắng thì tiến vào vòng trong.
...
Tám thế lực còn lại chính là Diệp gia, Diệp Phá Thiên.
Nhật Nguyệt Tông, Tiêu Hoả.
Khương gia, gia Khương Ly.
Vũ Tông, Vũ Bất Phàm.
Liên Nguyệt Tông, tông chủ Diệu Tử Linh.
Tạ gia, gia chủ Tạ Đình Triết.
Vô Nhật Tông, tông chủ Tạ Viêm.
Giang Hải Tông, tông chủ Giang Thần.
Tám người bốn trận, theo thứ tự trước sau, đầu tiên phân cao thấp chính là Giang Hải Tông, Giang Thần đấu với Tạ gia, Tạ Đình Triết,
" Mời Tạ gia, gia chủ Tạ Đình Triết cùng với Giang Hải Tông, Giang Tông Chủ thượng đài !"
Gã chủ trì dứt lời, hai người này liền phóng người lên võ đài, đứng từ xa quan sát lẫn nhau.
Tạ Đình Triết là một trung niên nhân, thân hình cao to nửa người loả thể, lộ ra từng khối cơ bắp cân đối, nhìn qua vô cùng rắn chắc cứng cáp, đối với bà nội trợ có lực hấp dẫn chí mạng.
Về phần Giang Thần thì là một tên thanh niên, tuổi tác không biết, nhưng nhìn qua vô cùng trẻ tuấn tú, nếu chỉ dùng khuôn mặt để phán đoán thì chắc chỉ tầm hai bảy hai tám mà thôi.
Mà ngay lúc hai gã này thượng đài yên lặng nhìn nhau, ở dưới đài đã bắt xôn xao, tiếng hò hét huýt sáo vang lên liên tục.
" Hù huýt, huýttt"
" Giang tông chủ uy vũ, đập c·hết hắn đi!"
" Giang Tông Chủ thật sự quá đẹp trai rồi, ta yêu ngươi, Giang Tông Chủ !"
" Giang Tông Chủ tất thắng !"
" Ngươi chiến thắng ta liền kêu cả tộc gã cho ngươi ! Cố lên Giang tông chủ !"
Không biết là do nữ nhiều hơn nam hay sao, mặc dù toàn trường lúc này không chỉ có mỗi thanh âm người ủng hộ Giang Thần, mà có cả người ủng hộ Tạ Đình Triết, nhưng thứ mà Trần Trường Xuân nghe được đều là những lời cổ vũ cùng khen tặng do đám người hâm mộ điên cuồng của Giang Thần la làng mà thôi.
Cũng bình thường thôi, có gì mà la dữ vậy ? Một lũ vô sỉ !
Trần Trường Xuân nghe được thanh âm oanh oanh yến cứ lãng vãng bên tai, nội tâm tò mò nhìn lên đài quan sát khuôn mặt của Giang Thần, nhưng nhìn ngược nhìn xuôi, ngắm muốn đui con mắt, Trần Gia Chủ chỉ thấy hắn có chút tuấn tú mà thôi. Hai chữ tuyệt sắc hay mỹ nam tử đều không dính dáng gì đến, Do đó sắc mặt liền hiện lên vẻ khinh thường liếc mắt nhìn đám người cuồng nhiệt phun một câu.
Chửi một đám nữ nhân không liêm sỉ, song Trần Trường Xuân định nhắm mắt dưỡng thần, toả ra phong phạm nhất gia chi chủ, cao nhân, cao thâm mạt trắc.
Nhưng vô tình làm sao, ánh mắt của hắn quét trúng một gã trung niên nam tử đang mặc váy dài, làn da đen thui lại mặc bộ cung trang y phục tiên tử, không chỉ đen mà còn cơ bắp, trôi son trét phấn, đang dùng giọng chó à không, giọng gió mà gắng thét, gắng gào ủng hộ Giang Thần.
Lần này Trần Trường Xuân rốt cuộc cũng hiểu vì sao bên tai mình luôn nghe hai chữ Giang Thần.