Chương 83 : Đê Tiện.
Thời gian chậm rãi trôi, quảng trường càng lúc càng đông người, tụm năm tụm ba vây quanh võ đài rộng lớn, thấp giọng bàn luận chờ trông Đoạt Mạch Chiến khai màn.
Nhìn dòng ngươi như nước, bầu không khí náo nức nhộn nhịp như ngày tết, lại thêm bàn đặt cược công khai cùng với đám người háo hức đặt cược.
Trần Trường Xuân nhịn không được mà cảm thán tam tông cao tay.
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại hắn liền thấy chuyện này là chuyện bình thường dễ hiểu.
Dù sao ở thế giới tu tiên này đa số đều cắm đầu vào tu luyện, tiết mục giải trí không nhiều, lâu lâu có đại sự kiện náo nhiệt như vậy, người người đua nhau đi xem cũng đúng thôi.
Thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
" Rầm~ Rắc~"
Tầm nửa canh giờ sau, một thanh âm như núi lở bỗng nhiên vang lên, mở ra hai mắt nhìn toà thạch đài tự động phân tách ra thành những võ đài riêng biệt.
Trần Trường Xuân từ nhỏ đến lớn nào gặp cảnh này, nhìn cảnh tượng mãn nhãn trước mắt hắn cũng không khỏi kinh ngạc trầm trồ.
Không chỉ Trần Trường Xuân, Lý Lục cùng Tô Minh Nguyệt với mấy cái tác phẩm do hắn tạo ra cũng y như vậy, tất cả đều trố mắt nhìn, miệng trầm trồ thán phục.
" Lợi hại quá đi."
Trần Vân Tây mở to cặp mắt tròn xoe vỗ tay nói.
Võ Túc Y, Võ Túc Hân nghe hắn nói đều đồng tình gật đầu.
Chín con người một biểu hiện, có đám người đứng gần đó thấy bọn hắn như vậy thì ánh mặt hiện lên vẻ khinh thường giễu cợt.
" Đúng là đám nhà quê, thạch đài phân tách là do khởi động trận pháp mà thôi. Có gì đáng kinh ngạc sao ?"
" Đúng vậy, một đám nhà quê."
" Thôi thôi, hoan hỉ, hoan hỉ, các ngươi lần đầu thấy cũng không phải như vậy sao ? Chọc người ta làm gì ? "
" Hừ, ta nào giống bọn họ, ngươi so sánh quá khập khiễng..."
Trần Gia Chủ đang kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt, nhưng lỗ tai bỗng nhiên ngứa, đưa mắt nhìn qua, vốn muốn xắn tay áo phản biện, nhưng đám người này đã bắt đầu cự cãi lẫn nhau, lớn tiếng chí choé tựa như sợ người dành nói, c·ướp lời.
Trần Trường Xuân thấy vậy bĩu môi một cái, mặc kệ bọn hắn, đứng yên chờ Đoạt Mạch Chiến chính thức bắt đầu.
Một lát sau, khi đại võ đài phân tách thành mười tám tiểu võ đài, người chủ trì liền bước lên một cái đài cao ở chính giữa, vận chuyển linh lực cao giọng, thanh âm truyền toàn trường :
" Lôi đài số một, Diệp gia, Gia chủ Diệp Phá Thiên.
Triệu gia, gia chủ Triệu Vĩnh Phúc.
Phùng gia, gia chủ Phùng Xuân Tiền.
Hạ gia, gia chủ Hạ Tuyên.
Lâm gia, gia chủ ...
Mời chư vị gia chủ dẫn theo thành viên gia tộc bước lên đài. "
Người chủ trì đọc một hơi mười gia tộc, khi hắn vừa dứt lời liền có năm mươi người lục tục thi triển thuật pháp ngự phong đáp xuống lôi đài.
Ngay lúc mười gia tộc tề tụ, một người mặc pháp y Tam Tuyệt Tông phiêu nhiên đáp xuống, hắn không là ai khác chính là trọng tài của lôi đài số một.
Nhìn lôi đài số một đã đủ người, gã chủ trì Đoạt Mạch Chiến lại tiếp tục đọc tên :
" Lôi đài số hai, Huỳnh gia, gia chủ Huỳnh Tống Phúc.
Bạch gia, gia chủ Bạch Vấn Thiên.
Liễu gia, gia chủ Liễu Tầm Vân.
Khúc gia, gia chủ Khúc Yên Phong.
Lam Vân Tông, Tông chủ Tạ Mộc.
Thiên Võ Tông, Tông chủ Mạc Vô Tài.
"... "
Mời chư vị gia chủ, tông chủ dẫn theo đệ tử, thành viên gia tộc lên đài."
Cũng như vừa rồi, chờ người tham gia đấu pháp được đọc tên tề tụ đông đủ, trọng tài cũng lên lôi đài.
Người chủ trì lại tiếp tục.
" Lôi đài số ba, Phong Vẫn Tông, tông chủ Vũ Hoàng Long.
Triết gia, gia chủ Triết Phàm.
Mục Thiên Tông, tông chủ Lâm Phách Thiên.
Xích Thuỷ Tông, tông chủ Nguyễn Hùng Văn.
"..."
Mời chư vị tông chủ, gia chủ dẫn theo đệ tử, thành viên gia tộc lên đài."
...
Từng cái tên thế lực thủ lĩnh được gã chủ trì đoạt mạch chiến điểm danh gọi tên, cho đến khi mười tám toà lôi đài đều có người, hắn liền phất tay ra hiệu đồng thời nói :
" Đoạt Mạch Chiến, Bắt Đầu !"
Khi gã dứt lời, bầu không khí thoáng cái trở nên náo nhiệt, tiếng kêu la rền trời.
" Đánh đi, Diệp gia chủ nửa đời sau của ta nhờ ngươi rồi, cố lên nha !"
" Huỳnh gia chủ cố lên, ta bán lão bà đặt ngươi thắng rồi đó."
" Ngươi bán lão bà ?"
" Không có, nói cho hắn áp lực thôi, ta đâu có đặt hắn, chủ yếu nói cho vui, hắn thua ta mới có linh thạch chứ."
" Đê tiện ! Diệp gia chủ cố lên, ta bán vợ bán con, bán luôn lão mẫu áp vào ngươi rồi đó, ngươi thua ta c·hết chắc."
" Ngươi bán vợ bán con, bán luôn lão mẫu ?"
" Đâu có, ta đâu có đặt hắn, chủ yếu nói cho cho vui."
" Đê tiện !"
Giữa đám đông, hai gã thanh niên hô to ủng hộ, chửi rủa nhau đê tiện.
Gần đó Trần Trường Xuân nghe từ đầu tới đuôi, nhịn không được chửi bọn hắn một câu " Đê tiện" sau đó nhìn lên lôi đài số một :
" Triệu gia chủ cố lên, ta bán hết bảy mẫu linh điền do phụ mẫu để lại, cùng với hai toà dược các áp vào ngươi rồi đó. Cố lên, cố lên.
Ngươi thắng ta chia cho ngươi một nửa."
Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh nghe vậy ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu hỏi :
" Phu quân ngươi có lầm không, vừa nãy ngươi kêu nhị đệ, đi đặt Diệp Phá Thiên thắng mà ? Sao lại cổ vũ gã họ Triệu đó ?"
Trần Trường Xuân lắc đầu, cao thâm mạt trắc :
" Nương tử ngươi không hiểu, ta nói như vậy chính là để cho gã họ Triệu có thêm áp lực, cùng với động tâm mà cố đánh.
Một khi cố đánh, mang theo tham niệm chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở cho đối thủ bắt được. Diệp Phá Thiên người này là nhất gia chi chủ đương nhiên không ngu, nếu như gã họ Triệu đó lộ ra điểm yếu, tất nhiên sẽ bị hắn nắm được, thừa cơ mà vào, chiến thắng liền nằm gọn trong tay, lúc đó chẳng phải chúng ta hốt bạc sao ? "
Tô Minh Nguyệt nghe vậy ánh mắt kỳ quái chuyển thành quái dị, nếu như nàng nhớ không lầm thì cách làm này của phu quân nàng, cũng không khác gì hai gã vừa rồi là bao, nếu có khác thì chỉ có khác ở chỗ giải thích, giải nghĩa mà thôi.
Tuy nhiên, người trong nhà, mà lại là người đầu ấp tay gối, Tô Minh Nguyệt mặc dù cảm thấy hắn đê tiện, nhưng đê tiện quy đê tiện, ủng hộ khích lệ thì ủng hộ khích lệ thôi :
" Phu quân thật thông minh nha."
Trần Trường Xuân được Tô Minh Nguyệt khen, lỗ mũi liền nở ra, sắc mặt đắc ý :
" Chứ sao, ánh mắt nương tử nhà ta sáng còn hơn minh nguyệt, chọn phu quân đương nhiên là chọn đồ tốt nhất rồi. Không thông minh sao xứng với nàng cho được, có đúng không."
Tô Minh Nguyệt nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, đắc ý đồng tình.
Kế tiếp đôi cẩu nam nữ à không, đôi phu thê Trần Trường Xuân lại tiếp tục thoả mãn lòng hư vinh của nhau, khen tới khen lui, bánh ích đi bánh quy lại.
...
Lúc này dưới đài náo nhiệt hưng phấn, gào to trợ uy.
Nhưng trên lôi đài lại trái ngược hoàn toàn, chư vị gia chủ đều ngưng trọng nhìn nhau. Mặc dù kiếm đao đã ra khỏi vỏ nhưng vẫn chưa dao động thân thể chính thức khai chiến.
Mà như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Dù sao đám người dưới đài đến đây chủ yếu là xem náo nhiệt cùng với đặt cược, kiếm một chút linh thạch, đương nhiên là không có áp lực.
Trên lôi đài thì lại khác, bọn hắn đều vì linh sơn linh mạch, nơi yên thân lâp nghiệp mà đến, tất nhiên là có áp lực to lớn.
Căng thẳng nhìn nhau, tích súc chờ thời cũng là chuyện bình thường thôi.
Truyện được tác giả : Thu Ninh Quân xuất bản tại Vtruyen.com