Chương 84 : Hảo Huynh Đệ.
Ngay lúc đám người trên đài dây dưa nhìn nhau, Trần Trường Xuân ngáp dài, buồn chán. Nhưng mà khi hắn đưa mắt qua trái thấy Lý Lục đang bước lại đây.
Sắc mặt buồn chán của hắn thoáng cái đã không còn, hớn hở hỏi :
" Sao rồi, đặt xong chưa ?"
Lý Lục gật đầu đưa ra chứng từ nói :
" Xong rồi, năm ngàn linh thạch, áp hết vào Diệp Phá Thiên."
Nghe con số năm ngàn, Trần Trường Xuân kém chút giựt bắn người. Lý Lục trước đó còn nói hết linh thạch. Trần Trường Xuân hỏi mượn, hắn còn mặt chó mặt mèo than vãn không có.
Bây giờ lấy đâu ra năm ngàn linh thạch ?
Vốn tưởng cả hai hùng hạp nhiều lắm là có một ngàn, nào nghĩ đến con số năm ngàn linh thạch.
Đầu óc nhảy mây đạp gió, thoáng cái Trần Trường Xuân đã biết hắn không thành thật, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, thất vọng vô cùng khi bị huynh đệ lừa dối :
" Rất tốt, huynh là gì, đệ là gì ? Huynh đệ rốt cuộc là gì, hôm nay ta cuối cùng hiểu. Hay, rất hay."
Lý Lục nghe giọng điệu này của Trần Trường Xuân cũng hiểu được là hắn đang diễn trò, đào hố cho mình thấy ái ngại, nói ra những câu như là " chút nữa chia thêm"
Suốt thuở thiếu thời bị hố không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm xương máu đầy người, Lý Lục sao lại mắc lừa ? Nhảy vào hố của Trần Trường Xuân cho được.
Mặc cho Trần Trường Xuân làm mình làm mẩy, hắn vẫn đứng yên ngậm miệng không nói một lời.
Có điều, chỉ trong chốc lát, dưới "uy phong" của nhất gia chi chủ, Lý Lục rất nhanh đã bị hắn khuất phục, nói nhỏ :
" Đại ca !"
" Sao ?"
" Chúng ta là huynh đệ chút nữa ta chia thêm cho ngươi, chắc chắn không thiếu một viên linh thạch, cứ yên tâm."
" Cái này là ngươi nói, ta không ép buộc, kề dao vô cổ ngươi."
" Đương nhiên, huynh đệ mà, chút linh thạch, vật ngoài thân tính là gì ? Có đúng không đại ca ?"
" Hảo huynh đệ !"
Trần Trường Xuân dứt lời, uy áp linh lực thoáng cái mất tiêu, thu hồi đoản kiếm vào túi trữ vật, sau đó vỗ vai Lý Lục một cái cười toe toét, nhìn lên đài hô :
" Triệu gia chủ cố lên, ta áp hết tài sản vào ngươi rồi đó !"
" Đại ca, ngươi lầm rồi, chúng ta đặt Diệp Phá Thiên, Diệp gia."
Gặp Lý Lục không hiểu Trần Trường Xuân lại hoá thân cao nhân, cao thâm mạt trắc giải thích thêm một lần.
Hiểu rõ nguyên cớ Trần Trường Xuân vì sao làm vậy, Lý Lục cũng ngay lập tức nhập bọn hô to.
...
Nói thì lâu vậy thôi, từ lúc những người Đoạt Mạch lên đài giằng co, giương cung bạt kiếm đến hiện tại thực ra thì chưa trôi qua được ba phút.
Mà ba phút thì cũng đủ cho bọn hắn chuẩn bị, làm nóng cơ thể rồi.
Chỉ thấy trên đài lúc này đao kiếm liên tục giao nhau, người người lao vào, triển khai chém g·iết.
Có người thì bị đá văng xuống đài, có kẻ thì bị thuật pháp chấn lăn mấy vòng phun máu ngất xỉu.
Đương nhiên là cũng có n·gười c·hết, kẻ tàn.
Tiếng kêu la đau đớn, khi b·ị đ·ánh khỏi lôi đài hoà cùng âm thanh đao kiếm giao nhau liên tục vang lên.
Cộng thêm dưới đài tiếng hò hét của đám tu sĩ, nhất thời tràng diện náo nhiệt vô cùng.
Có điều, bạo phát thì bạo tàn hay sao không rõ.
Vốn tưởng sẽ có cuộc chiến thảm khốc, khổ chiến dây dưa rất lâu.
Nhưng sự thật lại khác xa tưởng tượng, khiến Trần Trường Xuân thất vọng vô cùng. Bởi vì bọn hắn chưa đánh được bao lâu, lôi đài số một đã phân ra thắng bại, người thắng cũng chính là Diệp gia chủ, Diệp Phá Thiên.
Chín vị gia chủ còn lại, cùng với tộc nhân bọn hắn lúc này đều nằm lăn lóc dưới đài, nhe răng nhếch miệng than đau, than đớn.
Mặc dù có chút thất vọng không được xem một màn đại chiến mãn nhãn, nhưng thắng được linh thạch cũng rất là vui.
Trần Trường Xuân mĩm cười toe toét nhìn Lý Lục :
" Ngươi còn chờ gì nữa, đi hốt linh thạch đi chứ."
" Được rồi."
Lý Lục gật đầu một cái hưng phấn rời đi.
...
Một lát sau, mười tám toà thạch đài tất cả đều đã phân thắng bại, đa số đều là những người được tam tông đánh giá cao thắng trận.
Chỉ có duy nhất một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Huỳnh Tống Phúc. Lão cũng không như những đánh giá, vô cùng gai gốc.
Mà là chưa kịp thả độc trùng đã bị đối thủ đánh hộc máu rơi đài.
Sở trường của lão gia chủ Huỳnh gia này là ngự trùng, nhưng trùng chưa ta khỏi túi đã b·ị đ·ánh rớt đài, có thể nói là thua biệt khuất vô cùng.
Trần Trường Xuân thậm chí hoài ngụm máu mà hắn phun cũng không phải là do thụ thương, mà là vì tức giận nên phun hoặc là phun cho đỡ nhục.
Nhìn gã đối thủ của Huỳnh Tống Phúc đang nhếch môi mĩm cười trên lôi đài.
Hai mắt Trần Trường Xuân híp lại, sau đó lấy ra cái ngọc giản của Lý Lục vừa mua bắt đầu đọc tin tức trong đó, xem thử người này là ai.
"Tạ Đình Triết, Luyện Khí Đỉnh Phong, am hiểu cận thân thực lực trung quy trung củ, không có gì lạ hay nổi bật kiệt xuất."
Đọc xong dòng tin tức này, Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày một cái.
Xem ra gã này ẩn giấu thủ đoạn, thường ngày chỉ lộ ra mặt nổi.
Không sao, cho dù ngươi ẩn giấu lại sâu, nhưng ẩn giấu bằng bổn toạ sao ? Luyện đan sư thực lực luôn yếu, đây là thường thức rồi, cũng không biết tam tông đánh giá bổn toạ ra sao đây ?
Thầm thì một câu, Trần Trường Xuân giãn ra lông mày, tò mò tìm xem thông tin, tin tức của mình trong ngọc giản.
"Trần Trường Xuân, Luyện Khí Đỉnh Phong, Luyện đan sư, thực lực bình thường. "
Đọc dòng văn tự vô cùng ngắn gọn súc tích, Trần Trường Xuân khoé môi khẽ cong, đứng yên chờ gã chủ trì điểm danh, đợi đến lượt mình đăng tràng.
Có điều, lượt thứ hai này gã chủ trì vẫn chưa đọc tên hắn.
" Liên Nguyệt Tông, Tông Chủ Diệu Tử Linh.
Hoàng Vân Tông, Tông Chủ Khuyết Nguyệt Tình.
Phong Dạ Tông, Tông Chủ Hoàng Vân Yến.
Bích Ngọc Tông, Tông Chủ Huỳnh Thúc Vân.
Phạm gia, gia chủ Phạm Thần.
"..."
Mời chư vị gia chủ, tông chủ dẫn theo đệ tử, thành viên gia tộc lên đài."
...
Trần Trường Xuân nghe không có tên mình chỉ có thể nhàm chán chờ đợi kết thúc, đến lượt mình.
Không khác vừa rồi là bao, trận chiến kết thúc vô cùng nhanh, chưa được bao lâu liền phân thắng bại.
Mà chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Dù sao đa số người đoạt mạch chiến thực lực chỉ ở mức trung bình hoặc là tầm thường hơi yếu, gặp đối thủ mạnh thua sớm cũng là chuyện thường tình.
Đánh từ trời sáng cho đến trời tối, đã trôi qua tầm chín lượt chiến đấu.
Nhìn trên trời trăng sáng, Trần Trường Xuân ngán ngẩm thở dài, nhắm mắt lại định dưỡng thần.
Nhưng mà ngay lúc này, gã chủ trì Đoạt Mạch Chiến lại đọc đến tên hắn.
" Ma Nguyệt Tông, tông chủ Phạm Tử Can.
" Trần Gia, gia chủ Trần Trường Xuân."
" Lâm Gia, gia chủ Lâm Trung Đồng."
" Văn Gia, Gia chủ Văn Mạc Trì."
" Hạo Nguyệt Tông, tông chủ Phương Hồng."
"..."
" Mời chư vị tông chủ, gia chủ dẫn theo đệ tử, thành viên gia tộc lên đài."
Gã chủ trì vừa dứt lời, Trần Trường Xuân liền mĩm cười :
" Rốt cuộc đến chúng ta, đi thôi."
Lý Lục ở bên cạnh gật đầu, xoa xoa tay :
" Linh thạch lại vào túi."
Tô Minh Nguyệt vốn định phi thân lên đài, nghe Lý Lục nói vậy cũng không khỏi tò mò nhìn hắn hỏi :
" Nhị đệ hồi nãy ngươi cược chúng ta thắng bao nhiêu linh thạch vậy ?"
Lý Lục ngay lập tức cười toe toét giơ ra một ngón :
" Một vạn."
Trần Trường Xuân tính toán, nếu thắng là có hai vạn linh thạch vào túi, nhịn không được mà cười :
" Rất tốt, rất tốt."
Nói xong hắn liền dẫn đầu phi thân lên đăng tràng.
Tô Minh Nguyệt, Lý Lục, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ thấy vậy cũng ngay lập tức theo sau, ngự phong thượng đài.