Chương 82 : Huỳnh, Diệp, Khương, Tiêu, Vũ.
Chương 82 : Huỳnh, Diệp, Khương, Tiêu, Vũ.
Trần Tam Kê vì không muốn tốn linh thạch mua tin tức, đành nhịn cục tức vào lòng chờ Lý Lục Cẩu trả lời.
Lý Lục Cẩu ham vui chọc Trần Tam Kê xém bị thọc mù mắt, lòng còn sợ hãi. Sau một hồi lâu, định thần lại, giơ lên bàn tay năm ngón nói :
" Tổng năm trăm linh thạch."
Trần Trường Xuân gật đầu nhìn Lý Lục hỏi tiếp :
" Ngươi tìm hiểu ra sao, có những tin tức gì ?"
Lý Lục nghe hỏi xích lại gần Trần Trường Xuân tay chỉ về hướng đông thấp giọng nói :
" Đại ca thấy gã hắc y đó không ? "
Trần Trường Xuân nghe Lý Lục hỏi vậy thì ánh mắt hiện lên vẻ kì quái nhìn hắn nói :
" Ta đâu có mù, thấy sao không !"
Gặp Trần Trường Xuân trả lời, ánh mắt Lý Lục thậm chí khuôn mặt đều hiện lên vẻ quái dị :
" Câu hỏi tượng trưng, ngươi trả lời làm gì ?"
Trần Trường Xuân gặp hắn hỏi ngược thì bừng tỉnh đại ngộ gật đầu :
" Đã hiểu, nói tiếp đi."
" Đúng vậy, nhị đệ nói tiếp đi."
Ngay lúc Trần Trường Xuân dứt lời, Tô Minh Nguyệt chẳng biết lúc nào đã đứng cạnh bên, đồng tình kêu Lý Lục nói tiếp.
Không chỉ mình nàng, mà là :
" Đúng, Nghĩa phụ nói tiếp đi."
" Đúng, đúng Nghĩa Phụ nói đi."
"..."
Lý Lục quái dị nhìn tám khuôn mặt tám con người vây quanh mình, cứ như là những bông hoa bé nhỏ hiếu học, đang chờ đợi thầy giảng bài. Nhìn xong người thân cận trước mắt, sau đó lại nhìn quanh quảng trường chỉ có đám người của mình là kì quái như vậy, nội tâm Lý Lục không khỏi buồn bã thở dài một hơi.
Có điều, thở dài quy thở dài, chuyện cần nói thì vẫn phải nói :
" Gã hắc y đó chính là gia chủ Diệp gia, có tu vi Luyện Khí đỉnh phong, một cặp song đao trứ danh Đoạn Nguyệt Sơn, có kẻ đã từng gặp hắn đón đỡ một chiêu của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng vẫn vẹn nguyên không hề b·ị t·hương, thậm chí khi b·ị t·ruy s·át vẫn trốn được toàn mạng."
Tô Minh Nguyệt nghe đến đây kinh ngạc khen một câu :
" Lợi hại."
Lý Lục gặp có người tung hứng với mình khi trò chuyện, cứ như được kích hoạt cái cơ chế nào đó trong người, hừ hừ hai tiếng, tựa như mấy lão thôn trưởng cao giọng nói :
" Đương nhiên lợi hại rồi, hắn chính là đại địch của chúng ta không lợi hại sao được."
" Đại địch của chúng ta ? Ý của Nghĩa Phụ là...?"
Trần Vân Phong tò mò nhìn Lý Lục hỏi.
" Đúng vậy, thực lực của bọn hắn được dự đoán sẽ vào trước mười, thành công lấy được linh mạch. Chính là đối thủ cạnh tranh, mà chúng ta khó có thể bỏ qua được."
Lý Lục không chờ Trần Vân Phong hỏi hết câu liền gật đầu trả lời, kế tiếp tay lại chỉ về hướng khác, cả Trần gia theo ngón tay hắn nhìn, lọt vào tầm mắt đó chính là một lão giả bạch bào, khuôn mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt.
" Người này là ?"
Lúc này đến phiên Trần Vân Vũ tò mò hỏi.
" Lão ta gọi là Huỳnh Tống Phúc, gia chủ Huỳnh gia thực lực Luyện Khí Đỉnh Phong, chuyên tu trùng đạo, từng điều khiền độc trùng đại sát tứ phương trong một đợt thú triều, từ đó có danh là Ngự Trùng Lão Quái.
Cũng được dự đoán có thể vào trước mười. "
Nói đến đây, Lý Lục lại chỉ thêm ba người, theo thứ tự là Khương, Tiêu, Vũ ba người này cũng không phải đều là gia chủ gia tộc. Trong ba người chỉ có mỗi người họ Khương là gia chủ mà thôi, hai người còn lại đều là tông chủ của một tiểu tông môn mới thành lập chưa lâu, chưa có linh sơn ở lại.
Tất cả đều có sở trường riêng, đều được dự đoán chắc sẽ xếp trước mười, thành công đoạt linh mạch về nhà.
Ngoài năm người này, Lý Lục lại chỉ thêm mười mấy người khác, nhưng những kẻ này tu vi thực lực chỉ thuộc dạng bình thường đối với Trần Trường Xuân cùng Lý Lục không có gì uy h·iếp. Do đó, hắn cũng không kẻ chi tiết cho lắm, chỉ nói tên họ rồi thôi.
Trần Trường Xuân chờ Lý Lục nói xong, sắc mặt mang theo nghi hoặc hỏi :
" Những thứ này chính xác không ? Ngươi mua tin tức này ở đâu đó ?"
Lý Lục gật đầu, chém đinh chặt sắt :
" Đại ca yên tâm, thứ này chính là xuất phẩm của tam tông, tin tức không sai đâu, khỏi lo cho mệt."
Vốn tưởng Lý Lục sẽ nói một tổ chức nào đó như Bách Sự Lâu ở phàm tục giới, Trần Trường Xuân cũng không có nghĩ đến thứ này là của tam tông, nghe hắn nói vậy không khỏi kinh ngạc :
" Thứ này là do tam tông bán ra ? "
Lý Lục kỳ quái nhìn Trần Trường Xuân :
" Chứ đại ca ngươi nghĩ là ai ? Là ai mà có thể trong thời gian ngắn thăm dò ra tất cả người đăng ký tham gia đoạt mạch chiến ? Sau đó lại đi điều tra, ghi chép ra cặn kẽ tin tức như vậy ?"
Trần Trường Xuân gật đầu bừng tỉnh, gật gù :
" Không hổ hấp huyết quỷ, hút đủ nhiều, ngay cả trò này cũng nghĩ ra được."
Nghĩ đến tam tông không chút ngừng lại liên tục hút, từ phường thị cho đến tiên đấu, chỉ cần nơi có người tam tông liền hút, Lý Lục cũng không khỏi đồng tình mà cảm thán :
" Thì đó, ta sinh nhầm thời ngay lúc tam tông làm mưa làm gió, khởi bước quá gian nan. Nếu như là vào một môi trường khác với tư chất ngút trời của ta thì cần gì gần mười năm mới đến Luyện Khí bát trọng.
Aiiii, thôi cũng là do cái số, chịu thôi chứ biết sao đây."
Nhất định phải đánh.
Nhìn bộ dáng gợi đòn của Lý Lục, Trần Trường Xuân nhịn không được liền cho hắn một cái đá.
Vốn đứng chắp tay sau lưng, xoay người chỉ chừa bóng lưng hiu quạnh, bị một cú đá bất ngờ của trần gia chủ, Lý Lục liền ngã cái đụi xuống đất.
Kế tiếp nhe răng nhếch miệng đứng lên, hai mắt u oán nhìn Trần Trường Xuân muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt hình viên đạn của Trần Trường Xuân thì Lý Lục đành ngoan ngoãn đứng yên, chờ đợi Đoạt Mạch Chiến chính thức khai màn.
Nói đến Đoạt Mạch Chiến, thì quy tắc tranh đấu cũng rất đơn giản, chỉ cần leo lên đài đá hết đối thủ xuống đài là được.
Tuy nhiên, cũng không phải là tất cả người tham gia Đoạt Mạch Chiến cùng lúc lên tiên đài đánh giáp lá cà, mà là cứ mười gia tộc thì sẽ cử ra năm người lên, đánh cho đến khi chỉ còn lại một người, hoặc là ở trên đài chỉ còn lại người của một gia tộc duy nhất thì vào vòng trong.
Tuỳ theo người tham gia nhiều ít mà đánh mấy vòng, cứ vậy lặp đi lặp lại cho đến khi chỉ còn lại mười gia tộc hoặc tông môn đứng đầu mới thôi.
Thời gian đấu pháp sẽ được kéo dài liên tục, đến lượt người nào thì người đó lên đánh.
Cũng không phải là hết ngày liền dẹp nghĩ, chờ ngày mai lại đấu tiếp.
Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao tu sĩ không phải phàm nhân hằng ngày đều phải ngủ.
Tu sĩ nghỉ ngơi thì chỉ cần ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, hoặc nuốt thêm đan dược khôi phục linh lực là được rồi.
Do đó, cần gì phải ngưng nghỉ kéo thời gian, lại nói, Đoạt Mạch Chiến cũng xem như là một hình thức giải trí của đám tu sĩ, rất được đón nhận.
Mỗi lần diễn ra đều có người đến xem náo nhiệt hoặc là đặt cược.
Đa phần tu sĩ vào rừng kiếm ăn săn g·iết yêu thú đều đi vào ban ngày, nếu như chỉ đánh khi mặt trời mọc, đến mặt trời lặn thì ngưng, vậy đám tu sĩ đi săn yêu thú để kiếm sống tu luyện, làm sao mà xem náo nhiệt ?
Mà không thể xem náo nhiệt, đặt cược lại có mấy phần hứng thú chứ ?
Do đó, vì hút máu đại nghiệp, tam tông liền cho ra quy tắc này, đánh xuyên đêm suốt sáng.
Để người người đều có thể xem, thậm chí là ngủ rồi, tỉnh giấc vẫn có thể xem.
Xem đến phát ói mới thôi.