Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 81 : Tìm Hiểu.




Chương 81 : Tìm Hiểu.

Người ngoài cuộc, kẻ qua đường bị tiếng ồn ào hấp dẫn đến, có kẻ đứng chỉ trỏ, có người thấp giọng bàn luận.

Về phần người trong cuộc, ông chủ khách điếm bị Lý Lục rủa tức giận mặt đỏ đến mang tai, nhưng khổ nỗi cái miệng lại không bằng người, chửi không lại, chỉ có thể đuổi Lý Lục đi :

" Ngươi cút đi ! Khách điếm của ta không chứa ngươi !"

Lý Lục dễ gì tha cho hắn, tiếp tục chửi :

" Đi ? Đi đâu ? Ta là con của ngươi sao ? Kêu là đến đuổi là đi. không đi thì sao ? Ngươi cắn ta à ?"

Gặp Lý Lục như keo chó dây dưa dính cứng ngắc không rời, lại thêm đám người càng lúc càng đông, đứng vòng quanh bàn luận chỉ trỏ, ông chủ e ngại khách điếm mang tiếng mang tai chỉ có thể lùi bước, lại gần hắn nói nhỏ :

" Im đi, theo giá của ngươi là được chứ gì đúng không ?"

Lý Lục gặp ông chủ thoả hiệp, khoé miệng khẽ cong hiện vẻ đắc thắng đáp :

" Đúng vậy, một người năm mươi linh thạch, không thể nhiều hơn !"

Nghe hắn nói vậy ông chủ khách điếm điểm đầu nói :

" Rồi rồi, vào đi."

" Được!"

Lý Lục gật đầu, quay lại nhìn Trần Trường Xuân ra hiệu có thể vào.

Đi ngang Lý Lục, Trần Trường Xuân vỗ vai hắn một cái, mặc dù không nói, nhưng thần sắc khuôn mặt lại hiện lên rõ vẻ khen ngợi.

Tô Minh Nguyệt cũng vậy, dùng ánh mắt ngợi khen.

...

Có chỗ dừng chân ở lại, không gian lại thoáng đãng không chật chội như trên phi thuyền, Trần Trường Xuân mặc kệ Đoạt Mạch Chiến lăn đùng ra ngủ, tối đến lại dùng bữa rồi ngủ tiếp.

Một ngày cứ vậy trôi qua, sáng hôm sau, theo thói quen Trần Trường Xuân đi tìm thức ăn nhét vào bụng.

Đi xuống sảnh, gọi điểm tâm, đợi chờ một hồi đồ ăn rốt cuộc lên bàn, Trần Trường Xuân cầm lên cái bánh bao muốn nhét vào mồm, nhưng Lý Lục không biết lúc nào đã xuất hiện nhảy ra như lũ c·ướp giựt, chợp bánh bao bỏ vào miệng, nhìn Trần Trường Xuân vừa nhai vừa nói :

" Đại Ca, có chuyện rồi !"



Chuyện ?

Trần Trường Xuân bị hắn giựt đồ ăn, đại hoả xuất hiện, cháy hừng hực trong lòng, nhưng gặp Lý Lục bỗng nhiên nói vậy, sắc mặt hiện lên vẻ nghi hoặc hỏi :

" Chuyện gì ?"

Lý Lục nhai nhai, nuốt nuốt, kế tiếp bưng tách trà uống cái "ực" nói :

" Thời gian cử hành Đoạt Mạch Chiến thay đổi rồi."

Trần Trường Xuân giành lại dĩa bánh bao, cầm một cái chậm rãi nhai :

" Sao lại thay đổi ngươi biết không ?"

Lý Lục lắc đầu, nhìn trên bàn còn có một tô cháo lòng, tay thò ra muốn lấy nhưng chưa kịp đã bị Trần Trường Xuân đánh trở về, sờ sờ tay cho giảm đau rát nhăn nhó nói :

" Ta không biết, nhưng tin tức này đã truyền ra khắp nơi rồi, chút nữa liền cử hành Đoạt Mạch Chiến."

Trần Trường Xuân gật đầu, tay như cái chèo, chèo tô cháo vào bụng, sau đó lau miệng. Trái cầm một cái bánh bao đưa cho Lý Lục, phải cầm một cái bánh báo nhét vào miệng mình, vừa nhai vừa nói :

" Đi thôi, gọi đại tẩu cùng Vân Phong, Vân Vũ cùng đi."

Dứt lời Trần Trường Xuân đi trước một bước, Lý Lục liền theo sau.

...

Tô Minh Nguyệt hay chuyện ngay lập tức tìm Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, lại dặn dò Võ Túc Hân, Võ Túc Y trông coi Trần Vân Tây, Trần Vân Đông.

Có điều, khi biết được Đoạt Mạch Chiến sắp cử hành, không riêng gì Vân Đông, Vân Tây, đòi đi ngay cả hai cô dâu tương lai của mình cũng đòi đi, Tô Minh Nguyệt chỉ có thể gật đầu đồng ý dắt bốn người này theo.

Nửa khắc sau, Trần Trường Xuân cùng Lý Lục đi trước, theo sau hai người là Trần Vân Phong, Trần Vũ, đi bên cạnh là Tô Minh Nguyệt cùng Vân Tây, Vân Đông, Túc Y, Túc Hân, chín người chân đạp vào một quảng trường. Nhìn quanh tứ phía, đa số đều là người xem náo nhiệt, tụ hai tụ ba chuyện trò.

Chính giữa quảng trường có một thạch đài rộng lớn, nếu như đánh giáp lá cà có khi đủ cho mấy trăm người cùng đánh.

Lúc này ở giữa thạch đài có một vị trung niên nhân đang ghi chép gì đó.

Trần Trường Xuân tầm nhìn khoá lại người này một thân một mình đi đến, về phần Tô Minh Nguyệt cùng mấy cái tác phẩm, con dâu tương lai thì đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Về phần Lý Lục thì đã đi tìm gì đó không biết.



" Làm phiền đạo hữu giúp ta báo danh."

Trần Trường Xuân nhìn trung niên lam bào nói.

" Được, tên là gì ? Có bao nhiêu người ?"

" Trần Trường Xuân, Trần gia năm người."

" Được rồi, đợi lát nữa cử hành sẽ có người đọc tên, đạo hữu cứ việc dẫn theo người của mình lên đấu pháp là được."

Trung niên lam bào ghi ghi chép chép, rồi nhìn Trần Trường Xuân nói.

" Đã biết, đa tạ đạo hữu."

Trần Trường Xuân gật đầu ôm quyền.

" Người kế tiếp!"

Đợi Trần Trường Xuân rời đi, trung niên lam bào hô lên một tiếng, tiếp tục làm việc của mình.

...

Trở về hội hợp Tô Minh Nguyệt, nhưng không thấy Lý Lục đâu, Trần Trường Xuân nghi hoặc hỏi :

" Lục Cẩu đâu rồi nương tử ?"

" Không biết, phu quân vừa đi hắn cũng đi, ta hỏi thì hắn chỉ nói lát nữa về liền."

Tô Minh Nguyệt lắc đầu đáp lời.

Mà cũng ngay lúc nàng vừa dứt lời, thanh âm của Lý Lục đã vang lên :

" Đại ca tìm ta sao ?"

Trần Trường Xuân quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, gặp Lý Lục đang mĩm cười toe toét gật đầu một cái hỏi :

" Mới đi đâu về vậy ?"

Lý Lục thu lại vẻ cợt nhã, tí tỡn, nghiêm túc nói :



" Tìm hiểu đối thủ !"

Trần Trường Xuân gặp hắn nghiêm túc, thần sắc bỗng hoá ngưng trọng, nhập vai bổ khoái điều tra :

" Thế nào ? Tìm được gì rồi ?"

Lý Lục nghe hỏi liền lắc đầu.

" Không tìm."

Vừa nhập vai đã bị ép xã vai, Trần Trường Xuân thất vọng :

" Vậy ngươi rốt cuộc đi đâu ?"

Lý Lục nghe hỏi liền trả lời :

" Tìm hiểu đối thủ !"

Trần Trường Xuân nhìn Lý Lục hai mắt như có lửa :

" Tìm con bà ngươi !"

Dứt lời, lần này Trần Gia Chủ không còn kìm lại dục vọng đánh người như lần trước.

Lời ra đấm tới.

Tuy nhiên, ngay lúc cú đấm đang trên đường giao hàng, giao đến con mắt của Lý Lục thì ...

" Đại ca khoan đã, ta mua tin tức của đối thủ để tìm hiểu, ngươi đánh ta, ta liền đốt sạch !."

Nhắm mắt nói điên, nói nhanh, đợi khi mở mắt nhìn cú đấm gần kề cặp nhãn lồng của mình Lý Lục thở phào một hơi, thầm nhũ "may mắn kịp giải thích, nếu không đui bà rồi."

" Ngươi mua bao nhiêu ?"

Trần Trường Xuân thu lại tay, mặc dù tiếc nuối chưa kịp đánh Lý Lục, nhưng nhắc đến vấn đề mua bán, tiêu tốn linh thạch, hắn chỉ có thể đàng hoàng nói chuyện.

Đây cũng là do hết cách rồi, bởi vì Trần Trường Xuân mặc dù là Luyện Đan Sư nhưng cả nhà tu luyện linh thạch đều là hắn lo, lại thêm bản thân tu luyện. Gần đây còn mua pháp khí cho mình cùng Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ để khi đấu pháp có thêm chút lực.

Hiện tại trong túi chỉ còn lại vài viên linh thạch, thật sự là nghèo rớt mồng tơi.

Mấy ngày nay ăn uống đều phải dè chừng, nếu như Lý Lục nói thật tin tức hắn tìm hiểu là do mua mà đến, vậy thì chắn chắc tốn linh thạch hao tài nguyên.

Đã là hao tài nguyên tìm đến, đương nhiên là không thể lãng phí, mà cũng vì vậy Trần gia chủ mới dừng tay nếu không hắn đã tẫn lão đệ của mình một trận rồi.