Chương 53 : Kiến Thức, Kinh Nghiệm Và Trải Nghiệm.
Ninh Vương nghe nhìn một màn này, khoé miệng co giật một cái, nhưng mà hắn cũng không quan tâm lời nói của Trần Trường Xuân cho lắm, ánh mắt loé lên vẻ kiên định thầm nghĩ.
Mẹ kiếp, dù nói hay không cũng bị g·iết c·hết, vậy bổn vương nói làm gì ?
Chút ít đau đớn bổn vương vẫn có thể chịu được, ngươi đừng hòng từ miệng bổn vương biết được thứ gì !
Như từ đầu đã nói, đối với kẻ không hợp tác, thì phải cần người có kinh nghiệm và chuyên môn.
Để cạy miệng một người vốn không phải chuyện dễ dàng, mà phải cần người có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm mới có thề.
Trong sơn động u ám này kẻ nào có Kiến Thức, Kinh Nghiệm và Trải Nghiệm ?
Không đâu xa cả, đó chính là Trần Trường Xuân, đối phó loại cứng đầu không hợp tác này là chuyên môn của hắn.
...
Gặp Ninh Vương một bộ thấy c·hết không sờn, có vẻ rất cứng đầu, Trần Trường Xuân sắc mặt khinh thường thầm nghĩ.
Để ta xem ngươi giả đến khi nào.
Ít nhất cũng phải ba lần đi, đừng giống với Doãn Tam Hùng là được.
Ý nghĩ chạy đến đây, Trần Trường Xuân cầm trường thương lên bắt đầu với chân, đâm vào một cái.
Âm thanh da thịt bị mũi thương xé rách vang lên, cùng với đó là tiếng hét đau đớn của Ninh Vương.
Nhìn trán của Ninh Vương chảy xuống mồ hôi lạnh vì đau, Trần Trường Xuân mở miệng nói :
" Sao ? Có thề trả lời câu hỏi của ta chưa ? Hay là ..."
Dứt lời, ánh mắt Trần Trường Xuân biến đổi, hung quang ngập tràn, chăm chú nhìn khuôn mặt của Ninh Vương.
Nhìn qua lực uy h·iếp rất lớn.
Mà Trần Trường Xuân nhìn Ninh Vương như vậy cũng không chỉ là vì uy h·iếp, mà còn là vì hắn muốn nhìn thấu Ninh Vương, xem thần kĩ thần sắc của hắn có biến hoá hay không.
Nếu như có biến hoá, biểu hiện ra sợ hãi hay là ánh mắt loé lên vẻ bối rối, ngập ngừng do dự, thì gã Ninh Vương này vẫn có thể dùng lực để cạy miệng, nếu không thì chỉ có thể tìm cách khác.
Tuy nhiên, chỉ với một thương thì vẫn không thể nào thấy rõ được một người, do đó Trần Trường Xuân tiếp tục xuất thêm một thương vào bắp đùi của Ninh Vương.
Như vừa rồi, tiếng hét đau đớn của Ninh Vương cũng vang lên, tuy nhiên hắn vẫn vô cùng cứng đầu, thần sắc không chút biến hoá, vẫn một bộ thấy c·hết không sờn.
Trần Trường Xuân thấy vậy khoé môi khẽ nhếch, tiếp tục xuất thương.
Trong sơn động u ám, tiếng la hét đau đớn vang lên liên tục, bầu không khí quỷ dị vô cùng.
...
Đã đâm hắn không đau, Trần Trường Xuân đành lấy từ trong người ra một lọ thuốc, sau đó đỗ ra. Nhìn những giọt độc thuỷ rơi vào mũi thương, Trần Trường Xuân khoé miệng khẽ nhếch thầm nghĩ.
Xem ngươi cứng đến đâu, hừ !
Bổn toạ cũng không tin ngươi chịu được cảm giác Thực Cốt Dịch ăn mòn xương cốt !
Hiện tại người Ninh Vương đã có thêm khá là nhiều lỗ máu, cả người tựa huyết nhân tuy nhiên hắn cũng chưa c·hết, bởi vì Trần Trường Xuân mỗi lần xuất thủ đều né đi chỗ yếu hại, chỉ chọn những nơi có thần kinh nhiều, khiến hắn đau đớn mà thôi.
Lúc này hắn thấy động tác của Trần Trường Xuân thì ánh mắt hắn loé lên nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh sự nghi hoặc của hắn đã biến mất khi mà Trần Trường Xuân dùng trường thương đâm vào tất cả v·ết t·hương trên người hắn đang có.
Nghi hoặc biến mất thay vào đó là một cảm giác đau đớn tột cùng, muốn sống không được muốn c·hết không xong, truyền vào não hắn.
Lúc này Trần Trường Xuân cũng không nói thêm gì, chỉ đứng yên một chỗ hai mắt đạm mạc nhìn Ninh Vương.
...
Thực Cốt Dịch, đọc tên đoán được ý.
Chính xác, loại độc dịch này có thể ăn mòn xương cốt, một khi bôi vào v·ết t·hương loại độc dịch này.
Xương cốt của kẻ trúng độc sẽ có cảm giác tựa như bị ăn mòn, có ngàn có vạn con sâu kiến đang gặm nhắm.
So với cảm giác bị cạo xương còn đau gấp bội.
Mà cạo xương sẽ có lúc dừng, nhưng loại độc dịch này lại không, nó sẽ cứ dây dưa mãi, tựa như một âm khúc lúc trầm lúc bỗng, muốn đau c·hết cũng không được !
...
Tầm nửa canh giờ trôi qua, trong sơn động lúc này toàn là tiếng la đau đớn của Ninh Vương.
Trần Trường Xuân thì đứng ở một bên nhìn, mà lúc này cũng đã không sai biệt lắm, bởi vì hắn đã thấy ánh mắt sợ hãi của Ninh Vương đã hiện lên, theo như chuyên môn, kinh nghiệm từng một lần t·ra t·ấn ép cung của mình.
Trần Trường Xuân vững tin hiện tại đã có thể moi ra một chút đồ vật từ miệng của Ninh Vương rồi.
Thế là..
" Ta hỏi ngươi đáp, được chứ ?"
Trần Trường Xuân nhìn khuôn mặt của Ninh Vương, ánh mắt đạm mạc nói.
Nghe câu hỏi này, Ninh Vương giọng run rẩy, đứt quảng trả lời :
" Được ngươi hỏi đi. "
Lúc này Ninh Vương chỉ muốn c·hết ngay tức khắc, bởi vì cỗ đau đớn này quá kinh khủng, hắn cũng chẳng phải thuộc dạng sát thủ, được huấn luyện từ nhỏ, tâm trí kiên định, có thể coi đau đớn như phù vân.
Hiện tại hắn cũng mặc kệ Trần Trường Xuân muốn hỏi gì, muốn hỏi gì cứ hỏi, chỉ cần cho hắn c·hết là được.
Trần Trường Xuân thấy vậy cũng không dài dòng, ngay lập tức nói :
" Sau lưng ngươi có hay không tu tiên giả ? Có những ai biết việc ngươi đến đây tranh bảo ? Ngươi có giấu lại một tay hay không ? chẳng hạn như ngươi vẫn lạc, sẽ có người nào thông báo cho Hoàng Đế lý do ngươi c·hết, nơi ngươi ngã xuống ? "
" Không có ta không nhận biết tu tiên giả nào cả, nhưng Triệu gia ta lại có tiên tông ủng hộ, Đại Huyền Quốc cũng không phải do Triệu gia chúng ta nắm giữ mà là Tam Tuyệt Tông, Triệu gia ta thực chất chỉ là bù nhìn, giúp bọn hắn quản lý Đại Huyền mà thôi."
" Khi nhận được tin Doãn gia trong tay có bảo đồ, ta đã ngay lập phong miệng lại tất cả người biết chuyện, bọn hắn đều bị ta g·iết c·hết."
" Không có, ta vốn định nuốt bảo vật một mình, sao lại nói chuẩn bị những thứ vô nghĩa đó, ta tầm bảo cũng không phải đi tìm c·hết, bàn giao hậu sự làm gì."
Ninh Vương nghe ba câu hỏi của Trần Trường Xuân," gian nan " trả lời xong, ánh mắt hắn lúc này đã hiện lên vẻ cầu tử giải thoát.
Trần Trường Xuân nghe vậy, gật nhẹ đầu trường thường xuất thủ đâm xuyên mi tâm của hắn. Cũng không nói thêm gì hay hỏi lại những câu mang tính chất xác nhận như " Ngươi nói là thật ?"
Bởi vì điều đó là dư thừa, một kẻ đang đau đớn sống không bằng c·hết, giờ cầu một cái thống khoái, thì làm gì còn đầu óc bận tâm đến việc tìm câu nói dối lừa gạt qua loa.
Nhìn thần sắc nhẹ nhỏm khoé miệng khẽ nhếch tựa hồ đang cười khi được giải thoát của Ninh Vương.
Trần Trường Xuân khẽ lắc đầu một cái, hướng đài cao sải bước.
Hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng không làm không được.
Bởi vì hắn còn có Tô Minh Nguyệt cùng ba tên nhi tử cần phải lo. Trần Trường Xuân không phải một thân một mình, nếu như hắn nhân từ nương tay, làm sao biết được kế tiếp sẽ có những gì đến với mình cùng người nhà để mà ứng đối.
Do đó hắn phải rõ mọi việc, chuyện bức cung là không thể tránh khỏi.
Thêm nữa, ở thế giới mạnh được yếu thua này, quá thiện lương chỉ có c·hết sớm mà thôi.
Chẳng hạn như lúc trước, gã địa chủ thiện lương như hắn có làm gì ai đâu ? Sao phải chịu cảnh đói khổ có nhà không thể về, xém chút m·ất m·ạng ?