Chương 52 : Ngươi Lấy Gì Ta Lấy Đó.
Nhìn Doãn Chí Phong, Trần Trường Xuân hai mắt loé lên sát khí, trường thương khẽ động, nhắm ngay yết hầu của hắn.
Phốc~
Tiếng da thịt b·ị đ·âm xuyên vang lên, Doãn Chí Phong hai mắt trừng to, cổ họng máu chảy ào ạt, khí tuyệt mà c·hết.
Thu hồi trường thương, Trần Trường Xuân nhìn t·hi t·hể của Doãn Chí Phong nói :
" Ngươi muốn lấy mạng ta, vậy thì ta lấy mạng ngươi. Ngươi lấy gì ta lấy đó, tính toán ra không chút thiệt thòi đúng không !"
Buông xuống một câu, Trần Trường Xuân đưa mắt nhìn về phía Doãn Lăng Vân, đồng thời xuất ra một thương tiễn hắn cùng nhi tử đoàn tụ.
Doãn Lăng Vân còn muốn nói gì đó, nhưng mà trường thương của Trần Trường Xuân lại quá nhanh, đến c·hết hắn vẫn chưa kịp nói hay cầu xin tha thứ gì cả.
Giải quyết phụ tử Doãn Lăng Vân xong, Trần Trường Xuân đi đến trước người từng vị Tiên Thiên Tông Sư tặng cho bọn hắn mỗi người một thương.
Giải quyết tất cả Tiên Thiên Tông Sư xong, Trần Trường Xuân đưa mắt nhìn về phía Ninh Vương mĩm cười nói :
" Có cố gắng cũng bằng thừa, Nhuyễn Cân Tán của ta, ngoại trừ ta thì không một ai giải được, ngươi tốt nhất thành thật một chút, trả lời câu hỏi của ta, bổn gia chủ liền cho ngươi cái thống khoái mà c·hết, nếu không..."
Nói đến chữ không Trần Trường Xuân liền dừng, ánh mắt loé lên hàn quang nhìn Ninh Vương chờ hắn trả lời.
...
Nhuyễn Cân Tán của Trần Trường Xuân quả thực là chỉ có mình hắn mới giải được, bởi vì đa số dược liệu của hắn dùng để luyện chế đều khác so với Nhuyễn Cân Tán bình thường.
Nhuyễn Cân Tán thông thường tổng cộng có đâu khoảng mười mấy loại dược liệu, nhưng của hắn lại có đến hai mươi mấy gần ba mươi, đừng nói dùng giải dược thông thường, cho dù dùng đan dược tu tiên giới cũng không được, bởi vì các loại dược liệu Trần Trường Xuân phối phương điều chế, chỉ có mình hắn biết mà thôi.
Nhuyễn Cân Tán cũng không phải đan dược, có thể cầm đi nghiên cứu làm rõ trong đó có những loại dược liệu gì, để tìm cách điều chế phá giải.
Tuy nhiên, dược sư cao minh vẫn có thể tìm ra được các loại dược liệu trong đó có gì, nếu như tự mình dùng thân thí nghiệm.
Có điều, ở đây cũng không có dược sư, lại thêm cho dù có cũng không phải dễ dàng tìm ra, phân biệt ra được trong đó có những loại dược liệu gì.
Về phần dùng mũi ngửi mùi dược tán để dược phân tích dược liệu có trong đó càng không thể nào, bởi vì hắn đã luyện chế cho nhuyễn cân tán vô mùi vô vị rồi.
Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, do đó chỉ có hắn mới có thể điều chế giải dược mà thôi.
...
Trần Trường Xuân nãy giờ thong dong giải quyết đám người cũng là vì hắn tự tin với Nhuyễn Cân Tán của mình.
Cho nên mới chậm rãi như vậy, nếu không hắn đã ba chân bốn cẳng, xách thương đâm đâm chọt chọt dùng thời gian nhanh nhất để giải quyết tất cà người ở đây rồi.
...
Ninh Vương gặp nhi tử của mình bị Trần Trường Xuân chém g·iết, hai mắt lúc này đã đỏ bừng, nghe Trần Trường Xuân nói vậy thì càng tức giận hơn, to tiếng nói :
" Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi dám g·iết Chính Vũ, thượng thiên hạ địa cũng không có chỗ cho ngươi dung thân, cho dù bổn vương c·hết đi chăng nữa. cũng sẽ có người tìm đến ngươi, rửa sạch cổ mà chờ c·hết đi !"
Trần Trường Xuân nghe vậy, hai mắt quan sát Ninh Vương từ đầu đến cuối một lần nữa.
Thầm nghĩ.
Không ngờ nha, gã này lại là hộ con cuồng ma.
Không đúng, không đúng thân làm phụ mẫu ai chẳng phải là hộ con cuồng ma ?
Chỉ cần bị trày xước chút xíu đã tức giận khó kiềm rồi, nói gì đến thù g·iết con.
Xem ra nhà đế vương cũng không vô tình như bổn toạ nghĩ.
...
Sai !
Tất cả ý nghĩ của Trần Trường Xuân đều sai, gã trước mắt của hắn cũng không phải cái gì hộ con cuồng ma.
Mặc dù hắn chỉ là nhất phương vương giả, chưa nói đến chủ thiên hạ.
Nhưng hắn sinh trong nhà đế vương, từ nhỏ đã bị ảnh hưởng sự vô tình của hoàng thất rồi, chỉ cần lợi ích đủ lớn, chuyện có lợi với hắn, cho dù trảm sát thân huynh đệ hắn cũng bằng lòng.
Ninh Vương hắn phẫn nộ như vậy, chủ yếu là do hắn sợ nhạc phụ hắn hỏi tội thôi.
Dù sao hắn cũng có rất nhiều con nha.
C·hết một đứa thì đã làm sao ?
Cho dù là đứa này là người ưu tú cũng vậy, hắn có thể nâng lên dạy dỗ một đứa, thì đứa thứ hai đứa thứ ba vẫn có thể nâng dạy nha.
C·hết thì c·hết cũng không quan trọng gì với hắn lắm, đây cũng chính là sự vô tình trong nhà đé vương.
Con cái, thủ hạ, huynh đệ đa số đều là công cụ của bọn hắn trèo cao, nắm giữ quyền lực mà thôi.
Tuy nhiên, cũng không phải hoàng tử, công chúa, đế vương nào cũng như vậy.
Cũng có kẻ sống rất tình cảm, dám hi sinh, dám yêu dám hận.
Nhưng dạng người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn này, chỉ là số ít mà thôi, Ninh Vương cũng không nằm trong đó, hắn nằm ở bên số nhiều.
Là một vị vương giả vô tình!
...
Tuy nhiên, ý nghĩ của Trần Trường Xuân cũng không phải là sai hoàn toàn, hoặc là nói thế giới quan của hắn không sai.
Phụ mẫu trong thiên hạ ai lại không yêu con mình chứ ?
Nếu có, cũng chỉ là số ít mà thôi. Đa phần đều là đem cả lòng cả dạ ra mà chăm sóc yêu thương nhi tử con cái của mình.
Kẻ làm phụ thân như Trần Trường Xuân có ý nghĩ như vậy cũng là điều bình thường thôi.
...
Nghe câu nói không chút hợp tác của Ninh Vương, Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày nói :
" Đừng nói nhảm, ta hỏi gì ngươi trả lời là được, có hiểu không ? "
Ninh Vương nghe vậy, chỉ hừ lạnh một cái cũng không nói thêm gì, tựa hồ đang chờ c·hết, cũng thể nói là hắn đang tỏ ý cho dù c·hết hắn cũng sẽ không hợp tác.
Đối với người không chịu hợp tác thì sao ?
Đương nhiên phải tìm người có chuyên môn để thuyết phục rồi.
Thế là...
Trần Trường Xuân, thuận tay cầm trường thương đâm xuyên cổ họng của Doãn Đại Hùng, ánh mắt tựa như ma quỷ, giọng nói đầy dụ hoặc mê lòng người :
" Hợp tác sẽ được c·hết như vậy."
Mà nằm ở trên thạch sàn Doãn Đại Hùng vốn tưởng Trần Trường Xuân đã quên mình rồi, hắn vẫn đang suy nghĩ làm sao để lật bàn, đưa bí tịch tu tiên về cho gia tộc, cho dù c·hết cũng không sờn.
Ừ thì cũng đúng, dù sao hắn cũng sắp c·hết, sử dụng tà công thiêu đốt khí huyết, tiêu hao tuổi thọ chẳng còn sống được bao lâu, đương nhiên là thấy c·hết không sờn rồi.
Nhưng mà Trần Trường Xuân cũng không cho hắn, dù là chút xíu cơ hội lật bàn.
Mà đã dùng hắn để để miêu tả ra lời nói, chứng minh mình lời hứa không phải suông, rất uy tín, chỉ cần làm theo sẽ được c·hết tử tế, yên lành, được mười phương chư ... khục khục hơi xa.
Nói chung, chỉ cần hợp tác thì sẽ được Trần Trường Xuân tiễn đưa một cách nhẹ nhàng nhất có thể, lời nói của hắn không có chút xảo trá, hay lươn lẹo, lời ra khỏi miệng thì chắc như đinh đóng cột.