Chương 54 : Trần Anh Bút Ký.
Nhìn bộ hài cốt trước mắt, Trần Trường Xuân chấp tay vái lạy, sau đó hắn cầm lên một cuốn thư tịch dưới đất lên đọc.
Trần Trường Xuân cũng không đọc công pháp tu tiên, mà là cầm một quyển trên bìa thư có ghi bốn chữ " Trần Anh Bút Ký" lật ra xem.
Công pháp tu tiên mặc dù rất có lực hấp dẫn đối với Trần Trường Xuân, nhưng hắn là nam nhân thân mang hệ thống trước sau gì cũng sẽ bước vào tu tiên giới, công pháp tu tiên nếu chịu bỏ công vẫn có thề tìm ra được.
Thêm nữa, trước mắt không phải có công pháp tu tiên sao ?
Xem trước xem sau có gì khác nhau đâu.
Hiện tại việc Trần đại gia chủ muốn làm chính là hiểu rõ thân thế lai lịch của bộ hài cốt này, cùng với ai là kẻ chém g·iết hắn.
Một là Trần gia chủ muốn biết quá trình hắn b·ị s·át h·ại, để sau này rút kinh nghiệm, hai là tò mò, ba là tò mò, ...
Đúng vậy, chủ yếu là Trần đại gia chủ tò mò mà thôi.
Với tính cách cẩn thận, chỉ nhìn qua năm cánh cửa động phủ liền rõ, vậy mà kẻ này lại bị g·iết c·hết không phải già c·hết.
Đã có thể thấy được tu tiên giới hung hiểm rất nhiều so với tưởng tượng của Trần Trường Xuân.
Do đó, hắn càng tò mò về tu tiên giới.
Mà trong những quyền thư tịch ở đây, chỉ có mỗi quyền Trần Anh Bút Ký nhìn qua là có chút nói về tu tiên giới.
Trần Trường Xuân đương nhiên lật xem trước tiên rồi.
...
Lật ra trang thứ nhất, Trần Trường Xuân đọc dòng đầu nội tâm liền phun một câu.
Tự luyến cẩu !
Đầu dòng tổng cộng có mười sáu chữ, đọc rất dễ hiểu.
" Ta, Trần Anh Siêu Siêu Anh Tuấn, Cả Tu Tiên Giới Không Một Ai Sánh Bằng ! "
Bỏ qua phần tự luyến, Trần Trường Xuân nhìn xuống dòng thứ 2.
Hai mắt lướt qua hàng văn tự, Trần Gia Chủ hai hàng lông mày nhíu lại.
" Nếu Ngươi Nói Thầm Trong Lòng, Tức Là Thừa Nhận. "
Đậu Phộng, ý gì đây ?
Bỏ qua dòng thứ hai, Trần gia chủ đọc dòng thứ ba.
" Người đọc ngươi không cần ngại, dù sao ngươi chỉ đang thừa nhận sự thật mà thôi, ta quả thật vô cùng anh tuấn, dù là nam hay nữ đều xiêu lòng trước nhan sắc của ta..."
Chó c·hết, ngươi là chó c·hết, anh tuấn cái củ cải !
Trần Trường Xuân cuồng hống một câu, bắt đầu đọc lướt, kế tiếp cũng không có gì ngoài ý muốn toàn bộ đều là nói nhảm, như là kinh nghiệm tình trường, miêu tả hắn đẹp làm sao, kẻ khác chứng kiến hắn thì có biểu hiện như thế nào, nói chung toàn là nhảm nhí vô bổ.
Không có chút gì gọi là đứng đắn đàng hoàng.
...
Đọc lướt một hồi, Trần Trường Xuân rốt cuộc tìm được thứ mình muốn.
Nguyên lai kẻ này là tán tu, nhưng cũng không phải tán tu bình thường, mà là thiếu chủ bị diệt tộc sau đó mới trở thành tán tu.
Lúc đọc tới khúc này, Trần Trường Xuân còn nghĩ mình đang đọc tiểu thuyết bản dị giới viết theo nghịch tập lưu.
Nhưng không, kẻ này cũng không như những cuốn tiều thuyết Trần Trường Xuân từng đọc, lòng mang thâm thù đại hận, nỗ lực tu luyện, lách người hoá đại lão, thành công báo thù rửa hận.
Mà là...
Mười tuổi gia tộc bị đồ sát diệt tộc, may mắn đêm đó Trần Anh được phụ thân mình dẫn vào bí địa trong tộc chỉ mỗi tộc trưởng mới biết, nhờ đó mà giữ lại được cái mạng.
Theo dặn dò phụ thân, mười ngày sau hắn đi ra mật địa. Trải qua mười ngày đói cùng khát, dù hắn lúc đó đã là tu tiên giả thân mang tu vi, nhưng cũng chịu không nổi.
Hắn đầu choáng mắt hoa, ra khỏi bí địa, nhìn t·hi t·hể phụ mẫu, thúc bá, tộc nhân lạnh băng nằm dưới đất, khí hoả công tâm mà ngất xỉu.
Đợi đến khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đang nằm trong một thạch thất. Nguyên lai là hắn được bằng hữu cũ của phụ thân cứu giúp mang về động phủ, người này vốn muốn đến thăm phụ thân hắn, nhưng khi đến nơi thì chỉ thấy t·hi t·hể, chỉ có mỗi mình Trần Anh còn sống.
Thế là hắn thuận tay mang về, thời gian kế tiếp Trần Anh cùng người này đi khắp tu tiên giới, một bên lịch lãm một bên tầm bảo tăng cao tu vi.
Thời gian cứ vậy trôi qua, chớp mắt đã trăm năm sau, bằng hữu của phụ thân, sau đó đã trở thành sư phụ của hắn vì truy cầu cảnh giới cao hơn, nên sau khi nghe được bí cảnh của một vị Nguyên Anh Đại Tu hiện thế liền đến đó tầm bảo.
Tuy nhiên, toà bí cảnh này lại hạn chế tu vi, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới có thể tiến vào, nhưng sư phụ của hắn đã là Kim Đan Chân Nhân, do đó hắn cũng không thể vào.
Có bảo không thể lấy kẻ nào không thất vọng đúng không ?
Mà Trần Anh lúc này đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, danh xứng với thật một vị tiểu chân nhân, thấy sư phụ buồn rầu, sau khi nghe ngóng biết được sư phụ mình muốn tầm bảo đột phá cảnh giới cao hơn, hắn liền xung phong đi đầu vào bí cảnh.
Trải qua bảy bảy bốn chín tràng chém g·iết c·ướp giựt hắn thành công đoạt được Ngưng Anh Thảo, chủ dược luyện chế Ngưng Anh Đan giúp tu sĩ Kim Đan Kỳ tăng thêm ba thành xác xuất kết anh.
Thế là hắn mừng rỡ cất vào người Ngưng Anh Thảo rồi tìm kiếm chỗ ẩn núp chờ bí cảnh quan bế.
Kế tiếp cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn Trần Anh thành công mang theo Ngưng Anh Thảo ra ngoài, khi sư phụ hắn biết được liền mừng rỡ khen ngợi hắn vài câu, sau đó liền đi luyện chế đan dược chuẩn bị đột phá.
Trần Anh tự nhiên vô cùng vui mừng khi biết tin này.
Mà hắn liều mạng giúp sư phụ như vậy cũng không phải chỉ vì lòng kính yêu biết ân mà làm, hắn còn có mang theo chút tư tâm nữa. Chính là chờ sư phụ đột phá thành công trở thành Nguyên Anh, sau đó giúp hắn trả thù rửa hận.
Nhưng mọi chuyện cũng không như ý hắn.
Sư phụ hắn đột phá thất bại, c·hết dưới lôi kiếp !
Trần Anh thất hồn lạc phách làm hậu sự cho người có thể xem là người thân duy nhất còn sót trên đời xong, liền liều mạng tu luyện.
Nhưng mang theo tâm tình gấp gấp gáp gáp, nóng vội này hắn đã tẩu hoả nhập ma, một thân tu vi phế gần phân nữa. Từ Trúc Cơ Đỉnh Phong hoá thành sơ kỳ, thậm chí còn không bằng.
Không chỉ như vậy, căn cơ của hắn cũng đã bị tàn, về sau khó mà đột phá, thậm chí quay về cảnh giới ban đầu cũng không được.
Mà kẻ thù của hắn lại là một Nguyên Anh gia tộc, người đông thế mạnh. hắn hiện tại đã gần như tàn phế, thì làm sao có thể báo thù ?
Nãn lòng thoái chí hắn hoá thành phàm nhân đi khắp nhân gian.
Trần Anh vốn tưởng một đời này sẽ mang cừu hận mà kết thúc, nhưng không !
Có chuyển cơ !
Trong một lần du ngoạn hắn đến một tiểu thôn, hắn phát hiện một gốc Sinh Cơ Thảo. Loại thảo dược này chính là chủ tài luyện chế Sinh Cơ Đan, chuyên dùng để chữa trị căn cơ.
Thu thảo dược vào tay, Trần Anh mừng rỡ như điên trở lại tu tiên giới gôm góp phụ dược luyện đan, sau khi đan thành, hắn liền phục dụng căn cơ hao tổn đã trở nên lành lặn.
Sau một hồi kích động, rút kinh nghiệm lần trước Trần Anh bình phục tâm tình, bắt đầu bế quan khôi phục tu vi.
Mà lần này bế quan chính là một trăm năm !
Một trăm năm sau hắn xuất quan, đã không còn là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, mà đã là Kim Đan Chân Nhân.
Tựa hồ vận xui hắn đã hết, sau khi xuất quan đi dạo trên đường liền nghe được tin kẻ thù của mình bị địch nhân đánh cho tàn phế, trong tộc chỉ còn lại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.