Chương 51 : Đăng Tràng.
Ninh Vương lăn lộn giang hồ mấy chục năm, tất nhiên biết được tình huống trước mắt rốt cuộc bết bát đến đâu, tám thành là hắn đã trúng độc rồi.
Thậm chí là loại độc hắn hay dùng là khác.
Âm người tất yếu Nhuyễn Cân Tán !
Nghĩ đến đây Ninh Vương ánh mắt bỗng nhiên loé lên tinh quang, hắn thường dùng loại độc dược này, đương nhiên cũng có giải dược.
Thò tay vào ngực hắn lấy ra một lọ thuốc nhỏ, sau đó trút ra một viên đan dược nuốt vào.
Đan dược vào bụng, nội tâm hắn khẽ thở ra một hơi. Nhìn về phía thân ảnh cầm trường thương hỏi :
" Ngươi là người Doãn gia ?"
Ninh Vương vừa dứt lời, phụ tử Doãn Chí Phong cùng với trưởng lão Doãn còn sống đều nhìn về phía thân ảnh tay cầm trường thương.
Khi thấy người này ăn mặc y phục của Doãn gia, bọn hắn liền nhếch miệng nở nụ cười.
Là người một nhà nha !
...
Chỉ có điều, nụ cười của người Doãn gia cũng rất nhanh đã tắt, khi kẻ này lắc đầu nói :
" Không phải."
Doãn Chí Phong ở một bên nhìn thấy khuôn mặt của người cầm trường thương thì thần sắc mơ hồ, tên này rõ ràng là thân vệ của mình tại sao nói không phải ?
Mang trong đầu nghi hoặc, Doãn Chí Phong nhìn kẻ cầm trường thương nói :
" Ngươi là Doãn Lục, làm sao lại nói không phải người Doãn gia, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản ?"
Hai chữ tạo phản được hắn cắn rất nặng.
Nghe qua tựa như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, lực uy h·iếp mười phần.
Nhưng mà...Trước trò uy h·iếp con nít thường chơi này, Trần Trường Xuân lựa chọn lắc đầu không trả lời.
Đúng vậy người này chính là Trần Trường Xuân, từ lúc giải quyết hai tên hậu thiên cảnh của Ninh Vương, hắn cùng gã Tiên Thiên Tông Sư giao đấu luôn cố ý yếu thế lui về sau, kế tiếp lại diệt sát gã tông sư đó, sau đó đứng yên chờ Nhuyễn Cân Tán phát uy.
...
Chính xác, Nhuyễn Cân Tán chính là thủ bút của Trần Trường Xuân, trong sơn động chật hẹp, lại thêm u ám này không dùng Nhuyễn Cân Tán âm người thật sự quá có lỗi với bản thân rồi.
Ngay từ đầu Trần Trường Xuân hết chạy đông rồi lại chạy tây đánh rớt dạ minh châu để cho sơn động càng thêm tối tăm.
Mục đích chính là lợi dụng hoàn cảnh tăm tối này để dễ dàng hạ dược hơn một chút.
Mà hắn cũng đã thành công, khiến cho người tam phương bất tri bất giác mà hít vào Nhuyễn Cân Tán, thân thể mất hết sức lực.
Tựa như phế nhân nhấc tay đều không làm được.
Nghe không lầm đâu, Nhuyễn Cân Tán của Trần Trường Xuân cũng không phải loại thông thường cần dùng nước, tức là phải cho kẻ mình muốn hạ dược nuốt vào bụng.
Mà là có thể thông qua không khí, hạ dược khiến cho địch nhân không hề hay biết mà trúng chiêu.
Loại Nhuyễn Cân Tán của Trần Trường Xuân tựa như bụi bậm vậy, rất khó phân biệt, không như loại thường màu trắng nhìn qua là thấy dùng mắt thường phân biệt được.
Khác biệt cách thức hạ dược tự nhiên thời gian dược lực phát uy cũng khác biệt, nếu như là thông thường cần một phần ba tuần trà, thì loại của Trần Trường Xuân lại cần thời gian lâu hơn một chút, cụ thể là hai phần ba tuần trà.
Cũng do đó hắn mới dẫn dụ gã Tiên Thiên Tông Sư thủ hạ của Ninh Vương vào một góc khác để giải quyết, sau đó đứng yên không nhúc nhích xem cuộc chiến.
...
Nhìn đám người lục tục lấy ra giải dược Nhuyễn Cân Tán nuốt vào Trần Trường Xuân khoé môi khẽ nhếch, mĩm cười nhìn bọn hắn nói :
" Không cần phí sức, các ngươi có uống cả lọ thậm chí nuốt lọ cũng vô dụng mà thôi ."
Đám người nghe vậy động tác khựng lại, ngay cả Ninh Vương sắc mặt cũng đã biến đổi, vốn dĩ hắn muốn dùng lời kéo dài thời gian, để giải đi Nhuyễn Cân Tán, khôi phục lại hành động.
Nghe được lời này của Trần Trường Xuân, ánh mắt hắn chớp loé vài lần nói :
" Ngươi rốt cuộc là ai, nếu đã không phải là người của Doãn gia, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất vẫn rời đi thì tốt hơn đừng chen chân vào vũng nước này, việc ngươi hạ độc ta có thể xem như không biết."
Trần Trường Xuân nghe lời này, thì ánh mắt hiện lên vẻ quái dị nhìn Ninh Vương, thầm nghĩ.
Từ đầu đến giờ gã này không có chút nào là biểu hiện của kẻ ngu nha, sao lúc này bỗng nhiên ngu ngang rồi ?
Mẹ nó, bổn toạ thành công hạ dược làm cho các ngươi thành phế nhân, công pháp tu tiên ngay trước mặt, ngươi khuyên bổn toạ đi ?
Không đúng, tên này không thể ngu như vậy được.
Ánh mắt lấp loé một sát na, nghĩ đến điều gì đó Trần Trường Xuân khẽ mĩm cười nhìn Ninh Vương nói :
" Ngươi quả thật rất thông minh."
Đương nhiên rồi, nhất phương vương giả sao mà ngu cho được.
Lời nói có hắn tất nhiên cũng không đơn giản như bề ngoài, nói những lời như vậy là vì đuổi Trần Trường Xuân đi.
Mà là hắn thấy Trần Trường Xuân tuổi trẻ, nghĩ hắn khí huyết phương cương, nghe được lời này sẽ ngay tức khắc nổi giận cùng hắn chống nạnh chửi tay đôi.
Để hắn có thể kéo dài thời gian, chờ cơ thể khôi phục.
Tuy nhiên, hắn lại quá thông minh nên suy nghĩ đã đi vào lối mòn, nhất thời không thể suy một ra ba.
Bởi vì chỉ cần nhìn qua hành động bố cục của Trần Trường Xuân, thậm chí không cần nhìn hắn bố cục.
Chỉ cần nhìn toàn trường lúc này kẻ còn đứng thẳng là Trần Trường Xuân thì cũng biết được hắn là kẻ có đầu óc.
Có thể ẩn nhẫn, theo kế hoạch mà hành động.
Mà đã là kẻ có tính kiên nhẫn như vậy, làm sao lại là người trẻ tính tình nóng nảy huyết khí chí thịnh cho được ?
Ninh Vương không ngu, nhưng hắn lại nghĩ người khác ngu. Thành thử ra kẻ ngu lại chính là hắn, không thể nhìn thấu một chuyện đơn giản như vậy.
...
Trần Trường Xuân tất nhiên biết hắn đang đánh chủ ý gì, do đó cũng không để lời nói của hắn.
Quay đầu nhìn về phía Doãn Chí Phong nói :
" Doãn thiếu chủ, lần đầu tương kiến, ta cũng không có gì để tặng, nhưng khi nghĩ đến ngươi cùng phụ thân của ngươi muốn ám hại ta, bổn gia chủ đã có ngay quà ra mắt cho ngươi rồi, có muốn biết là gì không ?"
Doãn Chí Phong nghe vậy thì mơ hồ, hắn lúc nào muốn ám hại thân vệ của mình, không đúng kẻ này cũng không phải Doãn Lục, giọng nói khác biệt hoàn toàn.
Mang ý nghĩ trong đầu nhưng Doãn Chí Phong cũng chưa biết rốt cuộc kẻ đứng trước mắt mình là ai, do đó hắn nghi hoặc hỏi :
" Ngươi rốt cuộc là ai, ta lúc nào muốn ám hại ngươi rồi? Bản thiếu trước giờ cũng không thích gây thù hằn nha, ngươi có lẽ đã tìm nhầm người rồi."
" Quên, quên, nhận biết một chút tại hạ Trần Trường Xuân, chính là người mà ngươi muốn tìm tính sổ đây. "
Trần Trường Xuân nghe vậy ồ một tiếng sau đó đáp lời.
" Ngươi là Trần gia chủ gì đó ?"
Doãn Chí Phong nghe Trần Trường Xuân nói vậy ánh mắt có chút nghi ngờ nói.
" Đúng vậy, tối hôm qua ngươi còn nói với phụ thân của ngươi, sau khi chuyện ở đây xong xuôi sẽ tìm ta tính sổ, mới đó đã quên rồi sao ?
Đúng rồi, chính là vị này đây."
Trần Trường Xuân gật đầu xác nhận, vừa nói vừa chỉ về phía Doãn Lăng Vân, đồng thời hắn cũng chậm rãi sải bước lại gần Doãn Chí Phong.
Miệng không kéo da non tiếp tục nói :
" Ngươi là vì đan phương muốn lấy mạng ta, nhưng mà ta là người đứng đắn đàng hoàng, không bao giờ tính toán khiến cho người khác thiệt thòi.
nên ngươi muốn làm gì với ta, thì ta chỉ làm lại điều đó với ngươi mà thôi, cứ yên tâm, ngươi chắc chắn không thiệt thòi !"
Nói đến hai chữ thiệt thòi, Trần Trường Xuân cũng đã bước đến trước người Doãn Chí Phong.