Chương 50 : Liều Mạng.
Doãn Đại Hùng sắc mặt lúc này mặc dù khó coi, nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể liều mạng mà thôi, bởi vì hiện tại không liều mạng một lát nữa hắn chắc chắn sẽ c·hết.
Ninh Vương vốn muốn dùng lời lẽ kéo dài thời gian, nhưng mà Doãn Đại Hùng cũng không cho hắn cơ hội.
Chỉ hỏi một câu, Doãn Đại Hùng gặp hắn gật đầu liền lao đến, hai tay hoá trảo điên cuồng công kích Ninh Vương.
Mắt thấy Doãn Đại Hùng như chó điên lao đến, Ninh Vương chỉ có thể nhặt lên một thanh trường kiếm gần đó lên xuất kiếm đáp trả lại trảo trảo cường ngạnh của Doãn Đại Hùng.
...
Một bên khác, Triệu Chính Vũ lúc này mặc dù bị ám khí của Doãn Đại Hùng làm b·ị t·hương, nhưng v·ết t·hương cũng không phải nơi yếu hại, chỉ tốn chút huyết mà thôi.
Hắn vẫn có thể tiếp tục dồn Doãn Chí Phong vào chổ c·hết.
Mà Doãn Chí Phong vừa nãy được gia gia của mình cứu lại một mạng, lại thêm mắt thấy gia gia của mình đã sử dụng tà công liều mạng, hắn cũng biết tình thế trước mắt chỉ có liều mạng mà thôi.
Do đó, sau khi lui về nhìn thoáng qua bên Ninh Vương cùng Doãn Đại Hùng giao đấu, hắn đã ngay lập tức lấy ra Bạo Khí Đan nuốt vào.
Đúng vậy, chính là loại đan dược của Trần Trường Xuân cũng chính là thứ mà Doãn gia muốn c·ướp đoạt.
Trước đây Bạo Khí Đan chỉ kịp lưu hành qua mấy thành trị lân cận Vân Vũ Thành, chưa từng xuất hiện ở Ninh Thành, viên đan dược trong tay của hắn chính là do Doãn Tam Hùng gửi về, chỉ có vài viên để xác nhận thông tin chứng thực với gia tộc.
do đó Triệu Chính Vũ cũng không biết tác dụng của viên thuốc Bạo Khí Đan, gặp Doãn Chí Phong vốn đã như đèn cạn dầu, bây giờ lại càng đánh càng hăng, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ bất ngờ, kinh ngạc.
Có điều, kinh ngạc thì kinh ngạc, chiến đến tình trạng này rồi chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Chỉ thấy Triệu Chính Vũ lúc này trường kiếm trên tay liên tục loé lên, tựa như cuồng phong sậu vũ, khoá hết đường lui của Doãn Chí Phong.
Mắt thấy từng ánh kiếm vây quanh, Doãn Chí Phong ngay lập tức xuất kiếm bốn phương tám hướng đáp trả, sau đó cúi cúi người xuống một cái, tựa như hoành tảo thiên quân, liên tục đánh chệch mũi kiếm của Triệu Chính Vũ.
Gặp Doãn Chí Phong có thể chống đỡ một chiêu tựa như cuồng phong của mình, Triệu Chính Vũ ánh mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không tin Doãn Chí Phong có thể kiên trì được thêm bao lâu nữa.
Với ý nghĩ này, Triệu Chính Vũ xuất thủ càng thêm cường ngạnh, xuất ra từng kiếm từng kiếm toàn lực công kích Doãn Chí Phong.
Âm thanh kiếm giao kiếm vang lên liên hồi.
Trán của cả hai bắt đầu chảy ra mồ hôi.
Cảm nhận được chân khí của Triệu Chính Vũ cũng không còn nhiều, uy lực từng kiếm đã giảm bớt.
Lại thêm bản thân cũng không còn nhiều chân khí trong đan điền.
Doãn Chí Phong cắn răng phá chiêu của Triệu Chính Vũ sau đó lui về sau, phóng người lên cao, mũi kiếm hướng đỉnh đầu của Triệu Chính Vũ mà đâm xuống.
Mắt thấy mũi kiếm của Doãn Chí Phong xé gió đâm xuống, Triệu Chính Vũ cũng ngay lập tức cầm trường kiếm đâm thẳng đáp trả lại, tuy nhiên ngay lúc hai mũi kiếm sắp chạm vào nhau, Triệu Chính Vũ bỗng nhiên đổi hướng, lệch ra một xíu, mặc cho mũi kiếm của Doãn Chí Phong đâm vào vai mình.
Triệu Chính Vũ ánh mắt hiện lên vẻ ngoan độc, đâm kiếm hướng vào yết hầu của Doãn Chí Phong.
Tuy nhiên chiêu này hắn đã dùng rồi, Doãn Chí Phong làm sao lại mắc bẫy thêm một lần nữa.
Doãn Chí Phong không chút luyến tiếc thu kiếm né tránh, đồng thời ngay lúc kiếm sắp thu về, hắn liền cố ý làm chệch mũi kiếm hướng lồng ngực của Triệu Chính Vũ mà đâm.
Có điều, Triệu Chính Vũ cùng Doãn Chí Phong giao đấu từ nãy đến giờ, Triệu Chính Vũ cũng quá hiểu kiểu cách chém g·iết chiến đấu của Doãn Chí Phong.
Thấy dùng thương đổi thương thất bại, Triệu Chính Vũ lập tức thu kiếm về, mắt thấy mũi kiếm của Doãn Chí Phong giảo hoạt biến ảo, hắn ngay lập tức dùng thân kiếm cản lại mũi kiếm của đối thủ.
Đồng thời cũng xuất ra một chưởng hướng về lồng ngực của Doãn Chí Phong.
Một gã làm mùng một, một gã làm mười lăm.
Doãn Chí Phong cũng đồng thời xuất chưởng đáp trả.
Chưởng đối chưởng vang lên một t·iếng n·ổ to, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được một chưởng này đã tạo ra một dòng khí lưu, cuốn theo bụi đất bay tứ tung.
Đợi đến khi bụi mù không còn, Triệu Chính Vũ hai mắt híp lại nhìn Doãn Chí Phong, ánh mắt thoáng hiện hung quang,
Tiếp tục lao người về phía Doãn Chí Phong, điên cuồng thôi động chân khí chém ra nhất kiếm, một đạo hàn quang hiện lên.
Doãn Chí Phong vừa cùng Triệu Chính Vũ tách ra, lại gặp đạo hàn quang này, hắn cũng giống như Triệu Chính Vũ mắt hiện hung quang, cắn răng liều mạng chém ra nhất kiếm.
Hai đạo kiếm ảnh v·a c·hạm, một thanh âm bén nhọn vang lên, tuy nhiên đợt giao phong này cũng không có ai b·ị t·hương.
Triệu Chính Vũ, Doãn Chí Phong bỗng nhiên cùng lúc toàn thân chẳng còn sức lực ngồi bệch xuống đất, hai tay run rẩy không chút sức lực.
...
Một bên khác, Vũ Thần Tinh mắt thấy Vũ Tống t·ử t·rận, cũng điên cuồng mà liều mạng chém g·iết, tuy nhiên đối thủ của hắn cũng không phải Tiên Thiên Tông Sư bình thường.
Lại thêm phẫn nộ choáng đầu, liên tiếp bị đối phương tìm ra sơ hở, lúc này cả người của hắn đã chằng chịt v·ết t·hương, chân khí cũng gần cạn sạch.
Mà đối thủ của hắn cũng chẳng tốt bao nhiêu, mặc dù thừa cơ chiếm thượng phong, nhưng bị lối đánh như chó điên của Vũ Thần Tinh trên người hắn cũng xuất hiện v·ết m·áu.
Cả hai đánh một hồi, đan điền mặc dù vẫn còn chân khí, nhưng bỗng nhiên khí lực mất hết ngã xuống quỵ xuống đất.
Tình trạng chẳng khác gì Triệu Chính Vũ cùng Doãn Chính Phong.
...
Không chỉ bốn người bọn hắn, mà tất cả người còn sống lúc này đều là như vậy, chân khí chưa cạn nhưng sức lực đã không còn, cầm kiếm cũng không cầm nổi.
Đương nhiên là Ninh Vương cùng Doãn Đại Hùng cũng vậy.
Chỉ thấy làn da đỏ bừng của Doãn Đại Hùng lúc này đã trở nên mờ nhạt, đầu tóc cũng không còn màu muối tiêu, mà đã bạc trắng, khuôn mặt vết nhăn chảy xệ hiện rõ ràng, tựa như là lão nhân gần đất xa trời, nhìn qua liền biết chẳng thể sống được bao lâu.
Vốn theo dự tính hắn có thể kiên trì được khoảng mười phút, nhưng chỉ vừa qua được ba phút, cả người hắn đã không còn chút khí lực, huyết thủ mặc dù vẫn còn sắc bén đó, nhưng mà hắn lại không nhấc tay lên nổi.
Hiện tại chẳng khác gì phế nhân.
...
Về phần Ninh Vương thì lúc này cả người của hắn đã đầy v·ết t·hương, máu tươi chảy ướt cả xiêm y.
Chân khí vẫn còn, nhưng khí lực cũng vô tồn như những người khác.
Lúc này ánh mắt hắn liếc quanh toàn trường, gặp thủ hạ của mình hay là trưởng lão thủ hạ của Doãn, Vũ hai nhà đều gặp tình trạng mất hết khí lực ngồi bệch xuống đất.
Nội tâm hắn bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
Đảo mắt nhìn quanh thêm một vòng, ánh mắt hắn bỗng dừng lại khoá vào một thân ảnh cách đó không xa, đang cầm trường thương khoé miệng khẽ nhếch mĩm cười nhìn lại hắn.
Ninh Vương nội tâm ngay lập tức trầm xuống, một cỗ khí lạnh bỗng nhiên sinh ra chạy dọc sóng lưng khiến hắn thấy lạnh buốt cả người.