Chương 11: Thức Tỉnh Pháp Lực
Cùng lúc ấy, trong căn phòng nhỏ quen thuộc của nhà Athens. Fisra đang ngồi khoanh chân trên chiếc giường đơn, đôi mắt màu hổ phách nhìn chăm chăm vào màn hình điện tử màu xanh. Suốt từ lúc đấy đến bây giờ, Fisra chỉ ngồi tra đi tra lại những thông tin trọng yếu của thế giới ma pháp trong hệ thống.
Kết quả của việc hành con mắt và bộ não trong vài giờ trôi qua cuối cùng cũng được đền đáp, Fisra đã nắm được cho mình những thông tin cần thiết về thế giới này. Đối với các thế lực lớn nổi danh thì cậu đã nhớ. Tiếp theo mới đến cấp bậc sức mạnh của ma pháp sư, võ khí sư, yêu thú và bảo khí. Để nhớ được từng đống nội dung dài như bài văn ấy, cậu đã phải cực kỳ nghiêm túc rà soát lại một lần nữa để chắc chắn rằng bản thân không bỏ sót điều gì đó quan trọng.
Đầu tiên là Fisra điểm qua cảnh giới của ma pháp sư. Cảnh giới của pháp sư được chia thành tám cấp lớn từ thấp đến cao: Hạ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp, cấp vương, cấp đế, cấp thánh và cuối cùng là cấp thần.
Trong mỗi cảnh giới lớn được chia thành các cấp nhỏ hơn.
Từ hạ cấp đến siêu cấp chia chung các cấp nhỏ là: Bậc một, bậc hai, bậc ba và cao nhất là bậc bốn.
Pháp sư hạ cấp muốn đạt được trung cấp thì việc đầu tiên đó là từ bậc một thăng lên bậc bốn, rồi bước vào trung cấp bậc một. Tiếp tục cứ như vậy, các cấp nhỏ không thể bị nhảy cóc mà phải bước lên từng bậc một tiến lên.
Bốn cảnh giới lớn sau cùng chia phức tạp hơn một chút. Thấy bản thân chưa bước vào hạ cấp pháp sư nên có tìm hiểu nữa thì cũng sẽ chẳng hiểu gì. Fisra quyết định bỏ qua bốn cảnh giới cuối còn lại. Như vậy là cảnh giới pháp sư đến đây kết thúc, tiếp đến là sang ma pháp.
Ma pháp rất quan trọng đối với một pháp sư, thiếu nó như tiều phu không có rìu để đốn cây vậy.
Ma pháp được chia thành hai loại. Thứ nhất là hệ nguyên tố và thứ hai là khái niệm.
Ma pháp nguyên tố chia làm tám hệ: Hỏa, băng, thủy, phong, thổ, thực vật, lôi, giả kim. Mỗi hệ đều có thể thao túng được vật chất đặc trưng và sở hữu lợi thế riêng của chúng.
Như ma pháp hệ hỏa – điều khiển lửa, ma pháp hệ thực vật – điều khiển các dạng sống tự nhiên, ma pháp hệ giả kim – tạo ra kim loại sắc bén và điều khiển chúng.
Ma pháp khái niệm chia thành mười hai hệ: Không gian, thời gian, hỗn độn, vô cực, sinh mệnh, ban phúc, tâm linh, triệu hồi, nguyền rủa, t·ử v·ong, quang minh, hắc ám.
Vẫn như vậy, ma pháp không gian – thao túng không gian xung quanh, ma pháp tâm linh – thao túng linh hồn của kẻ khác, ma pháp t·ử v·ong – thao túng c·ái c·hết, ma pháp hỗn độn – thao túng hỗn loạn và phá hủy trật tự.
Fisra có cảm giác ma pháp hệ khái niệm mạnh hơn ma pháp hệ nguyên tố. Vì trong suy nghĩ của cậu, lửa với nước làm sao có thể chống lại được không gian và thời gian. Còn có cả hệ hỗn độn gì đó nữa… nghe đã đủ hiểu nó bá đạo đến mức nào.
Vấn đề này chắc hẳn cũng còn tùy thuộc vào pháp sư sử dụng đi, người mạnh thì ma pháp mạnh, người yếu thì ma pháp cùi mía. Fisra âm thầm đoán.
Tiếp đến… hình như là võ khí sư.
Theo như Fisra đã tìm hiểu.
Võ khí sư là người sử dụng bảo khí để chiến đấu, thay vì dùng ma pháp. Mà bảo khí của họ được rèn ra bằng những vật liệu hiếm có và bền bỉ. Trong đó có thép ma thuật, đây là một thứ quan trọng nhất hầu như đều có trong bảo khí. Không để cho người sử dụng bị lép vế hơn ma pháp sư, nó còn được khảm thêm đá ma pháp hoặc là những bộ phận có giá trị lớn trên người yêu thú. Điều này làm tăng thêm uy lực và sức mạnh của mỗi bảo khí.
Ví dụ, bảo khí có thể sẽ là một trường cung được khảm đá nguyên tố hay là một thanh trọng kiếm được rèn từ xương cốt của loài rồng. Chúng đều được dùng trong chiến đấu, bên cạnh đó còn có nhiều bảo khí phòng hộ khác như thuẫn; giáp bảo vệ và bùa hộ thân.
Võ khí sư được chia thành tám cảnh giới lớn từ thấp đến cao: Hạ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp, cấp vương, cấp đế, cấp thánh, thần.
Mỗi cảnh giới lớn đều phân từng cái cấp nhỏ. Bốn cảnh giới đầu trong đó chia làm bốn bậc: Bậc một; bậc hai; bậc ba và bậc bốn.
Chúng đều không khác gì nếu đem đi so sánh với cảnh giới ma pháp sư.
Bảo khí cũng chia thành tám cấp độ từ yếu đến mạnh: G, F, E, D, C, B, A, S.
Fisra đồng thời cũng được hệ thống cho biết một chuyện.
Bốn mươi phần trăm dân số trên ba lục địa không thể sử dụng được ma pháp và bảo khí, phần còn lại đều là ma pháp sư và võ khí sư. Trong đó, người sử dụng ma pháp chiếm nhiều hơn người dùng bảo khí. Thậm chí là pháp sư không thể cầm được bảo khí trên tay và võ sư không thể sử dụng ma pháp.
Trường hợp thứ nhất, muốn sử dụng được ma pháp thì một người phải có trong mình hai yếu tố quan trọng. Yếu tố đầu tiên là bắt buộc phải sở hữu cho mình một không gian tinh thần để chứa đựng các hệ ma pháp. Cái này còn tùy thuộc vào mỗi người khi mới sinh ra, có người sở hữu không gian tinh thần nhỏ, cũng có người sở hữu không gian tinh thần lớn, thậm chí có người còn không có.
Yếu tố thứ hai là điều khiển pháp lực. Pháp lực là lực lượng tự nhiên chỉ xuất hiện trong thế giới ma pháp này, chúng có ở khắp mọi nơi và là nguồn năng lượng không thể thiếu của pháp sư. Chỉ có pháp lực mới có thể điều động được ma pháp cho chính mình sử dụng.
Nếu không điều khiển được pháp lực thì con đường để trở thành ma pháp sư sẽ chỉ là mơ mộng hão huyền. Nói nôm na dễ hiểu, người không giỏi tính toán không học được môn toán, thể lực yếu không làm được việc nặng, đồng nghĩa với không có pháp lực thì không thể sử dụng ma pháp.
Ban đầu Fisra cũng hơi khó hiểu về hai yếu tố này. Một lúc lâu, cậu đem đi so sánh như sau thì mới hiểu được công dụng của chúng. Cứ xem như cái không gian tinh thần là khoang chứa xăng xe máy, người sử dụng là chiếc xe và xăng chính là pháp lực. Một chiếc xe phải có hai yếu tố trên thì mới chạy được, cũng giống như pháp sư. Chất lượng và giá trị của chúng tùy thuộc vào chiếc xe đó.
Fisra làm ra ví dụ, một chiếc xe có đầy đủ khoang chứa xăng và nhiên liệu đem đi so sánh với chiếc xe không có khoang chứa và xăng. Thì cái sau nên đem đi vứt là được rồi, vì nếu không có hai thứ đó thì một chiếc xe còn có giá trị gì nữa?
Đổi cái khác, một chiếc xe máy không có khoang chứa nhưng lại có bốn lít xăng. Thì chiếc xe máy này vứt nốt, bình xăng chẳng lẽ cũng vứt?
Điều đó chưa bao giờ xảy ra… vì có người ngu nào đi vứt bốn lít xăng đó đâu? Nếu người đó có một phương tiện di chuyển khác, thì họ sẽ dùng bốn lít xăng vào đó. Giống như một người không có không gian tinh thần nhưng nắm trong tay pháp lực. Họ không thể trở thành ma pháp sư, vậy còn võ khí sư thì sao? Hoàn toàn có thể!
Nhưng muốn trở thành võ khí sư cũng cần phải có hai điều kiện. Đầu tiên là điều khiển được pháp lực, một người có pháp lực, cái thứ hai có hơi đặc biệt một chút… đó là gia cảnh của người đó có giàu hay không?
Không giống như pháp sư là sử dụng được ma pháp, vậy còn võ khí sư sử dụng cái gì để chiến đấu? Tất nhiên là bảo khí rồi, không phải cây chổi với dép lào là được. Nhưng bảo khí lấy ở đâu ra để dùng mới là trọng tâm của vấn đề. Đa số võ khí sư đều xuất thân từ quý tộc hoặc phục vụ cho các thế lực lớn.
Trước hết là người được sinh ra trong quý tộc không cần phải lo nghĩ gì đến tiền bạc để mua một hay vài món bảo khí gì đấy. Còn về thường dân, bảo khí là một thứ gì đấy quá xa xỉ đối với họ. Vậy họ nên làm gì? Ăn c·ướp không phải là ý tưởng tồi tệ, nhưng nó quá nguy hiểm và có thể sẽ c·hết nếu b·ị b·ắt tại trận. Việc duy nhất họ làm được đó là chứng minh sự quan trọng của bản thân và lợi ích mà họ đem lại. Các thế lực lớn khi nhìn thấy điều đó, ngay lập tức chiêu mộ những nhân tài giỏi giang như thế để phục vụ cho chính mình. Họ sẽ được trả rất nhiều thù lao hoặc được tặng không một món bảo khí, hai điều này còn tùy thuộc vào thái độ của mỗi thế lực đó.
Fisra tiếp tục mò thông tin trên hệ thống thì biết được. Tiền tệ được dùng trên ba lục địa để trao đổi hàng hóa là pháp thạch. Cậu rất ngạc nhiên khi biết nó không phải là đồng xu bằng bạc hay vàng.
Quan sát hình ảnh được phóng to trên màn hình hệ thống. Fisra đánh giá qua ba viên đá hình thoi trong ảnh, chúng đều có tên gọi là pháp thạch, bề mặt bên ngoài lẫn bên trong có màu sắc khác nhau. Chúng khác biệt ở chỗ, viên đá thứ nhất to bằng một nắm tay người trưởng thành, nhìn rất giống thạch nhũ màu xanh lam; viên thứ hai bằng một nửa nắm tay, có màu trắng trong suốt trông rất đẹp; còn viên thứ ba chỉ nhỏ bằng viên hồng ngọc trên sợi dây chuyền của cậu đang đeo, có màu trắng đục như sữa ông thọ vậy.
Chúng đều được phân loại rõ ràng, Fisra thấy tên của chúng được chú thích dưới mỗi hình ảnh. Viên nhỏ nhất có tên là hạ phẩm pháp thạch. Viên to thứ hai là trung phẩm pháp thạch. Viên to nhất là thượng phẩm pháp thạch.
Chúng có hai công dụng quan trọng. Thứ nhất là được dùng trong việc hấp thụ để hồi phục khi bị cạn sạch pháp lực. Thứ hai là tăng cao cảnh giới của pháp sư và võ khí sư. Các ma pháp sư và võ khí sư bắt buộc phải trải qua khổ luyện, không ngừng học hỏi và hấp thụ tài nguyên để tăng lên thực lực của chính mình. Pháp thạch chính là một phần trọng yếu trong số các tài nguyên đó.
Phần thứ ba là yêu ma và cảnh giới của chúng, cũng là điều cuối cùng mà Fisra kết thúc phần tìm hiểu thông tin trong ngày hôm nay. Yêu ma là tên gọi chung của tộc yêu thú và ma vật, hai chủng tộc này có nguồn gốc xuất hiện khác nhau. Trong đó, ma vật đến từ Hắc giới, còn tộc yêu thú là xuất phát từ nhiều tinh cầu khác nhau đi đến lánh nạn tại Ma pháp tinh cầu.
Yêu ma có tám cảnh giới lớn được chia từ thấp đến cao như sau: Nô lệ, chiến tướng, thủ lĩnh, thống chủ, quân vương, hoàng đế, thánh, thần.
Fisra còn nhớ là chính tay bản thân g·iết c·hết hai mươi ba con yêu lang có cảnh giới nô lệ. trong đấy có chia mạnh yếu nhưng lại không được hệ thống tiết lộ thêm, cậu cũng không còn cách nào khác nên đành bỏ qua. Fisra có hỏi hệ thống về lý do xuất hiện ma vật từ Hắc giới và yêu thú.
Nhưng nó chỉ hiện lên một dòng chữ:
-Chủ nhân chưa có đủ quyền hạn để truy cập vào thông tin này-
Nghĩ đến bản thân mới chuyển sinh vào thế giới này chưa đến ngày thứ ba, biết nhiều thông tin không nên biết quá cũng hơi nguy hiểm. Lý do để cậu tìm hiểu chúng là vì không muốn mình bị lạc quan về các kiến thức cơ bản của nơi đây. Bây giờ Fisra cũng biết được kha khá, nhưng như thế đã đủ để cho cậu chạy ra ngoài kia bay nhảy tự do mà không bị nhiều ánh mắt soi mói. Nên Fisra dứt khoát không muốn tìm hiểu thêm thông tin nào nữa, vì sớm muộn gì trong tương lai cậu sẽ khám phá ra sự thật này mà thôi. Quan trọng là cậu có còn sống được đến lúc đấy hay không.
Mình nghĩ tìm hiểu đến đây chắc cũng đủ rồi, đau não vãi chưởng! Mà việc mình nên làm lúc này… Trong lòng phân vân không biết nên làm gì tiếp theo. Nhớ lại lời nói của Mira là buổi tối sẽ đến gọi cậu đi dùng bữa cùng gia đình. Fisra đưa mắt nhìn qua cửa sổ thì thấy trời sắp tối. Đoán chẳng bao lâu nữa sẽ có người vào phòng để đánh thức bản thân, cậu quyết định đi chợp mắt một chút.
Ngả lưng trên chiếc giường trắng tinh phau, đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên chậm rãi nhắm lại. Không gian tăm tối đã có vẻ thân thương hiện lên trong tầm mắt, bao quanh cậu lúc này là hố đen nhìn không thấy mười đầu ngón tay. Vì nghĩ rằng bản thân đang chìm vào trong giấc ngủ nên Fisra cũng không để ý lắm. Nhưng một lúc sau, cảm giác được bàn chân chạm vào thứ gì đó sần sùi như sỏi cát, cậu lập tức dựa theo bản năng mở mắt ra nhìn.
Vãi chưởng! Nơi này l-là…
Giờ đây, trước mắt Fisra đâu có hình ảnh nào là của căn phòng. Một khoảng trời tối tăm trải rộng mênh mông vô cùng vô tận ở phía trên đầu cậu, giống như bầu trời vào ban đêm. Nhưng khác biệt duy nhất là nó không có mặt trăng đứng yên bất động trên không trung. Fisra giật mình quan sát khung cảnh xung quanh. Mặt đất hiện tại mà cậu đang đặt chân nhìn rất bằng phẳng và có màu trắng, kéo dài bốn phương tám hướng nhìn không thấy điểm dừng. Sự rộng lớn của nó khiến cho Fisra phải choáng váng đầu óc, hai chân của cậu run lẩy bẩy như muốn đổ đến nơi. Nhìn thiếu niên lúc này giống như người tí hon bị ném vào trong một khối lập phương có không gian vô tận không lối thoát.
Đang trong lúc Fisra cảm thấy bồn chồn không biết phải làm gì. Bất chợt, một giọng nói của người thanh niên trẻ tuổi vang lên phía sau cậu.
“Ngài quay trở lại có việc gì không?”
“Cậu là… Erwin?”
Fisra tỏ ra đề phòng quay lưng lại nhìn, chỉ gặp từ phía xa có một quả cầu phát sáng tức tốc bay đến. Vừa nhìn thấy nó, cậu đã theo phản xạ lui lại đằng sau hai bước. Đây chính là thiện hồn có tên là Erwin, nó đã suýt g·iết c·hết Fisra khi cậu mới đặt chân vào thế giới linh hồn, khiến trong lòng cậu lưu lại ám ảnh khó quên về cái hình ảnh đó. Nên khi thấy nó vào thời điểm này, cậu lộ ra đề phòng cũng là điều dễ hiểu.
“Bình tĩnh đi, ta không có ý làm hại ngài. Chắc hẳn ngài còn nhớ yêu cầu ta đánh nát đầu ngài từ lần trước chứ?” Gặp Fisra hiện lên vẻ nghiêm trọng trên mặt, Erwin có chút nao nao khó hiểu, hắn vội vàng giải thích.
Nhìn thiếu niên có vẻ ngoài vô hại đang đứng trước mắt, Erwin âm thầm cẩn thận đánh giá. Một phần là do ác tính của Fisra rất mạnh mẽ, nhưng lại bị phong ấn trong người nên không có cách nào bộc phát ra bên ngoài. Nên trạng thái của Fisra lúc này khá an toàn, vì thế mà hắn mới dám tiếp cận cậu gần đến vậy.
“Cái đó… à đúng đúng, lúc đấy tôi sắp g·ặp n·ạn nên nhờ cậu đ·ánh c·hết để thức tỉnh cuồng ngạo gì đó… mà đây là nơi nào?” Fisra nghe thế liền vội vàng gật đầu và nói. Biết đối phương không có ý xấu đối với bản thân, cậu từ từ lấy về vẻ bình tĩnh.
Bản thân Fisra còn hứa rằng sẽ trả thù cho c·ái c·hết của tên này đâu? Suýt nữa là cậu quên béng mất chuyện này. Còn giữ lời hứa thì giá trị của Fisra đối với Erwin là khá lớn, hẳn là hắn sẽ không làm tổn thương cậu.
Trong thế giới rộng lớn chỉ có một người và một quả cầu ánh sáng tồn tại. Lúc này, Erwin đang tường thuật lại những gì đã xảy ra ngay sau khi Fisra c·hết. Fisra mới biết được, nơi này chính là nơi đầu tiên cậu đặt chân đến vào cái lần để cho ác tính thức tỉnh. Ban đầu, diện tích của nó không to lớn như thế này. Nó đã bắt đầu thay đổi khi quả cầu dung nham gọi là ác tính biến mất. Tính từ lúc đó, không gian trong này cũng vỡ vụn và mở rộng ra vô tận nhìn không thấy đường cùng. Erwin đã thử đi tìm hiểu con đường này dẫn đi đâu, và sau bao nhiêu lần thử đi xa hết mức có thể. Hắn đều tự nhiên bị đưa về điểm xuất phát khi bước quá một trăm mét, nó giống như một vòng quanh luẩn quẩn tìm không ra điểm dừng vậy. Fisra nghe vậy cũng chỉ tỏ ra đồng tình gật nhẹ đầu để lấy lệ.
“Ngài tự dưng xuất hiện ở đây chắc hẳn là có lý do đi?” Erwin bay xung quanh thiếu niên vài vòng rồi mới hỏi.
Fisra nghe thế liền lộ ra vẻ khó hiểu. Trong lời nói của đối phương hình như là không biết trước là cậu sẽ có mặt ở đây đi. Lúc đầu Fisra cứ nghĩ người đem cậu xuống đây là Erwin cơ, bây giờ đối phương lại làm như không liên quan. Chuyện như thế mà khiến cậu khó hiểu thì không có gì lạ.
Trong đầu bất đắc dĩ tìm một lý do phù hợp, cuối cùng mới nhớ đến bản thân cũng có một vấn đề quan trọng cần được giải đáp, Fisra mới thản nhiên nói: “Tôi muốn trở thành ma pháp sư, vậy nên cậu có thể giúp tôi được không?”
“Ngài muốn trở thành ma pháp sư?” Erwin hơi bất ngờ với lý do của Fisra, hắn nhìn kỹ lại vẻ mặt của thiếu niên thì thấy được sự nghiêm túc. Hắn âm thầm đoán, chắc đối phương biết được danh tiếng của hắn không tầm thường, nên muốn nhờ vả cũng là điều đương nhiên. Erwin cũng nghĩ đến lợi ích của cả hai bên, để trả thù cho c·ái c·hết oan uổng của bản thân, hắn quyết định sẽ trợ giúp cậu một tay.
“Được! Ta sẽ giúp ngài.”
Chỉ có sở hữu thực lực mạnh thì mới trả thù được cho hắn chứ? Nếu cậu yếu quá mà bị kẻ thù g·iết ngược thì làm sao bây giờ? Công cuộc trả thù như vậy liền kết thúc và Erwin sẽ phải sống trong nỗi oan uổng không thể siêu thoát của chính hắn.
“Nhìn tuổi tác của ngài không nhỏ, chắc hẳn là đã biết những điều cần thiết để trở thành một ma pháp sư chân chính. Nhưng để ta nhắc lại cho ngài nhớ, điều quan trọng của một ma pháp sư phải làm, trước tiên là đạo đức. Một pháp sư phải đặt sự an toàn của người thường lên hàng đầu. Nó là điều bắt buộc, ma pháp sư sinh ra là để bảo vệ những kẻ yếu, kế tiếp là tính mạng của người thân và đồng đội, cuối cùng là tiêu diệt mối hiểm họa mang đến đe dọa cho nhân loại chúng ta.” Erwin nói với chất giọng nghiêm nghị, thấy Fisra chăm chú lắng nghe, hắn lại nói tiếp:
“Thứ hai là tố chất của một ma pháp sư, có ba thứ tạo nên sự khác biệt giữa pháp sư yếu và pháp sư mạnh. Một là thiên phú bẩm sinh, là tư chất đặc biệt vốn có của một người khi mới chào đời. Hai là sự kiên trì, không ngừng trau chuốt và khổ luyện bản thân đến mức độ hoàn hảo nhất. Cuối cùng là tài nguyên và điều kiện để tăng trưởng thực lực. Tài nguyên là những vật chất tự nhiên hoặc được kết tinh nhân tạo, tùy vào mỗi loại có đặc tính khác nhau có thể giúp cho pháp sư sở hữu năng lực đặc biệt của ma pháp đó. Điều kiện thì dễ hiểu rồi chắc không cần phải giải thích dài dòng làm gì.”
Fisra im lặng nghe từ đầu đến cuối, cậu không có nôn nóng hay sốt ruột gì hết. Vì cậu biết thời gian trong thế giới này trôi qua chậm hơn thế giới bên ngoài rất nhiều. Nên không lo là bản thân sẽ ngủ quên khi có người nhà của Mira đến gọi. Fisra tận dụng thời gian của nơi này để tha hồ học hỏi thêm từ Erwin.
Thật sự không sai khi cậu có mặt ở đây. Nó đã giúp Fisra hiểu ra được nhiều điều mà hệ thống hoàn toàn không đề cập đến. Đặc biệt là đạo đức và nhân phẩm của một ma pháp sư. Cậu không dám nghĩ đến trường hợp một tên điên điên khùng khùng sở hữu ma pháp thì sẽ như thế nào? Hoặc một thằng biến thái s·át n·hân nào đó cầm ma pháp chạy loạn tàn sát và h·iếp dâm đâu? Như thế thì thật không ổn chút nào. Vậy nên mới có chỉ tiêu đạo đức và nhân phẩm được đề ra cho một người muốn trở thành một ma pháp sư.
Hệ thống phế vật! Fisra âm thầm chửi một câu, vấn đề trọng yếu như thế mà nó lại không thèm tự tiết lộ cho cậu biết.
“Những thứ ta vừa nói đều chỉ là lý thuyết mà thôi. Nhưng ngài phải đặc biệt ghi nhớ mục đích của một ma pháp sư khi sinh ra, tuyệt đối đừng vì lợi ích của mình mà làm hại đến người vô tội.” Erwin quả quyết nói lại lần nữa, vì sợ Fisra sẽ xem nhẹ vấn đề này mà lầm đường lạc lối.
“Tôi nhớ kỹ rồi!” Fisra gật đầu đáp.
Cậu nhìn tên này với cặp mắt hoàn toàn khác với lúc ban đầu. Qua cách nhấn mạnh vấn đề của đối phương, theo như cậu đoán thì kẻ này khi sống chắc hẳn là người cực kỳ tuân thủ quy tắc làm người. Như vậy cũng đủ làm cho Fisra an tâm, không sợ nhân phẩm của đối phương kém mà chỉ đạo linh tinh cho bản thân.
Nhìn thấy sự thành thật trên mặt Fisra, Erwin hài lòng gật nhẹ thân cầu. Hắn thật sự muốn tốt cho cậu nên mới nhắc nhở như vậy, dù sao một tay hắn cũng tự nguyện muốn trợ giúp đối phương. Quy tắc làm người của Erwin rất đơn giản, bản thân hắn tốt bắt buộc người bên cạnh hắn cũng phải là người tốt. Nếu không thì thật làm mất mặt cho cái tên thiên tài lừng danh một thời như hắn.
“Ngài đã thức tỉnh không gian tinh thần và pháp lực chưa?” Erwin đi vào vấn đề chính.
“Hình như là… tôi chưa.” Fisra bộ dạng ngô nghê nói.
“Vậy thì bây giờ chúng ta liền đi kiểm tra. Đầu tiên là pháp lực trước, ngài biết vì sao phải ưu tiên thức tỉnh pháp lực không?”
“Cái này tôi biết sơ sơ, có pháp lực nhưng không thức tỉnh được không gian tinh thần thì không thể trở thành ma pháp sư. Còn võ khí sư thì chắc chắn là có thể trở thành, vì võ khí sư chỉ cần có pháp lực để sử dụng.” Fisra bình tĩnh nói, lý thuyết này đối với cậu không khó để nhớ.
“Tốt, điều cơ bản đấy mà không biết thì đừng làm ma pháp sư nữa. Bây giờ ta sẽ hướng dẫn ngài cách thức tỉnh pháp lực. Đầu tiên, nên hiểu pháp lực là thứ gì. Nó là nguồn năng lượng sống có ở khắp mọi nơi như trong không khí, dưới nước và lòng đất…” Erwin một lần nữa giải thích, nội dung như một bài luận văn khiến cho Fisra chán ngây người. Vì những thứ này cậu đều được hệ thống cho biết hết rồi, rõ như ban ngày là đằng khác. Nhưng cậu vẫn phải chú tâm lắng nghe, không lỡ bỏ qua một vài chi tiết nào đó còn chưa biết.
Hài… nói chung pháp lực giống như cục pin của điện thoại, dùng hết thì lại nạp. Đổi lại cái kia, ma pháp chạy bằng năng lượng của pháp lực, cạn pháp lực thì phải nạp pháp lực để sử dụng ma pháp, giải thích như vậy là được rồi… Fisra tự mình tư duy theo cách của bản thân, nó dễ hiểu hơn nhiều nếu đem so sánh với bài văn “luận điểm” của Erwin.
Một lúc sau.
“… Công đoạn thức tỉnh pháp lực chỉ được thực hiện ở thế giới thực, vậy nên ngài phải rời khỏi đây.” Nói xong, Erwin đứng đợi Fisra rời đi.
Nhưng Fisra nào có biết cách để thoát khỏi đây? Cậu lặp lại động tác nhắm mắt và mở mắt nhưng hoàn cảnh lại không hề thay đổi. Không giống như cái cách mà cậu đến đây, muốn rời đi chắc phải dùng cách khác.
Thấy Fisra loay hoay mãi vẫn chưa biến mất, hắn biết cậu không biết cách để trở về thế giới bên ngoài cơ thể. Nhưng lại không hỏi hắn, điều này khiến cho Erwin có chút sốt ruột nói: “Nhắm đôi mắt và tập trung tinh thần đọc hai chữ trở về.”
Dựa theo lời của Erwin, Fisra nhắm nghiền đôi mắt màu hổ phách, đọc thầm trong đầu hai chữ “trở về”. Quanh thân của cậu lập tức có phát sinh biến hóa. Trước mắt, cơ thể của thiếu niên dần dần mờ nhạt, lúc sau mới hóa thành một làn sương mù trôi lên không trung rồi hòa tan vào không khí biến mất.
Fisra một lần nữa mở đôi mắt và thấy hình ảnh của căn phòng đã trở lại. Cậu vui mừng nhìn thoáng qua sắc trời qua cửa sổ. Lúc này, bản thân mới để ý đến khung cảnh bên ngoài qua song cửa được làm bằng đá. Trên bầu trời đang treo một quả cầu màu vàng kim trông thật lóa mắt. Quây quanh nó có những rặng mây xếp thành hàng như ruộng bậc thang theo chiều mặt phẳng. Chúng được tô một màu đỏ cam của sắc trời hoàng hôn, làm toát lên cảm giác u sầu và tịch mịch đến khó tả. Ánh trời chiều tà đập vào thị giác, khiến cho tâm trạng của thiếu niên bỗng chốc trở nên nặng trĩu.
Mặt trời sao? Liệu họ có còn chờ mình trở về không? Fisra vẫn còn rất nhớ khuôn mặt của từng người trong cô nhi viện. Tâm trí cậu hiện lên một bức ảnh gia đình chụp, trong ảnh là năm người phụ nữ trung niên và bảy đứa trẻ trạc tuổi nhau, bốn nam ba nữ. Không nói thì cũng dễ biết được đây chính là gia đình trong cô nhi viện của cậu. Dù Fisra đ·ã c·hết ở thế giới cũ, nhưng ký ức của cậu vẫn còn sống ở nơi đó, rất khó để quên đi được những kỷ niệm hạnh phúc chợt ùa về. Fisra lắc nhẹ cái đầu, bức ảnh bị chịu ảnh hưởng rơi xuống và chìm nghỉm dưới một mặt sông đen tuyền.
Cậu treo nụ cười nhẹ trên khóe môi, ánh mắt lộ ra vẻ ưu tư và buồn rầu, trong miệng khẽ lẩm bẩm vài câu: “Ha ha… sang thế giới khác, tưởng chừng chỉ có mình ta là cô đơn lạc lõng giữa chốn đất khách quê người. Nhưng không ngờ… ta còn có cơ hội được nhìn thấy người bạn thân gắn bó từ thuở mới sinh của mình. Rất vui được gặp lại cậu! Mặt trời!”
Hạ xuống tầm mắt là một khuôn viên rộng rãi, xung quanh được trồng không ít cây cối tươi tốt và lạ mắt. Thân cây gỗ nâu, các tán lá trên cành có màu trắng xám, lá của chúng nhìn không khác gì cây xấu hổ tụ tập lại một chỗ vươn mình. Chính giữa sân được đặt một vườn hoa có nhiều loại màu sắc sặc sỡ, trông rất hài hòa và đẹp mắt. Đa số nhìn rất giống hoa loa kèn, chỉ khác là nụ của nó lại mọc trồng chéo lên ba bốn bông. Fisra liên tưởng đến thế giới địa cầu có liên hệ khá sâu với thế giới ma pháp, vì chúng có rất nhiều điểm tương đồng.
Đôi mắt của Fisra bất giác nhìn về phía gốc cây to lớn được đặt gần tòa nhà ngay hướng đối diện, cách căn phòng hiện tại mà cậu đang ở là mười mấy mét. Tuy thị giác của cậu đã giảm đi khi tính cách cuồng ngạo bị phong ấn, nhưng nó lại không cận. Fisra thấy được một người đàn ông trung niên ăn mặc lôi thôi và bẩn thỉu ngồi dưới gốc cây to lớn kia. Đối phương có vóc dáng cao to và vẻ ngoài cứng cáp. Đặc biệt là mái tóc màu vàng kim của người đàn ông trông rất dài, được buộc gọn thành búi đuôi ngựa dài thả ra phía sau. Mặt mày lem luốc với bộ râu ria màu vàng thưa thớt.
Ông ta thỉnh thoảng cầm một cái túi đựng nước dốc vào mồm tu ừng ực như n·gười c·hết khát. Vài dòng nước thừa thấm ướt bộ ria mép trên cằm. Trông gã chả khác gì mấy tên bợm rượu lang thang trong khu ổ chuột mà Fisra từng thấy. Sắc mặt của gã chán chường và đờ đẫn như người mất hồn để vọt mất tia hi vọng cuối cùng vậy.
Thật đáng thương…
Fisra dành sự thương cảm đối với người ăn mày trung niên. Cậu nghĩ đối phương chắc hẳn phải chịu nhiều đau đớn và mất mát trong quá khứ nên mới biến thành tuyệt vọng như bây giờ. Hơi lắc lắc đầu, Fisra không tiếp tục theo dõi người đàn ông. Trở lại trên chiếc giường đơn trắng tinh phau, dựa theo lời của Erwin hướng dẫn, cậu bắt đầu thu nạp pháp lực vào cơ thể.
oOo
Dưới gốc cây cổ thụ, người đàn ông trung niên có dáng vẻ ăn mày tựa lưng vào thân cây, tay cầm lên túi đựng nước đưa vào mồm, miệng không ngừng tu ừng ực. Mùi vị cay nồng trong chất lỏng thấm sâu vào vị giác, hơi nóng của cồn thốc lên từ hai lỗ mũi. Cảm giác thoải mái của cơn say thật sự có thể khiến con người ta quên đi nỗi buồn khó dứt. Nhưng không may cho gã, trong túi đựng nước đã cạn sạch rượu. Gã giật mình nhìn lại miệng túi, chỉ thấy một giọt nước nhỏ vẫn còn níu giữ lại trên đó không chịu rơi xuống. Nó bám víu không muốn rời khỏi miệng túi, giống như một cọng lá khô chống chọi với cơn bão bùng của trời đất. Trông thật đáng thương làm sao.
Người đàn ông ăn mày lộ ra nụ cười khổ, một vẻ đắng chát hiện lên trên gương mặt. Cuối cùng gã lựa chọn bỏ qua giọt rượu cuối cùng này, nhẹ nhàng đặt túi nước sang thềm đất bên phải. Gã tựa đầu vào thân cây, đem đôi mắt vô hồn nhìn về phía chân trời. Sắc trời hoàng hôn như giang rộng cánh tay bảo hộ các đám mây xung quanh. Điều gì đó đã khiến cho gã không tự chủ được nhớ lại quá khứ.
Một quá khứ đau lòng muốn đâm thấu trái tim của người đàn ông. Bất chợt có một cảm giác kì lạ chạy qua não, điều này đã làm gã giật mình và tỉnh khỏi cơn mê man. Đôi mắt t·ang t·hương nhìn lại hướng một căn phòng nhỏ đối diện phía bên trái. Ánh mắt của gã lập tức xuất hiện một tia thần trí.
Một cảnh tượng hết sức kì diệu và đẹp mắt xuất hiện. Ở căn phòng đó, có hàng loạt những dòng chảy như thạch nhũ màu xanh lam uốn lượn đâm xuyên qua mặt tường, toàn bộ đều hội tụ vào bên trong. Đây là những dòng chảy tự nhiên cùng sinh ra từ không trung, mặt đất, cây cối và cả mặt hồ ở khuôn viên vườn.
Người đàn ông nhận ra những dòng chảy màu xanh lam này. Sắc mặt gã lúc này đã giấu không được vẻ kinh ngạc.
Đây chính là pháp lực, mà không phải là loại bình thường. Thằng nhóc này… là thiên tài!
Ba ngày trước, gã có bắt gặp gia đình nhà Athens mang một cậu thiếu niên đến đây. Lúc đầu gã có ấn tượng rất lớn đối với người thiếu niên, không phải là vẻ bề ngoài đẹp mã của cậu. Người bình thường không thể thấy được điều mà gã nhìn thấy, đó là không gian tinh thần bên trong cơ thể của thiếu niên.
Nó rất lớn!