Chương 12: Nguyện vọng
Cùng lúc đấy, trong một căn phòng khách rộng rãi mang đậm chất quý tộc. Bên ngoài ban công, một vị nam trung niên đang đứng nhìn về một nơi nào đó. Dáng người thẳng tắp và to cao giống như một ngọn núi sừng sững không thể bị lay động. Ông khoác trên người một bộ âu phục dài màu trắng có kiểu cách gọn gàng và lịch thiệp.
Trên gương mặt của ông, đặc biệt là mái tóc dài được vuốt gọn ra phía sau, đôi lông mày ngang và chòm râu ria được cắt gọn gàng trên mép, đã sắp chuyển sang màu bạc trắng của tuổi già. Nhưng ngũ quan của ông lại toát lên khí chất kiên định và quyết đoán, làm cho người khác muốn đặt hết niềm tin và trọng trách. Không biết vì lý do gì, trên đôi mắt cương nghị của ông lúc này hiện lên vẻ kinh ngạc như có một điều không tưởng đang đặt ngay trước mặt.
“Gawer, chàng hôm nay có tâm trạng gì đặc biệt mà đứng ở bên ngoài này lâu như thế?” Giọng nói hiền hòa và nhẹ nhàng phát ra từ phía sau người đàn ông, cùng với đó là sự xuất hiện của một người phụ nữ. Cô mặc trên mình một chiếc váy màu nâu, tay áo dài phủ hai bên vai, gấu váy còn qua cả tận đầu gối trông thật mẫu mực và kín đáo.
Tuy vậy, trước ngực cô lại nhô ra hai ngọn núi cao chót vót in sâu ra bên ngoài tấm vải. Thế nên chiếc áo cũng rất khổ trong việc giấu đi bộ ngực của người phụ nữ, mỗi bước chân là nó lại rung rinh liên hồi, khiến cho cô càng nóng bỏng hơn trong bộ trang phục này.
Nét đẹp đặc biệt của cô không chỉ đến từ vóc dáng đồng hồ cát của bản thân, nó còn đến từ gương mặt xinh đẹp không thiếu phần phúc hậu. Cô có mái tóc dài màu đen bóng mượt, được búi gọn trên đỉnh đầu và cố định bởi một thanh trâm cài bằng đá quý, chính nó đã góp phần làm toát lên vẻ cao sang và quý phái của cô.
Người phụ nữ treo trên môi một nụ cười hiền hòa và từ từ đi đến bên cạnh chồng mình. Nếu Fisra có mặt ở đây, sẽ có thể nhận ra được người phụ nữ này mang nhiều nét rất giống với cô gái mà cậu gặp lần đầu tiên trong căn phòng.
Giọng nói của cô khiến cho đôi mắt Gawer chợt bừng tỉnh. Ông nhanh chóng quay lại trao cho người vợ một nụ cười trầm ấm và ánh mắt trìu mến. Bàn tay to thô ráp khẽ vòng qua và ôm lấy eo của người phụ nữ, cả hai đáp lại bằng cái nhìn ân cần giành cho nhau. Lúc này, Gawer mới bình tĩnh rời ánh mắt khỏi người vợ và đặt lại sự chú ý vào căn nhà nhỏ phía dưới, ông mỉm cười và nhẹ giọng nói:
“Roxi, nàng còn nhớ cái thằng bé bị hôn mê ba ngày trước được Mira cứu về không?”
Người phụ nữ nghe được Gawer nói như vậy thì hơi gật đầu, đôi mắt cô nhìn theo hướng ánh mắt của người đàn ông. Khi căn nhà nhỏ phía dưới rơi vào trong tầm mắt của Roxi, trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc không khác gì Gawer. Trong cổ họng như có thứ gì khó nuốt, khiến cho cô không nói được rành mạch:
“Th-thằng bé đó… có thể hấp thu được nguồn pháp lực tinh khiết, không… Là pháp lực tinh khiết nhất! Thượng phẩm pháp lực!”
Khung cảnh mà hai người bắt gặp trong căn phòng của Fisra không khác gì lúc đầu người đàn ông bợm rượu chứng kiến. Nhưng lại có vài điểm không giống nếu tính từ cái nhìn của hai bên. Một vài lý do nào đó mà đôi vợ chồng chỉ có thể nhìn thấy mỗi dị tượng xuất hiện ở bên ngoài, mà không phải là nhìn xuyên qua cả bờ tường căn phòng như người đàn ông bợm rượu. Có tám cái dải năng lượng như thạch nhũ màu xanh lam lấp lánh xuất hiện trong khu vườn của khuôn viên. Chúng uốn éo như những con rắn nhỏ xuyên thấu qua mặt tường và hòa làm một vào trong cơ thể của Fisra.
Nhìn thấy sắc mặt của người vợ cũng kinh ngạc không kém… không, còn hơn cả bản thân mình. Trong lòng của Gawer vô cùng hài lòng, ông mỉm cười nói:
“Không phải là hấp thu, thằng bé này mới thức tỉnh được thượng phẩm pháp lực cách đây không lâu.”
Roxi cảm thấy rất khó tin sau khi nghe xong câu này, cô bán tín bán nghi nhìn lại sắc mặt của Gawer để xác nhận thật giả. Thấy được vẻ nghiêm túc của người đàn ông, cô mới ngậm ngùi chấp nhận sự thật và cảm thán:
“Người bình thường khi mới thức tỉnh pháp lực đa số đều là hạ phẩm. Những người được cho là có thể chạm đến đẳng cấp của thiên tài thì là trung phẩm pháp lực. Còn được mệnh danh là đại thiên tài… từ khi bẩm sinh đã chắc chắn có được cơ hội để thức tỉnh thượng phẩm pháp lực.” Người phụ nữ nghỉ một chút rồi lại nói tiếp:
“Thời xưa, người thức tỉnh được thượng phẩm pháp lực hầu như là rất hiếm. Cho đến ngày nay thì chỉ có một số ít là đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng đáng nói… chúng đều được sinh ra từ quý tộc thuộc các đế quốc hùng mạnh, nhiều thế lực lớn như thần điện và thậm chí là Thiên Thành đứng ở phía sau chống lưng. Cho nên…”
“… Th·iếp nghi thằng bé này có thân phận không đơn giản như vẻ bề ngoài.” Roxi nói ra suy nghĩ cuối cùng của mình.
Gawer không tỏ ra kinh ngạc lắm khi nghe thấy điều này, ông bình tĩnh tiếp lời: “Ban đầu nàng chắc hẳn nghĩ thằng bé kia là thường dân là vì cách ăn mặc của nó đi, phải không? Và sau khi chứng kiến chuyện này, nàng lại tiếp tục cho rằng… một thiên tài có thiên phú tốt như vậy không thể nào thuộc về tầng lớp thấp được, đúng chứ?”
Người phụ nữ không phản bác, nhẹ gật đầu đáp: “Đó đúng là những gì mà th·iếp nghĩ.”
Gawer nghiêm túc nói tiếp:
“Đa số các đại thiên tài đều được sinh ra trong các quý tộc danh giá và trọng vọng, điều này nàng nói không sai chút nào. Nhưng vì lý do gì mà thằng bé này lại bị lạc trong Rừng Sói? Mặc trên người trang phục của thường dân… và quan trọng nhất. Vì sao, các thế lực lớn kia lại để xổng mất một đại thiên tài đáng giá như vậy chứ? Họ không hiểu việc này sẽ làm tổn thất và ảnh hưởng lợi ích của chính mình lớn đến mức nào ư?”
“Ý của chàng là?...” Roxi giấu không được sự nghi hoặc, cô nhìn thẳng vào gương mặt cương nghị người đàn ông trước mắt.
“Lúc đầu, ta có nghe được Mira thuận lại toàn bộ sự việc, thiết nghĩ rằng thằng bé này là người sống trong vương đô hoặc vương thành. Là một đại tướng của vương quốc, ta không thể khoanh tay ngồi nhìn người dân của mình sống trong đau khổ vì mất đi người thân trong gia đình. Nhưng sau khi hạ lệnh cho nhiều binh lính đi tìm hiểu kỹ càng vào ngày thứ nhất, thì ta biết mình đã sai. Những người lính của ta báo cáo lại rằng… người dân trong vương thành và vương đô không có một ai nhận ra danh tính của thằng bé này cả, thậm chí chưa từng xuất hiện trong thành và được nghe nói đến.”
“Ngày thứ hai sau đó, ta liền nảy sinh ra nghi ngờ thân phận thật của thằng bé, lập tức sai người hướng đến các vương quốc láng giềng khác hỏi thăm. Cho đến sáng ngày hôm nay, những người lính của ta vẫn hoàn toàn không có được thông tin gì về thằng bé này cả. Ta cho rằng nó là tín đồ của các giáo phái tà ác nên đã tự mình đi đến gặp trực tiếp để kiểm chứng, lúc ấy nó còn đang trong tình trạng hôn mê rất sâu. Sau đó, ta đã tự tay kiểm tra pháp lực ở trong cơ thể của thằng bé, thì nhận ra suy đoán của chính mình lại tiếp tục sai, nó hoàn toàn chưa thức tỉnh pháp lực và mở ra không gian tinh thần…” Nói đến đây, Gawer cảm thấy có chút hổ thẹn. Việc suy đoán sai danh tính của một thằng nhóc cũng là một vấn đề khá n·hạy c·ảm cho người có chức cao quyền thế như ông. Người ngoài mà biết thì chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Gawer trầm ngâm rồi nói tiếp:
“Nhưng đến khi nhìn thấy sợi dây chuyền có viên hồng ngọc trên cổ mà thằng bé đeo, ta mới chợt nhớ tới Mira từng nhắc chuyện này, nhưng vì công việc bận rộn nên ta lỡ quên mất. Vấn đề ở đây là khi nhìn thấy sợi dây chuyền kia… ta ngay lập tức rũ bỏ hết mọi nghi ngờ về thân phận thật của thằng bé và rời đi ngay sau đó.”
Roxi không hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Nhắc đến mới nhớ, ta vẫn chưa kể chuyện này cho nàng nghe bao giờ. Sợi dây chuyền kia chính là của cha ta để lại trước khi ông mất vào hai mươi năm về trước vì một căn bệnh không thể chữa. Ông có nói, trong tương lai gần nhất sẽ có một cậu thiếu niên xuất hiện và được sợi dây chuyền kia lựa chọn làm chủ nhân, lúc đấy ta phải có trọng trách bảo vệ nó trong ba năm. Ta cứ nghĩ là cha nói đùa… nhưng khi thấy vẻ mặt như nguyện cầu và chờ mong của ông, ta không có cách nào khác nên đành phải chấp nhận. Khi ta thắc mắc hỏi cha về quá khứ của sợi dây chuyện, ông chỉ nở nụ cười và xoa đầu ta rồi mới nói…”
Nhớ về quá khứ khiến cho tâm trạng của Gawer bỗng chốc trở nên trầm xuống, đôi mắt ông gợi lại một vẻ t·ang t·hương. Roxi ở bên cạnh thấy vậy cũng tỏ ra đồng cảm theo, cô im lặng chờ người đàn ông nói tiếp câu chuyện.
“Mẹ ta là một người thường và bà đã mất ngay khi ta vừa ra đời. Tình trạng của ta cũng rơi vào nguy kịch ngàn cân treo sợi tóc, không may cũng q·ua đ·ời ngay sau đó. Vì không chấp nhận sự thật này, cha ta đã ngày đêm đi qua không biết bao nhiêu đế quốc cầu xin sự giúp đỡ để cứu sống hai mẹ con. Nhưng tất cả đều vô vọng, họ không có cách nào để hồi sinh n·gười c·hết thành người sống. Cha ta lúc đó đã gần như rơi vào trong tuyệt vọng...”
“May thay, một người phụ nữ tự xưng mình là đứa con của Thần Nữ xuất hiện, tên là Ape thánh nữ. Người phụ nữ đó chỉ có thể cứu sống một trong hai người, đổi lại, phải giúp bà ta làm một việc. Cha ta khi biết về lý do chỉ có thể cứu sống một người, ông vô cùng đau lòng… và không còn cách nào khác nên phải chấp nhận cuộc trao đổi này. Vì thế mà ta đã được cứu sống, còn mẹ ta thì lại không may mắn như thế…”
Gawer cố nén lại cảm xúc dâng trào trong lòng, từng tầng hơi nước đã dần xuất hiện trong đôi mắt ông. Bộ mặt yếu ớt của vị tướng quân nổi danh khắp cả vương quốc giờ đây nhìn trông thật đáng thương. Nó được phơi bày ra trước mắt của một người phụ nữ.
Roxi lần đầu tiên gặp chồng mình có biểu hiện như vậy, bà lộ ra vẻ thương xót đưa bàn tay ngọc nhẹ sờ lên má của Gawer. Hành động này khiến cho đôi mắt của cả hai đối diện nhau một lúc lâu. Cảm nhận được bàn tay ấm áp của người vợ, trong lòng Gawer được an ủi không ít, nỗi bi thương cũng vì thế mà vơi dần, sau cùng là biến mất hoàn toàn. Ông nắm chặt bàn tay của người phụ nữ rồi nói tiếp câu chuyện đang dang dở:
“Sau khi cứu sống ta, người đàn bà đó đã đưa cho cha một sợi dây chuyền hồng ngọc và để lại một câu nói. Năm mươi năm sau, có một cậu thiếu niên sẽ xuất hiện và được sợi dây chuyền kia lựa chọn làm chủ nhân. Lúc đấy cha hoặc ta phải có trách nhiệm bảo vệ nó trong ba năm, sau ba năm đó phải tiết lộ cho người thiếu niên kia về toàn bộ chuyện này. Nhưng lại tuyệt đối không được để cho bất kỳ người ngoài gia đình của cha ta biết, nếu không hậu quả khó có thể lường được.”
“Đó là lý do vì sao, khi nhìn thấy sợi dây chuyền đó mà ta bỏ đi mọi nghi ngờ đối với thằng bé kia.”
“Nàng có tin ta không?”
Roxi gật đầu đáp lại: “Th·iếp tin chàng! Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, th·iếp sẽ không nói cho người thứ ba.”
Gawer có chút hài lòng đối với người vợ của mình, bàn tay thô to hơi kéo lại vòng eo nhỏ của Roxi, để nàng dán vào người, khoảng cách cả hai vô tình bị thu hẹp không hở ra nửa li.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, người phụ nữ nhẹ giọng hỏi: “Nhỡ sợi dây chuyền kia ai cũng có thể đeo thì sao?”
Nghe được câu hỏi như vậy, Gawer nở một nụ cười giản dị và chậm rãi trả lời: “Cái đấy không đáng để nàng phải bận tâm, vì bất kỳ người nào cũng đều đeo không được nó, ta đã thử qua với nhiều người và cũng tìm hiểu luôn về nó. Sợi dây chuyền đó rất thần bí, nhìn vẻ bề ngoài không khác gì một món trang sức bình thường. Nhưng làm cách nào cũng không thể đeo được nó ở trên cổ, đa số chưa đeo kịp thì sợi dây chuyền đã tự nó rơi xuống rồi. Trừ khi là người nó lựa chọn trong lời nói của người đàn bà ấy, còn không thì bỏ cái suy nghĩ kia đi.”
Roxi gật đầu giống như hiểu ra vấn đề, cô nói với một giọng chắc chắn: “Thiếu niên tên Fisra kia chính là người được nhắc đến trong lời của Ape thánh nữ đi. Như vậy là chàng sẽ nhận nuôi cậu ta sao?”
“Đúng vậy… ! Mà sao nàng biết được tên của thằng bé?” Gawer khó hiểu nhìn người phụ nữ đang dính vào người mình.
“Chính con bé Mira đã kể cho th·iếp biết, mà th·iếp cũng để ý con bé hàng ngày cứ đến buổi chiều tan học là phải đi vào căn phòng kia nhìn qua một lần. Nhưng thấy thiếu niên đó vẫn còn trong tình trạng hôn mê nên mới rời đi. Hôm nay nó vô tình gặp thằng bé tỉnh dậy nên mới giao tiếp được, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.” Roxi không ngại mà tận tình nói.
“Ừm… hửm! Tại sao Mira lại quan tâm thằng bé kia nhiều đến vậy?” Gawer hơi ngạc nhiên.
“Th·iếp không biết, chắc hẳn là vì sợi dây chuyền mà chàng đưa cho Mira nghịch đi.”
“Là lỗi của ta, thiết nghĩ con nó thích chơi nên ta mới đưa cho nó giữ, không ngờ lại vô tình tìm được người thiếu niên kia. Mà còn không phải người bình thường, là chân chính đại thiên tài có thể sánh ngang với hoàng tử, công chúa của các đế quốc; thậm chí là thánh tử và thánh nữ thuộc thần điện. Nếu nó mở được không gian tinh thần thì là chuyện tốt, còn không thì cũng chẳng sao. Bởi vì ông ta đang rất cần một người học trò tài giỏi đâu.” Đôi mắt cương nghị của người đàn ông lộ ra vẻ chờ mong, tự chủ không được nhìn về phía gã bợm rượu đang ngồi dưới gốc cây. Thấy đối phương cũng đang chăm chú quan sát căn phòng kia, chợt khóe môi của Gawer nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Roxi có chút say mê khi bắt gặp nụ cười này, cô thuận theo ánh mắt của Gawer nhìn lại và thấy hình bóng dưới gốc cây kia. Bỗng nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của người đàn ông, Roxi chỉ mỉm cười.
Gia đình nhà Athens không ai là không biết cái gã ăn mày luôn thích uống rượu kia. Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài bẩn thỉu của gã mà tưởng rằng nhiều người không ưa, ngược lại còn rất thân thuộc là đằng khác, thậm chí phải kính nể hơn mười phần. Gã có tính cách lập dị, suốt ngày chỉ quanh quẩn dưới gốc cây cổ thụ già nua, ngày qua ngày bầu bạn với nó bằng bình rượu trên tay, rất ít khi giao tiếp với người khác.
Gawer và Roxi là hai người biết rõ về người đàn ông này nhất, và cả lý do đã khiến gã trở nên tàn tạ đến mức này. Họ cũng nợ gã một ơn huệ không nhỏ, nhưng gã lại không đòi hỏi gì. Gã không thích những nơi sang trọng, không cần danh tiếng và hầu như chẳng thèm đoái hoài đến lợi ích của bản thân. Cái mà gã cần là một nơi đơn giản để ngả lưng, gã xem ăn gió nằm sương như một thói quen. Thậm chí là không than đời trách phận hoặc mảy may suy nghĩ đến điều đó, vì gã đã mất đi tất cả những thứ quan trọng thuộc về mình.
“Trời sắp tối rồi, th·iếp phải đi chuẩn bị bữa tối với các hầu nữ, xong xuôi tiện thể sai người đi mời thằng bé kia dùng bữa.” Roxi nhẹ giọng nói.
“Ừ, nàng đi đi, sau bữa tối hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện với đứa bé đó.” Gawer gật đầu nói.
“Vâng, th·iếp hiểu rồi.”
Roxi dành cho người đàn ông một cái hôn nhẹ vào má rồi rời đi ngay sau đó. Trên ban công chỉ còn một mình Gawer đứng trầm ngâm suy nghĩ, ông rất chờ mong bữa tối ngày hôm nay và muốn được tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Fisra. Vì lời hứa khi xưa, nên trước sau gì Gawer cũng là người nhận nuôi thiếu niên này. Dù cậu có là người như thế nào đi chăng nữa thì ông vẫn sẽ hoàn thành lời hứa năm đó.
oOo
Trở lại căn phòng nhỏ của nhà Athens.
Fisra đang ngồi thiền trên chiếc giường đơn, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay đặt ở hai bên đầu gối. Hiện tại, quanh thân cậu liên tục hội tụ nhiều dải năng lượng màu xanh lam như thạch nhũ, nhìn chúng lấp lánh trông rất đẹp và gây cảm giác thích thú cho người nhìn. Chúng chính là năng lượng thuần khiết bậc nhất của thiên nhiên, được gọi với cái tên thượng phẩm pháp lực.
Trong đầu của Fisra không có một suy nghĩ dư thừa, nó hoàn toàn là một mảnh trống rỗng màu đen sâu không thấy đáy, đây chính là tĩnh tâm. Erwin đã nói, muốn thức tỉnh và hấp thu pháp lực của thiên nhiên thì trước tiên phải để tâm thanh tịnh; suy nghĩ ổn định và không cho phép được r·ối l·oạn. Vì thế mà cậu đã làm theo cách dễ hiểu nhất của bản thân.
Lúc này, từng dòng năng lượng màu xanh lam như bị hấp dẫn bởi thân thể của Fisra. Chúng hóa thành vô số tia khí bé li ti như con giun đất chui vào trong da thịt cậu, luồn qua mọi ngóc ngách ở trong cơ thể. Chúng phân bố toàn bộ ra khắp người, những con đường lưu thông máu; đi qua hàng loạt tế bào nhỏ nhất và các cơ quan quan trọng của Fisra. Những dòng khí này lấp đầy mọi vị trí trong cơ thể thiếu niên đến mức đầy ứ ự không còn thừa một chỗ trống.
Cảm nhận từng làn hơi ấm bao quanh như được ngâm mình trong suối nước nóng, cậu không ngờ nó lại hữu dụng đến vậy. Nó gột rửa mọi sự ưu phiền và mệt mỏi cả về mặt tinh thần lẫn cảm xúc, một sự khoan khoái lan tỏa ra khắp người khiến cho Fisra rất thoải mái. Cảm giác đó giống như các bộ phận trên cơ thể được bấm huyệt để cho máu lưu thông mạnh hơn vậy, ngoại trừ một vài bộ phận…
Hu... đến đây là kết thúc rồi ư?
Cảm thấy cơ thể đã không chứa nổi pháp lực nữa nên Fisra kịp thời dừng lại. Cậu mà cưỡng ép hấp thu thêm thì cơ thể sẽ vượt quá ngưỡng chịu đựng, kết quả lúc đấy liền đồng nghĩa với nổ tung người và c·hết không thấy xác. Điều này Erwin đã dặn cậu trước đó nên cũng không có gì lạ. Fisra ưỡn người về phía sau để dãn cơ, xong xuôi mới từ từ bước xuống giường.
Thiếu niên thử khởi động cơ thể qua loa vài lần, hành động này dẫn đến tất cả các dây thần kinh của cậu đều được truyền lại một cảm giác sảng khoái và tràn đầy sức sống. Nó tuôn trào trong người Fisra giống như một con mãnh hổ muốn phá lồng để xồ ra.
Fisra hài lòng cười nhẹ một tiếng, nhấc tay phải đặt ngang tầm mắt, cậu gồng hết sức mạnh cơ bắp để siết chặt lại cánh tay rồi đấm ra một quyền. Tưởng chừng như xuất hiện chiêu thức gì đó lóa mắt lắm, hay một nắm đấm khổng lồ làm bằng không khí bắn ra từ tay. Nhưng cả hai đều không xuất hiện, điều này khiến cho cậu có chút thất vọng.
Thu lại cánh tay, Fisra cảm thấy sức mạnh thể chất của bản thân đã khỏe hơn rất nhiều sau khi thức tỉnh được pháp lực. Tuy không bằng cái lúc cậu hành ba con Hỏa Lang và hai mươi con Ám Dạ Lang, cậu cảm nhận được sức mạnh khi đó rất là rõ rệt, khác hẳn với hiện tại. Nhưng như thế này cũng đủ để sài, vì thế mà Fisra không muốn đòi hỏi nhiều. Dù gì thì bản thân cậu mới đặt chân vào con đường của ma pháp sư và võ khí sư, tránh không được sẽ có chỗ thiếu hụt về nhiều mặt.
“Mở đầu của con đường này không đơn giản như mình tưởng nha, cứ nghĩ là sẽ được làm ma vương hay anh hùng đâu, ài…” Fisra tự nói một mình rồi thở dài.
Đột nhiên, một màn hình thông báo màu xanh có vẻ thân thuộc hiện ra trước mặt Fisra, làm cho thiếu niên có chút bất ngờ. Cậu nhìn vào màn hình thì thấy nội dung trong đây khá ít, chỉ có bốn dòng; dòng đầu tiên là hai câu; ba dòng còn lại là bốn chữ có dấu hai chấm dùng để chú thích.
Gì đây? Nguyện vọng của chủ nhận? Fisra tỏ ra nghi hoặc.
Trên màn hình:
-Hãy điền rõ nguyện vọng của chủ nhân vào ba dòng bên dưới, giới hạn là ba nguyện vọng, khi đã xác nhận thì không thể sửa đổi. Nó sẽ ảnh hưởng sang nhiệm vụ chính và đi theo chủ nhân hết cuộc hành trình, hoặc… cho đến khi ngài c·hết-
-Nguyện vọng thứ nhất:
-Nguyện vọng thứ hai:
-Nguyện vọng thứ ba:
Fisra không hiểu vì lý do gì mà hệ thống lại đưa ra “nguyện vọng” vào lúc này. Nhưng cậu cũng không để ý lắm, thấy nó có vẻ hay nên cậu liền suy nghĩ về nguyện vọng của bản thân. Vì nó chỉ có ba dòng và không thể sửa đổi khi được hệ thống xác nhận, nên Fisra phải cẩn thận tính toán chi li cho mọi trường hợp.
Nhìn không khác gì nguyện vọng vào trường cấp ba, thế thì… cứ vậy đi! Thiếu niên chợt nảy ra quyết định, cậu bình tĩnh nói:
“Nguyện vọng thứ nhất, tôi sẽ không ngừng rèn luyện cho đến khi trở thành kẻ mạnh nhất; nguyện vọng thứ hai, tôi muốn có… thật nhiều vợ; nguyện vọng thứ ba, tôi muốn một cuộc sống có nhiều ý nghĩa và bài học.”