Diễn Giả Thành Thật

Chương 36: Vì Em Chống Lại Cả Thế Giới.




Nguyên ngày làm việc Tô Cách đều bị mọi người xung quanh không biết sự thật chỉ trỏ, tự dặn mình mặc kệ, không làm chuyện xấu sẽ không sợ bị người ta nói.

Huống chi trong giới giải trí gặp phải đồn đại cũng là chuyện bình thường, cậu cần phải sớm quen với mấy tình huống này.

Nhưng có lẽ cậu đã tự dánh giá cao phạm vi thừa nhận của bản thân rồi.

Vừa mới mở cửa WC, cậu đã nghe thấy có người đang nói về mình.

“Nè, ông có nghe nói chưa, về cái cậu diễn nam ba Tương Vũ Hào ấy!”

“À, ông bảo cái cậu Tô Cách đấy à?”

“Đúng thế, bình thường trông cậu ta rất thật thà khép kín, không ngờ lại phóng đãng như vậy!”

“Đúng thế, quay xong liền vội vã làm việc kia giữa đường, hơn nữa đêm qua còn lạnh như vậy, cậu ta cũng không sợ lạnh đến không ‘cứng’ nổi à?!”

“Ôi trời, ông đừng nói kiểu ghê tởm như thế được không? Cái loại tiểu bạch kiểm như cậu ta, vừa nhìn đã biết là bị đè, cái thứ kia đã sớm chỉ cho có thôi! ”

“Nhưng nói vậy, ông nhìn Tô Cách với cả mấy diễn viên nam còn lại đi, nhất là với nam chính và nam thứ, quan hệ rất thân thiết đúng không? Ngay cả Chu Chi Huyên cũng không làm được như vậy…”

“Người ta thủ đoạn cao siêu, không thì cũng đi hỏi người ta xem làm sao một người đàn ông lại có thể toả ra mùi vị dâm đãng như thế đi?”

“Đi chết đi!”

Theo sau là những tiếng cười đáng khinh.

Tay Tô Cách chết lặng, trong một lúc đại não trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.

Cho đến khi hai kẻ kia ra ngoài, cậu vẫn đứng ngây ra đấy, không nhúc nhích.

Trận tuyết lớn cuối cùng của thành phố H thình lình bước chân tới. Lúc Tô Cách phản ứng lại, điều chỉnh tâm tình đi ra thì bên ngoài đã nổi tuyết, bay tán loạn, gió thổi lạnh tới tận xương.

Đạo diễn sợ phân cảnh ngoài trời không thể on set liền hủy bỏ, chuyển vào cạnh trong nhà. Như thế, Tô Cách là người quay đầu tiên.

Cậu nghĩ thầm, thế cũng tốt, ít nhất không phải ở lại đến nửa đêm mới được về.

Trương Tiêu Nhiên ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn thấy Tô Cách chăm chú lắng nghe đạo diễn, khuôn mặt kia không thể nói có bao nhiêu đẹp. Dù sao trong cái giới giải trí này, người đẹp trai hơn Tô Cách có rất nhiều. Nhưng ánh mắt hắn không tự chủ cứ nhìn về phía cậu, nụ cười của cậu khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.

Đúng, chính là cảm giác này, thoải mái, không chút gánh nặng. Đây là lý do vì sao Trương Tiêu Nhiên lại thích Tô Cách.

Có lẽ cậu đã quên, với phản ứng của đối phương, Trương Tiêu Nhiên biết trong đầu cậu chẳng có chỗ cho cái tên Trương Tiêu Nhiên, chỉ có mình hắn nhớ nhung cậu.

Lần đầu gặp cậu, cậu còn rất nhỏ, mặc một cái áo phông trắng cùng quần đùi, cũng giống như bây giờ, im im lặng lặng, đi theo bà ngoại, sợ hãi nhìn hắn.

Ông nội nói: “Tiêu Nhiên, đây là Tô Cách, em ấy nhỏ tuổi hơn con, con là anh, cùng chơi với em được không?”

Trương Tiêu Nhiên gật đầu, đi qua lớn mật vươn tay nắm lấy tay cậu, nhưng Tô Cách làm thế nào cũng không đồng ý, tay rõ ràng rụt về phía sau, lảng tránh ánh mắt của hắn.

Trương Tiêu Nhiên hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn, kéo tay cậu ra ngoài.

“Anh buông ra, cứ phải kéo tôi đi là sao? ” Đây là câu đầu tiên cậu nói với hắn.

Bây giờ nghĩ lại, mười mấy năm sau gặp lại, câu đầu tiên mà cậu nói vẫn là vậy.