Nửa tháng sau, nếu Tô Cách không ở trường quay thì cũng phải lên lớp, bận như con quay, cũng chẳng còn thời gian liên lạc với Trần Mục Dương.
Chờ đến đêm không có ai, Tô Cách mới gọi cho anh, còn chưa nói được mấy câu đã ngủ vì mệt gần chết, chỉ có anh yên lặng cúp điện thoại.
Đạo diễn “Ái tình” gọi Tô Cách, báo rằng đã biên tập xong, chuẩn bị chuyển lên cục điện ảnh xét duyệt.
Đến lúc đó sẽ phải tuyên truyền, có thể Tô Cách và Trần Mục Dương sẽ cùng tham gia chương trình, còn dặn hai người hãy tương tác với nhau trên Weibo nhiều hơn để tạo đà.
Tô Cách bảo: “Weibo của Trần Mục Dương không phải toàn để người khác quản lý sao?”
“Lần này không giống thế, tương tác với cậu thì tôi nghĩ cậu ta sẽ tình nguyện hơn.” Đạo diễn nói xong, vội vàng cúp điện thoại: “Được rồi, không nói nhiều nữa, nhớ là phải tương tác nhiều vào!”
Vì thế lúc nghỉ ngơi, Tô Cách đành phải mở Weibo lâu lắm không có lên.
Cậu phát hiện có người đăng ảnh hôm rồi mình đến thăm Trần Mục Dương, hình như bị mấy fan nữ phát hiện.
[Chuyên tâm rắc muối ba trăm năm: Trời ạ! Vốn đến trường quay stalk Hàn Vũ thì kết quả thấy ai đây? Cách Cách với Trần Suất! Trời ơi trời ơi! Hai người cùng xuất hiện ở trường quay đó, chẳng lẽ quay phim mới hả? Cầu giải đáp! @Tô Cách @Trần Mục Dương [hình ảnh].]
Rất nhiều fan tag cậu với Trần Mục Dương, nhưng cả hai đều không reply, lâu ơi là lâu, thật là thất vọng…
Nhưng lực chú ý của Tô Cách không đặt lên cái này, mà là Hàn Vũ kia kìa, có phải chính là chàng trai lần trước cậu đụng mặt không?
Xem ra Hàn Vũ đúng là một ngôi sao, nhưng Tô Cách cũng chẳng quan tâm anh ta là ai, nếu đạo diễn bảo tương tác thì cậu tương tác thôi.
Vì thế cậu liền tag tài khoản weibo kia, thêm cả Trần Mục Dương nữa.
[Tô Cách: Tôi đến thăm @Trần Mục Dương đó! Cảm ơn mọi người quan tâm. @Chuyên tâm rắc muối ba trăm năm]
Đăng xong, cậu liền gọi điện cho anh: “Nè, đạo diễn bảo chúng ta phải tương tác trên weibo nhiều hơn đó, nếu anh rảnh thì nhớ reply em nha.”
“Ừ.” Trần Mục Dương xoa xoa thái dương, phải quay liên tục làm anh có chút mệt.
“Nhớ đấy, đừng có mà quên nhé!” Tô Cách đặc biệt cường điệu dặn dò.
“Ừ, biết rồi.” Tô Cách nghe ra trong giọng anh có vài phần mệt mỏi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Sao thế, có phải mệt lắm không?”
“Bình thường.” Trên thực tế để có ngày nghỉ với cậu vài ngày, Trần Mục Dương liều mạng quay những phân cảnh của mình trước.
“Tô Cách.”
“Vâng?”
“Ngoài việc diễn xuất, em có việc nào cực kỳ muốn làm không?”
“Cực kỳ muốn làm?” Cậu không hiểu ý anh lắm
“Đại loại là em có chuyện gì muốn làm, vô cùng muốn?”
Tô Cách nghe ngữ khí nghiêm túc của anh, vì thế cũng trịnh trọng nghĩ: “Nếu là như thế, việc em muốn làm nhất là…”