Diễn Giả Thành Thật

Chương 37: Mặt Tối Của Đồng Thoại.




Hình như Trần Mục Dương biết hôm sau Tô Cách không cần đến phim trường, hơn nữa chỉ phải đi học ca sáng, liền bảo cậu tan học sẽ đến đón.

Nhìn xe của anh rời đi, Tô Cách rất buồn bực nghĩ, thật ra nếu anh kiên trì một chút thì em có thể về nhà với anh mà, nếu anh kiên trì thêm chút nữa thì sáng mai em cũng bùng học luôn.

Tô Cách ơi là Tô Cách, cậu đã không còn liêm sỉ từ lúc nào đấy?

Sáng hôm sau, cậu đánh răng rửa mặt tươm tất rồi đến lớp.

Cậu vẫn chọn mấy bàn cuối, một tên cùng lớp không thân theo dạng Tô Cách không nhớ nổi tên đi đến vỗ vai: “Tô Cách à, cậu đóng phim đồng tính nên thành gay, còn bạo gan xằng bậy bên ngoài với đàn ông, thật lợi hại đấy~”

“Hay là, cậu vốn là gay, nên mới đi đóng dạng phim kia?” Một lòng gã đầy ác ý nhìn Tô Cách.

Tô Cách không ngẩng đầu, đọc sách, đáp: “Chuyện của tôi không cần cậu tham gia.”

“Hừ! Chỉ là thằng bị đè, có gì mà đắc ý! Xem ra cũng là muốn tiếng đến điên rồi!” Tên kia cảm thấy không thú vị, lẩm nhẩm hai tiếng liền đi.

Tô Cách cầm sách, nhưng tâm không đặt lên những con chữ.

Sao cậu lại không muốn nổi tiếng chứ, ai mà chẳng muốn nổi. Giống như lúc cậu còn theo học mỹ thuật, cũng ôm mộng trở thành hoạ sĩ xuất sắc. Loại ham muốn được thành công này ai chẳng có. Bản thân Tô Cách cũng rất kì vọng, nó chính là động lực khiến cậu đi lên.

Đạo diễn “Ái tình” gọi điện, Tô Cách thực sự vẫn chưa nhớ nổi tên của y, lúc nào cũng chỉ gọi “Đạo diễn! Đạo diễn”. Bây giờ cậu lại hợp tác với người khác, để tránh nhầm lẫn nên Tô Cách liền hỏi thăm tên y, chỉ nhớ họ của vị này rất kỳ lạ.

Hiện tại biết rõ, đạo diễn tên Lậu Phong, đây chính là tiêu điểm trong mọi cuộc tán dóc đấy? Cậu cảm thấy tên của y rất ngu, đần giống chủ.

“Alo! Tô Cách à! Tôi là đạo diễn này!”

“Vâng, tôi biết.” Thật ra cậu rất muốn nói rằng mình không biết, nhiều đạo diễn như thế, cậu biết ai với ai đâu.

“'Ái tình’ qua vòng kiểm duyệt rồi, tháng năm sẽ chiếu, đến lúc đó phải quảng bá, sau đó tổ chức lễ ra mắt, tôi sẽ báo cho đại diện của các cậu sắp xếp.” Tô Cách gật đầu đồng ý, đúng lúc này, thầy giáo vào lớp, cậu liền cúp điện thoại.

Kết thúc buổi học, Tô Cách vội vã dọn đồ đạc, mà Trần Mục Dương vừa lúc gọi.

“Em đến ngay, anh chờ em một chút.”

Trần Mục Dương định giục cậu nhanh chân một chút, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “Không cần vội, cứ bình tĩnh mà đi.”

Tô Cách nghi ngờ mình nghe lầm, hỏi lại: “Anh vừa nói gì vậy?”

Trần Mục Dương cúp cái rụp.

Tô Cách chạy ra cổng trường thì đã thấy Trần Mục Dương đứng đợi ở cách đó không xa. Vài cô gái còn cố tình lượn qua trước mắt anh, mặt ửng đỏ vì xấu hổ.

Trong nháy mắt Tô Cách sợ khiếp đảm, mấy ngày nay cậu bị nhiều người gọi là đồng tính luyến ái đều làm ngơ. Nhưng mà cậu không muốn bị chửi thẳng mặt khi có mặt anh.

Trần Mục Dương thấy Tô Cách đột nhiên dừng bước, hơn nữa còn lùi lại. Anh nhíu mày, thiếu kiên nhẫn đi tới chỗ cậu, túm tay đối phương hỏi: “Em trốn cái gì?”

“Đâu có.” Tô Cách lắc đầu, không dám trả lời.

Trần Mục Dương kéo tay cậu: “Đi thôi, đừng phí thì giờ.”