Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 31: Lời đồn ác ý




Tri Vãn khoác theo cặp sách lên giảng đường đại học, cô thấy hôm nay có gì đó rất khác. Mọi người xung quanh liên tục nhìn cô chỉ trỏ, xì xào nhưng thấy cô đến gần liền lập tức tản ra. Tri Vãn lấy làm lạ nhưng cũng không nói gì.

Đến lúc vào lớp, cô mới ý thức được vấn đề. Bạn học nhìn thấy cô chỉ muốn tránh xa, một số người còn thản nhiên cười cợt.

"Này, cậu nói xem sao lại có loại con gái trơ trẽn như thế chứ?"

"Đúng đó, vẫn còn đi học mà đã có điệu bộ lẳng lơ như vậy rồi!"

"Ấy chết! Hôm nọ tôi còn thấy cô ta đi cùng học trưởng Phó, không lẽ một người với cô ta không đủ, còn tính bắt cá hai tay sao?"

"Sao tôi lại học cùng cô ta chứ? Bề ngoài thì xinh đẹp nhưng nội tâm rắn rết."

"Cậu cứ nói đùa, phải có chút nhan sắc mới đi quyến rũ đàn ông được chứ! Cậu không nhìn hàng hiệu trên người cô ta sao, sinh viên nghèo như chúng ta sao mà có chứ?"

Những lời mọi người nói hết thảy Tri Vãn đều nghe thấy, cô không muốn đến cuối cùng mọi chuyện là như thế cô. Tròng mắt Tri Vãn đỏ lên, cô nắm chặt hai tay đứng phắt dậy.

"Có chuyện gì thì ra nói trước mặt tôi, đừng chơi trò hèn mọn nói xấu sau lưng người khác."

Đám nữ sinh kia thấy vậy chỉ nhìn nhau cười khẩy rồi cũng tản đi. Buổi học hôm đó trôi qua trong bất an, mặc dù tiếng bàn tán đã vơi bớt nhưng cô vẫn cảm nhận được từng ánh mắt dè bỉu, soi mói sau lưng mình.

Kết thúc buổi học cô chạy vội về ký túc xá, Tề Vận ngay khi thấy cô lập tức túm lại, nhìn trước ngó sau rồi đóng cửa phòng.

"Sao vậy?"

"Cậu còn hỏi mình?" Tề Vận tức tối đập tay lên bàn, "Cậu có biết xảy ra chuyện gì không? Mọi người đều đang đồn về cậu đấy?"

"Đồn về mình?"

"Ừ!"

Tề Vận uống một cốc nữa để bình tĩnh lại, cô từ từ kể cho Tri Vãn biết bản thân đã nghe ngóng được những gì. Không biết ai có ý xấu đã tung tin đồn Tri Vãn là tiểu tam xen vào gia đình người khác, thậm chí còn từng dẫn người đàn ông kia đến ký túc xá.

Tri Vãn nghe vậy liền biết người họ ám chỉ là Lâm Duệ. Nhưng tiểu tam? Xen vào gia đình người khác? Cô thật sự không biết đã đắc tội với ai khiến đối phương hắt nước bẩn vào người.

"Chuyện này xảy ra lâu chưa? Sao hôm nay mình mới biết vậy?"

"Thấy bảo từ tối qua và mọi chuyện bắt đầu lan rộng vào sáng nay."

Tri Vãn thở dài một hơi, nhất thời không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.

"Cậu định xử lý chuyện này ra sao?"

Tri Vãn vân vê vạt áo, tròng mắt ửng đỏ đôi môi mím chặt vào nhau. Giờ phút này cô thật sự muốn được nói chuyện với Lâm Duệ, chỉ cần nghe giọng nói của anh, cô sẽ tốt hơn một chút.

"Mình không biết, mình rối lắm!"

"Vậy không cần nghĩ nữa. Đừng để ý đến miệng lưỡi tiểu nhân làm gì, mình tin chắc rằng một vài ngày nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tri Vãn gật đầu, ngoài việc đó ra cô cũng không biết nên làm gì bây giờ. Liền đó mấy ngày Tri Vãn không ra khỏi cửa ký túc xá, điện thoại của cô thỉnh thoảng nhận được vài cuộc gọi của Tề Vận, của Kỷ Duật hỏi cô bao giờ đến công ty, của Phó Tinh Trì gọi đến muốn an ủi cô.

Nhưng duy chỉ có một người nửa tin nhắn cũng không thèm nhìn đến.

Tri Vãn cố ép buộc bản thân nghĩ do anh đang bận. Ừ đúng rồi, công việc của anh rất bận. Chắc do vậy nên mới không có thời gian để ý đến cô.

Chiều ngày chủ nhật, khi Tri Vãn đang nằm tổ trong chăn thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Cô khó chịu mở mắt ra, tay quờ quạng điện thoại ở đầu giường.

Cuộc gọi liên tục và dồn dập, cho dù Tri Vãn có tắt đi thì ngay lập đầu dây bên kia sẽ gọi lại ngay tắp lự.

Bất đắc dĩ, Tri Vãn đành phải ấn vào.

"Ai vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, Tri Vãn có thể nghe được tiếng thở đều đều của người đó qua điện thoại. m thanh rất khẽ, chắc chắc không phải một người đàn ông.

Ngay khi Tri Vãn định cúp máy thì đầu dây bên kia bất chợt lên tiếng: "Alo, là tôi."

Tri Vãn sửng sốt mở to mắt, cô nhận ra đây là giọng của Thời Dụ Miên.

Cô ta đột nhiên gọi cho cô làm gì? Sau cuộc gặp mặt tinh cờ tại công ty Lâm Duệ hôn đó, hai người không có cơ hội gặp lại. Giờ cô ta lấy lí do gì tìm cô cũng là không thỏa đáng.

"Chị tìm tôi làm gì?" Tri Vãn cất giọng lạnh nhạt, chỉ muốn ngay lập tức cúp điện thoại người này.

"Lâu không gặp sao em đối với chị vẫn lạnh nhạt thế?" Thời Dụ Miên cười khẽ, cô ta xoay xoay ly rượu, vừa tưởng tượng đến vẻ mặt khó chịu của Tri Vãn, cả người cao hứng vô cùng.

"Bớt nói nhảm, tôi với chị chưa thân đến mức có thể nói chuyện tán gẫu. Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây."

"Nếu tôi nói chuyện này có liên quan đến Lâm Duệ, cô còn hứng thú không?"