Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 32: Máy ghi âm bí ẩn




Tri Vãn và Thời Dụ Miên đang cùng ngồi trong một phòng khách sạn nhỏ đối diện trường cô. Thời Dụ Miên đã bao cả toà này với lí do chuyện này chỉ muốn cho hai người biết.

Tri Vãn ngồi một góc nhìn cô ta thành thục rót từng ly rượu. Thời Dụ Miên cầm một ly đưa đến trước mặt cô, nhướn cao mày.

"Tôi không uống rượu."

Thời Dụ Miên khẽ "ồ" một tiếng, cô ta cầm lấy ly rượu đó lên, ngửa cổ một hơi uống sạch: "Tôi quên mất cô vẫn là trẻ vị thành niên."

Lời này thốt ra từ miệng Thời Dụ Miên sặc mùi chế giễu. Cô ta mặc kệ Tri Vãn ngồi một chỗ, tự mình uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.

"Rốt cuộc cô muốn nói gì? Tôi không có thời gian ở đây chơi với cô."

Tri Vãn có hơi tức giận, cô đứng phắt dậy cầm lấy túi toan ra về. Thật không ngờ cô chỉ vì cái tên Lâm Duệ phát ra từ chỗ Thời Dụ Miên mà đồng ý cùng cô ta gặp mặt. Giờ phút này Tri Vãn hối hận rồi.

"Đừng gấp! Tôi vẫn chưa nói gì mà!"

"Tôi không muốn biết!"

"Có thật không?" Cô ta hỏi với giọng điệu châm biếm, chai rượu vang trên bàn đã vơi bớt một nửa. Chất lỏng sóng sánh trên tay Thời Dụ Miên lắc qua lắc lại, màu đỏ của rượu khiến cô ta trở nên ma mị hơn bao giờ hết.

"Tôi không tin cô không tò mò lí do tôi hẹn gặp cô hôm nay? Chưa biết được câu trả lời, cô nỡ về trước sao?"

Thời Dụ Miên nhếch môi nở một nụ cười đẹp mê người. Cô ta bước từng bước chệch choạng về phía Tri Vãn, vươn tay kéo cô ngồi xuống.

"Cô ở bên Lâm Duệ mấy năm rồi?"

"Không liên quan đến cô!" Thời Dụ Miên bất chợt hỏi chuyện này khiến Tri Vãn rất khó chịu.

"Hai người… đã lên giường chưa?"

"Thời Dụ Miên, đừng có quá đáng!"

Tri Vãn đứng bật dậy hất tay cô ta đang mơn trớn trên khuôn mặt mình xuống. Hôm nay Thời Dụ Miên rất kỳ quái, cô ta uống rất nhiều rượu, cũng nói ngớ ngẩn rất nhiều.

Thời Dụ Miên cười ha hả nhìn bộ dạng tức tối của Tri Vãn, trong lòng dâng lên một tia khoái trá: "Hẳn là rồi có đúng không? Cũng phải, Lâm Duệ là người khó có người phụ nữ nào có thể từ chối, thậm chí có thể bất chấp tất cả để có được anh."

"Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô, xin Thời tiểu thư tự trọng."

Thái độ của Thời Dụ Miên đột nhiên trở lên khó coi, khuôn mặt cô ta xám xịt, hằn học liếc nhìn về phía Tri Vãn.

Lâm Duệ vì cô ta mà không chạm vào cô, thậm chí còn tự làm bị thương mình. Cô ta nhìn Tri Vãn, nhất thời không biết bản thân thua kém ở đâu.

"Tôi nói cho cô biết, tôi với anh ấy đã quen biết nhau hơn tám năm. Dì của anh ấy rất thích tôi, nhiều lần tác hợp cho chúng tôi thành một cặp."

Tri Vãn khó chịu nhìn cô ta, chuyện quá khứ của Lâm Duệ như một cái dằm trong tim cô. Cô không biết anh đã từng quen với ai, từng có những mối quan hệ nào, có bao nhiêu người phụ nữ đã từng đi qua cuộc đời của anh.

Cô với anh chỉ cách nhau 5 tuổi, nhưng dường như cách nhau cả một đời người. Trong khi từ thời niên thiếu cho đến lúc trưởng thành cô chỉ có mình anh, thì anh lại có rất nhiều mối quan hệ bên ngoài.

Cô chỉ là một hạt cát giữa sa mạc bao la, chạm được anh nhưng không thể giữ anh cho riêng mình.

Có lẽ Thời Dụ Miên nói đúng, rất nhiều người phụ nữ muốn có được anh, cô cũng vậy. Nhưng trước giờ cô chưa từng đòi hỏi ở anh một danh phận gì, giữa hai người cứ nhập nhằng dây dưa không rõ. Mà cô cũng chỉ muốn bên anh là đủ rồi.

"Cô nói với tôi chuyện này làm gì?"

Thời Dụ Miên nhếch môi, cô ta đột nhiên cảm thấy Tri Vãn thật đáng thương. Suy cho cùng Tri Vãn cũng như cô ta, đều chưa từng chân chính có được Lâm Duệ.

"Tri Vãn, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi mới là người đến trước. Cô chẳng qua chỉ là con nhỏ được anh ấy thương hại nhặt về nhà "

Lời này của Thời Dụ Miên đã thành công đánh vào điểm yếu nhất của cô. Tri Vãn nhất thời im lặng không biết nên nói gì.

Cuối cùng cô nhìn thẳng vào mắt Thời Dụ Miên, nở một nụ cười nhẹ: "Cứ coi như là cô đến trước đi, nhưng 8 năm của cô không thể bằng 6 năm của tôi được. Ít nhất tôi còn trèo lên được giường của anh ấy, còn cô thì không!"

Thời Dụ Miên nghe vậy khẽ ngẩn ngơ, cô ta nhìn Tri Vãn đột nhiên bật cười như điên dại. Bàn tay cho vào trong túi nhẹ nhàng lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ đưa đến trước mặt Tri Vãn.

"Đây là cái gì?" Tri Vãn nhìn món đồ Thời Dụ Miên đang cầm, trong lòng có cảm giác bất an.

Lần đầu tiên một món đồ chưa bằng một ngón tay lại khiến cô nảy sinh cảm giác lo sợ.

"Không phải là cô tự tin lắm sao? Vậy có muốn mở ra nghe không?"

Thời Dụ Miên chậm rãi ấn vào nút chạy nho nhỏ trên thân máy ghi âm. Cô ta nở nụ cười vặn vẹo nhìn Tri Vãn: "Lần này tôi muốn xem xem, trong hai chúng ta, ai đáng thương hơn ai?"