Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 30: Hoài nghi




Tri Vãn sững sờ nhìn anh, thật ra cô muốn nói anh không cần vì cô mà làm vậy, nhưng lời đến đầu môi lại quyết định nuốt vào.

"Haha, em đừng để ý, anh đùa thôi mà!

"Vâng!"

"Vậy chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?" Phó Tinh Trì nhìn cô dè dặt hỏi. Anh ta có chút lo sợ Tri Vãn sẽ tiếp tục né tránh mình, hai bàn tay liên tục đan vào nhau, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn cô hết lần này đến lần khác.

"Đương nhiên rồi!"

Tri Vãn mỉm cười chủ động đang tay ôm nhẹ lấy anh, cái ôm dành cho đàn anh thân thiết. Cô thầm nghĩ nếu không chót đem lòng yêu Lâm Duệ, chắc cô sẽ thử tiếp nhận tình cảm của Phó Tinh Trì.

Nhưng cuộc đời vốn không có từ 'nếu'. Cô thích anh từ lúc mười hai tuổi, thích từ đó đến giờ, thích anh ngay từ khi chưa biết tên anh viết như thế nào đã thích. Có lẽ cuộc đời cô định sẵn phải gắn với Lâm Duệ.

"Vậy anh đi trước nhé, nếu có chuyện gì cần cứ việc đến tìm anh!" Phó Tinh Trì vẫy tay với cô rồi nhanh chóng rời đi. Tri Vãn nhìn theo bóng lưng của anh, tâm trạng bỗng thật nhẹ nhõm.

Mọi chuyện đã tốt hơn rồi!

Liễu Tuyết Nhu chờ mãi không thấy hai người Tri Vãn, cô ta chạy ra chỗ Tề Vận, trưng ra biểu cảm không để ý: "Tri Vãn đâu rồi?"

Tề Vận nhìn xung quanh một hồi, không biết Phó Tinh Trì lôi Tri Vãn của cô đi đâu nói chuyện nữa. Cô nhìn quanh khắp một lượt, chợt thấy bóng dáng hai người đang đứng ôm nhau trước cửa thư viện.

Tề Vận hét lên, hai tay vỗ vỗ người Liễu Tuyết Nhu: "Bên đó đó, đúng là người có tình yêu, đi đâu cũng mùi mẫn được."

Liễu Tuyết Nhu nhìn sang, cô ta trông thấy Tri Vãn với Phó Tinh Trì đang ở khu vực gần thư viện. Ở đó rất ít người nên hành động của họ nhanh chóng lọt vào tầm mắt Liễu Tuyết Nhu.

Hai tay Phó Tinh Trì ôm nhẹ lấy eo Tri Vãn kéo sát vào người, còn Tri Vãn thì kiễng chân ôm lấy cổ anh. Nhìn nụ cười hạnh phúc của Phó Tinh Trì, Liễu Tuyết Nhu ghen tức mãi không thôi.

Cô ta chứng kiến một màn vừa rồi hận không thể cho Tri Vãn một cái bạt tai. Rõ ràng cô ta với người đàn ông kia có gian tình, giờ lại giở thói hồ ly câu dẫn học trưởng Phó.

Hai tay Liễu Tuyết Nhu nắm chặt vào nhau, trong ánh mắt vằn lên tia máu dữ tợn. Cô ta bỗng thay đổi sắc mặt, bẽn lẽn cười với Tề Vận.

"Xem ra phòng chúng ta còn mỗi tôi với cậu độc thân rồi!"

"Đúng đó! Tri Vãn xấu xa, dám lén chúng ta có bồ!"

Liễu Tuyết Nhu nghe thấy vậy khẽ mỉm cười, cô ta làm như vô tình nhắc tới: "Vậy cậu ấy có sao không? Tôi thấy lần trước người nhà cậu ấy có vẻ khó tính với chuyện này!"

"Người nhà?"

"Là cái người lần trước giúp cậu ấy dọn đồ đó. Chẳng phải Tri Vãn nói là anh trai sao?"

Tề Vận mơ hồ nhớ lại ngày hôm đó, đúng là có vẻ người nhà Tri Vãn khá khắt khe với chuyện này. Trông bộ dạng Tri Thức nơm nớp lo sợ giải thích, Tề Vận khó hiểu mãi không thôi.

Người đàn ông này chẳng lẽ mắc bệnh muội khống, u mê em gái quá độ sao?

Tề Vận lắc đầu rũ sạch mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng mình. Cô lại nhìn về phía hai con người ở trước phòng thư viện, Phó Tinh Trì đang tạm biệt Tri Vãn, bộ dáng vô cùng lưu luyến bịn rịn.

"Không sao đâu! Tôi không nói, cậu không nói, cậu ấy không nói thì ai biết được…"

Liễu Tuyết Nhu chậm rãi nở nụ cười mờ ám, xem ra cô ta đang nắm trong tay bí mật của Tri Vãn. Tri Vãn với người đàn ông kia chắc chắn không phải anh em bình thường. Chẳng có em gái nào dù thân thiết đến mấy lại để màn hình máy tính là ảnh ảnh trai. Cũng chẳng có em gái nào khi nhìn anh lại có dáng vẻ ngại ngùng của thiếu nữ.

Cô ta cẩn thận lắp ghép lại các chi tiết, từ đó đi đến kết luận.

Tri Vãn với người đàn ông kia nhất định là mối quan hệ khó nói, là kiểu dùng thân thể trèo lên giường đàn ông.

Tri Vãn đến nơi, cô trông thấy Tề Vận đang nhìn mình mờ ám. Ý thức được chắc có lẽ cô ấy đã trông thấy tất cả, Tri Vãn cười gượng từ chối.

"Không có chuyện như cậu nghĩ đâu, tôi với học trưởng chỉ là bạn, chúng tôi đã thống nhất với nhau rồi!"

"Bạn trai? Bạn gái? Hay bạn đời?"

Tri Vãn cốc nhẹ vào trán cô nàng: "Chỉ giỏi suy diễn linh tinh.". Google ?ga? ?ra?g { ??ÙM????ỆN.v? }

Bấy giờ Tri Vãn mới chú ý đến Liễu Tuyết Nhu ở bên cạnh, cô ta trông thấy tầm mắt của Tri Vãn vừa lướt sang liền trưng ra một nụ cười vô hại.

"Không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị về thôi."

Liễu Tuyết Nhu đột nhiên đổi chủ đề khiến hai người không kịp thích ứng. Tri Vãn miễn cưỡng gật đầu, cô nhanh nhẹn kéo Tề Vận đi theo. Không hiểu sao cô cứ có không an toàn về Liễu Tuyết Nhu. Người này có vẻ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tri Vãn lắc đầu gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Cũng có thể cô suy nghĩ nhiều rồi, bạn cùng phòng vốn không nén soi xét nhau như thế. Nếu Liễu Tuyết Nhu biết được cô nghĩ về cô ấy như thế, không biết sẽ buồn như thế nào.