Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 132: Chân tướng + Cho là ngươi không cần ta nữa!




Ban đêm, nam tử áo đen từ trên trời giáng xuống, hắn ngước mắt nhìn căn phòng trước mắt, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, nhưng chỉ một lát sau, hắn bay thẳng đến chỗ một gian phòng vắng vẻ trong sân.

Trong phòng, một cô gái áo xanh ngồi bên cạnh bàn, hai tay nắm chặt, gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng.

Cửa phòng 'ken két' đẩy ra, nghe âm thanh này, cô gái lập tức đứng lên. Thấy một bóng đen đi vào, nàng vội vã tiến lên nghênh đón.

"Rốt cuộc ngươi đã tới." Bích Thủy đi đến trước mặt người áo đen, gấp giọng nói, nàng ngước mắt nhìn nam tử áo đen kia, toàn thân cương cứng.

Nhìn Bích Thủy, Cơ Lãnh Tuyết tháo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt lãnh ngạo, nhàn nhạt nói: "Vội vã kêu ta tới có chuyện gì?"

Nghe vậy, Bích Thủy nói: "Hôm qua có phải ngươi nói với tiểu thư chuyện gì không nên nói hay không?"

Chuyện không nên nói? Cơ Lãnh Tuyết cau mày nghi hoặc nhìn Bích Thủy, trầm giọng nói: "Có ý gì?"

"Ta cũng không biết, nhưng hôm qua sau khi ngươi đi rồi, tiểu thư rất kì lạ, ta hỏi nàng tại sao không thắp đèn, nàng nói một đống lời ta không hiểu, giống như là nói trong đêm tối mới có thể nhìn rõ nội tâm của một người gì gì đó. Sáng hôm sau , lúc ta thức dậy nàng đã sớm đứng trong sân rồi, hơn nữa hình như còn có tâm sự. Đây là lần đầu tiên sau khi trở lại Tướng phủ, nàng có dáng vẻ như vậy, trước đây chưa từng như thế a. Hơn nữa bây giờ còn một mình đến thiên lao, có thể có nguy hiểm gì không, ta thật lo lắng." Bích Thủy bắt lấy cánh tay Lãnh Tuyết, gấp giọng nói.

Cơ Lãnh Tuyết suy nghĩ một chút, quả thật tối qua nàng có nói mấy lời kì quái, lúc ấy nàng còn hỏi hắn một vấn đề, nhưng cụ thể là gì hắn không nhớ rõ. Hắn nhìn Bích Thủy, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói sau khi ta đi, biểu hiện của nàng rất kì quái?"

"Ta cũng không biết, hình như là vậy, trong lòng ta bây giờ rất loạn." Bích Thủy lắc đầu, vẻ mặt lo lắng, chợt nàng nghĩ tới điều gì, vội vàng nói, "Không đúng, ta nhớ lần trước tiểu thư nói tối nay chúng ta sẽ giúp nàng, còn nói ngươi phải giúp nàng một tay, nhưng tại sao tối nay nàng lại không để cho ngươi đi?" Nghĩ tới đây, nàng trợn to hai mắt, kinh hoảng nói, "Chẳng lẽ tiểu thư muốn làm chuyện ngốc nghếch gì? Tiểu thư vốn đã đáp ứng Lục Vương gia rồi, nàng sẽ quý trọng thân thể mình, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy." Càng nghĩ, trong lòng nàng càng hốt hoảng.

Nghe lời này, sắc mặt Cơ Lãnh Tuyết cứng đờ, hắn kinh ngạc nhìn Bích Thủy, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói nàng đồng ý ở cùng Mộ Cảnh Nam?"

Cảm thấy ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, Bích Thủy giương mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Đúng vậy a, thế nào? Thật ra thì Lục Vương gia đối với tiểu thư rất tốt, hắn..." Nàng tự nói, nhưng người bên cạnh căn bản không nghe thấy những lời kế tiếp.

Cơ Lãnh Tuyết đứng đó, rũ mắt, ánh mắt thâm thúy giờ phút này bắt đầu khởi động tia sáng khác thường. Cẩn thận suy nghĩ một chút, hôm qua rốt cuộc hắn đã nói cái gì với nàng? Đúng rồi, tối qua nàng hỏi chuyện lần trước nhờ hắn đi tra thế nào rồi? Lúc ấy hình như hắn còn hỏi ngược lại là chuyện gì!

Nghĩ tới đây, Cơ Lãnh Tuyết đột nhiên sững sờ nhìn phía trước, hai tay vô thức nắm chặt, nàng đã biết! Lần này, là hắn sơ xuất!

"Lãnh Tuyết, ngươi làm sao vậy?" Nhìn bộ dáng Cơ Lãnh Tuyết mất hồn, Bích Thủy ngừng nói, hỏi, trong lòng nàng càng thêm lo lắng, hiện tại Lãnh Tuyết cũng thành bộ dáng này rồi.

Hồi lâu, Cơ Lãnh Tuyết hồi phục tinh thần, nhìn Bích Thủy, trầm giọng nói: "Ngươi không cần lo lắng, nàng không có việc gì, ta đi trước." Dứt lời, hắn không đợi nàng nói thêm gì, trực tiếp xoay người đi ra phía cổng.

Nhìn bóng lưng kia, Bích Thủy cả kinh, hắn sao vậy, sắc mặt nàng có chút phức tạp, nàng lại ngồi vào ghế, hai tay ôm đầu, chỉ mong tiểu thư không có việc gì.

Nơi hoang dã.

Chẳng biết từ lúc nào, một trận gió nổi lên quét ngang qua vùng đất, giống như muốn thổi đi tất cả ồn ào náo động đi, trong đêm đen, gió lạnh trầm thấp như lệ quỷ, tối tăm, khiến cả vùng đất nháy mắt tựa như pháp trường luyện ngục, quỷ quyệt, đè nén.

"Ta thật ngu xuẩn, sớm nên nghĩ tới, ha ha, ngươi đùa bỡn ta như vậy rất vui phải không?" Vân Yên nhìn thoáng qua nam tử như quỷ mị kia, cười lạnh nói, ánh mắt tràn đầy giễu cợt. Đúng vậy a, nàng bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, vậy mà bây giờ mới phát hiện, thật quá buồn cười.

Nhìn người trước mặt, Dạ Mị nắm chặt hai nắm đấm, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy như nghẹn trong cổ họng, nàng làm sao phát hiện? Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn nàng, hắn có thể cảm nhận được hận ý trong mắt nàng, rõ ràng không chút kiêng kị. Nhưng mà hiện tại, hắn có thể nói được gì.

Lúc này, ở cách đó không xa, người áo đen kia đột nhiên cầm kiếm đâm về phía Dương Ngạo. Dương Ngạo vốn đang nằm im dưới đất đột nhiên lăn qua phải một vòng, tránh thoát một kiếm này.

Thấy vậy, người áo đen trầm giọng nói: "Ngươi còn có ý thức?" Vừa dứt lời, hắn lại đâm tới một kiếm nữa.

Nghe được động tĩnh bên này, Vân Yên nắm chặt kiếm, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: "Chuyện này ngươi đừng nhúng tay, còn chuyện của chúng ta để sau lại nói." Nàng cầm kiếm bay thẳng qua chỗ người áo đen.

Đừng nhúng tay? Nghe vậy, Dạ Mị lẳng lặng đứng đó, ban đầu nàng cũng không muốn hắn can thiệp, nhưng nhìn đến vết thương trên cánh tay nàng, trong lòng hắn trầm xuống, kiếm trong tay áo mơ hồ lộ ra.

Vân Yên bay tới, trường kiếm vung lên cản lại mũi kiếm sắp đâm vào thân thể Dương Ngạo, đá vào người áo đen.

Người áo đen thấy thế vội vàng nâng kiếm lên đỡ, nhưng mà lần này hắn chỉ cảm thấy tay tê rần, một cước kia đá vào kiếm của hắn, thân thể hắn lui về sau mấy bước. Hắn kinh ngạc nhìn người trước mặt, mặc kệ ở thiên lao hay ở đây, rõ ràng nàng không phải là đối thủ của hắn, nghĩ tới đây, hắn nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn Vân Yên, nói vậy là lúc trước nàng che giấu thực lực.

"Ngươi cẩn thận chút." Vân Yên dặn dò Dương Ngạo, chuyển thân một cái, trực tiếp rơi xuống đất, trường kiếm trong tay nhanh như chớp công kích về phía đối phương, kiếm khí kinh người phóng ra, hoàn toàn áp đảo đối phương.

Trên mặt đất, Dương Ngạo khẽ vuốt vuốt ngực, gật đầu một cái, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải vừa rồi hắn còn có chút ý thức, sợ là đã chết sớm rồi.

Nhìn bóng dáng bay múa trên không trung, lại nhìn Dương Ngạo, Dạ Mị ngẩn người, hắn chợt nghĩ đến điều gì, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt, thì ra tất cả đều là nàng bày ra, đều là vì dẫn hắn mắc câu. Hắn lại nhìn lên không trung, thế công của nàng rất ác liệt, giống như đang phát tiết cái gì.

Người áo đen xuất kích lần nữa, kiếm quang nổi lên bốn phía, hai bóng dáng triền đấu trên không trung, đúng lúc này, trường kiếm trong tay Vân Yên chợt đâm thẳng về phía trước.

Người áo đen rên lên một tiếng, hắn khó tin nhìn trường kiếm đã đâm vào ngực mình, hắn thế nhưng thua.

"Nói, là ai phái ngươi tới? Cao Khải sao?" Vân Yên lạnh lùng nhìn người áo đen, trầm giọng hỏi.

Người áo đen ngẩng đầu nhìn người đối diện, hiếm thấy sát khí nghiêm nghị như vậy, hắn bỗng nhiên nâng tay phải lên, cầm chặt trường kiếm.

Vân Yên hoảng hốt, người áo đen kia trực tiếp rút trường kiếm ra, rên lên một tiếng, nhìn Dương Ngạo trên mặt đất, trong lòng trầm xuống, lao về hướng xa xa.

Thấy thế, Vân Yên cũng không đuổi theo, nàng nhìn cánh tay trái, mơ hồ cảm thấy một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy xuống, đến đầu ngón tay, từ từ nhỏ xuống đất, toàn bộ cánh tay trái đều là máu đen.

Cách đó ko xa, Dạ Mị nhìn một màn này, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vân Yên, nhìn bóng lưng trước mặt, hắn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"

Không sao chứ? Nghe thanh âm này, Vân Yên chỉ cảm thấy giống như nghe được chuyện cười, nàng xoay người, cắm kiếm vào mặt đất, lột khăn che mặt ra, nhìn nam tử đối diện mình, lần này có phải kết thúc rồi hay không? Nàng ngẩng đầu đi tới trước mặt  hắn, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, cười lạnh nói: "Ta biết nhiều bí mật của ngươi như vậy, không phải ngươi hi vọng ta chết đi sao? Nếu ta chết rồi, vĩnh viễn không có ai vạch trần ngươi." Nàng từ từ nâng tay phải lên, tiến lại gần mặt hắn.

Nhìn bàn tay đột nhiên vươn lại gần, Dạ Mị không có bất kì động tác gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái, nhìn thẳng vào mắt nàng, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.

Tay Vân Yên đột nhiên dùng lực kéo khăn che mặt của nam tử xuống, gương mặt diêm dúa lẳng lơ xuất hiện trước mặt nàng, nhìn gương mặt quen thuộc này, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt hắn, giễu cợt nói: "Ta nói rồi, một ngày nào đó, ta sẽ tháo cái khăn che mặt của ngươi xuống."

Dạ Mị, không, là Mộ Cảnh Nam, nhìn cô gái trước mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh ngày đó trong phòng nàng, nhớ động tác nàng vươn tay muốn kéo khăn che mặt của hắn xuống, lúc ấy nàng nói, một ngày nào đó nàng sẽ biết khuôn mặt thật của hắn.

"Chuyện này, hãy nghe ta giải thích." Mộ Cảnh Nam khàn khàn nói, hắn tiến lên một bước, muốn kéo tay cô gái trước mặt.

Vân Yên lại nghiêng người tránh né, nàng nhìn hắn, trong mắt thoáng qua một tia lãnh ý, giễu cợt nói: "Giải thích? Lục Vương gia, đến lúc này rồi ngươi còn muốn tiếp tục diễn trò sao?"

Bị Vân Yên tránh né, trái tim Mộ Cảnh Nam cũng trống rỗng, lại nghe nàng nói 'diễn trò', hắn nhướng mày, vẻ mặt ủ dột, nhỏ giọng nói: "Yên Nhi, đừng nháo."

"Nháo? Ngươi cảm thấy ta sẽ vì ngươi mà nháo sao?" Vân Yên lạnh lùng nhìn người trước mắt, cười lạnh nói: "Nếu không phải ngươi lộ ra sơ hở, đến bây giờ ta vẫn không biết mình bị người ta đùa bỡn."

Sơ hở? Mộ Cảnh Nam nhíu mày nhìn Vân Yên, hắn tự cho là mình ngụy trang rất tốt, làm sao có thể sơ hở? Hắn cũng muốn biết, trực tiếp hỏi: "Làm sao ngươi phát hiện?"

Vân Yên đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên lồng ngực đau đớn, vẻ mặt thống khổ, cúi đầu, đặt tay lên ngực, trong miệng dâng lên mùi vị ngai ngái. Ánh mắt nàng trầm xuống, vừa rồi dùng nhiều nội lực, lần này sợ là bệnh tình lại tái phát.

"Yên Nhi, ngươi làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt Vân Yên thay đổi, Mộ Cảnh Nam tiến lên, đỡ Vân Yên, vội vàng hỏi.

"Đừng đụng vào ta!" Cảm nhận được lực đạo trên tay, nàng đẩy tay Mộ Cảnh Nam ra, thân thể cũng lui về sau mấy bước.

Bị Vân Yên đẩy ra, trong lòng Mộ Cảnh Nam có cảm giác bi thương, nhưng dù sao chuyện này cũng là hắn lừa gạt nàng, hắn cau mày, cuối cũng đứng im tại chỗ, nhỏ giọng nói: "Được, ta không động vào ngươi... ngươi cẩn thận chút."

Cẩn thận chút? Nghe vậy, trong lòng Vân Yên lại tức giận, nhỏ giọng ho khan một tiếng, nói: "Thật ra ta sớm nên nghĩ đến, giao dịch đầu tiên của ta và Dạ Mị chính là muốn ta gả cho Mộ Thanh Viễn. Thật ra ta vẫn luôn không hiểu tại sao Dạ Mị muốn ta gả cho Mộ Thanh Viễn. Nếu ta gả cho Mộ Thanh Viễn thì sẽ có kết quả gì, đó chính là triều đình khiếp sợ, thiên hạ nghị luận, Tứ Vương gia đoạt em dâu, gièm pha khắp nơi. Nhưng mà điều đó có lợi gì cho Dạ Mị? Hắn chỉ là một sát thủ mà thôi. Sau đó, ta tiếp xúc với Lục Vương gia, cũng chính là ngươi, ta phát hiện ngươi không đơn giản như vẻ bề ngoài." Nói tới đây, nàng ngừng lại, cố gắng áp chế kinh mạch đảo lộn trong cơ thể.

Nhìn Vân Yên như vậy, nàng bị nội thương sao? Hơi thở không ổn định, sắc mặt Mộ Cảnh Nam càng thêm trầm thấp, hắn nhỏ giọng nói: "Không nên nói nữa."

Vân Yên nghe vậy, đột nhiên nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, khẽ quát: "Không, ta muốn nói." Chỉ có nói ra, nàng mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng. Lòng nàng hiện giờ rất đau, không chỉ vì bệnh tái phát, hình như cũng vì một thứ gì khác. Nàng hít sâu một hơi, rũ mắt, nói tiếp: "Nhưng cho đến đêm hôm đó, thị vệ bên cạnh ngươi xuất hiện ở thiên lao, ngươi thế nhưng nhúng tay vào vụ án này, hơn nữa còn là vì ngăn cản Cao gia. Ngày đó ta đồng ý ở cùng ngươi, thật ra cũng vì ta hiểu rõ vào thời điểm thành công, người ta sẽ thả lỏng cảnh giác, cho nên lúc ta hỏi ngươi, ngươi hận Cao gia sao? Ngươi đã không kiêng kị gì mà nói cho ta biết. Từ lúc đó ta đã bắt đầu hoài nghi, bởi vì lúc ta và Dạ Mị lần đầu đến thám thính Cao phủ, ta cũng thấy rõ hận ý trong mắt hắn, hắn hận Cao gia. Như vậy, ta không thể không liên hệ hai người các ngươi với nhau. Mặt khác, hai lần ngươi đưa hoa đến Tướng phủ, nói thật, đó không phải là giống hoa bình thường, vừa nghe mùi hoa ta đã biết ngay những loại hoa này đều là trân bảo từ các nơi tìm được. Ngươi thân ở kinh thành thì làm sao có thể có được những thứ đó, cho dù ngươi có quyền thế thông thiên đi nữa. Điều duy nhất có thể, là ngươi hiểu biết rất nhiều chuyện trên giang hồ. Chỉ dựa vào những điều này, ta đã có thể liên hệ ngươi với Dạ Mị rồi, nhưng mấu chốt nhất....." Nói tới đây, nàng không nhịn được phải ngừng lại, lồng ngực đau đớn kịch liệt, khóe miệng thậm chí đã có máu tươi chảy ra, nàng trực tiếp vươn tay lau sạch vết máu.

Ngày đó nàng đồng ý với hắn là cố ý? Là vì muốn dù xét hắn? Tất cả những lời nàng nói, hắn tựa hồ chỉ nghe thấy câu này, Mộ Cảnh Nam nhướng mày, thoáng qua một tia lãnh ý, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, tựa như muốn nhìn thấu nàng.

Vân Yên chợt ngẩng đầu nhìn Mộ Cảnh Nam, nàng nở nụ cười, cố ý hài hước nói: "Lục Vương gia phong lưu nhất định là đã cho rằng con cá là ta đã mắc câu đi." Nói xong, nàng lại cúi đầu, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, nàng nói tiếp: "Trước ngày hôm qua có lẽ ta vẫn chưa thể hoàn toàn xác định ngươi là Dạ Mị, nhưng hôm qua những lời ngươi nói với Mộ Thanh Viễn ta đều nghe được. Ngươi cho rằng ta là một nữ tử u mê, nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi sao? Ngươi muốn kích thích Mộ Thanh Viễn, khiến hắn nhất thời nóng giận, thật sự cầu Hoàng thượng gả ta cho hắn. Lúc trước ta đã điều tra, ngươi cùng Mộ Thanh Viễn bằng mặt nhưng không bằng lòng, nghĩ vậy, ta phát hiện mục đích của Mộ Cảnh Nam và Dạ Mị kỳ thực rất giống nhau. Tối qua khi Cơ Lãnh Tuyết đến tìm ta, lúc đầu ta bảo hắn đến kinh thành cũng vì muốn tra ra thân phận của ngươi, nhưng tối qua ta hỏi hắn, chuyện ta nhờ hắn tra thế nào rồi, ngươi đoán hắn đã nói gì, hắn lại hỏi ngược lại ta là chuyện gì. Làm một sát thủ, ý nghĩ không thể có một chút sơ sót, hơn nữa, đối phương lại là sát thủ nổi danh nhất giang hồ, làm sao hắn có thể quên chuyện này? Khả năng duy nhất chính là hắn căn bản không hề thăm dò điều tra, hơn nữa hắn còn biết ngươi, nếu không hắn cũng không xứng làm lâu chủ của Thính Tuyết lâu nữa rồi. Như vậy đã đủ chứng tỏ Dạ Mị là Mộ Cảnh Nam! Ta nói không sai chứ." Càng nói thanh âm nàng càng nhỏ. Uổng cho nàng tự nhận là thông minh, không ngờ nàng mới là đứa ngốc nhất trên đời này.

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam cười khổ, không ngờ hắn lại vô tình bị nàng bắt được nhược điểm mà không hề hay biết.

"Ngươi nói đúng. Nhưng có một số việc cũng không phải như ngươi nghĩ." Mộ Cảnh Nam nhìn cô gái đang cúi đầu trước mắt, hắn muốn đến gần nàng nhưng lại sợ, hắn sợ nàng cự tuyệt hắn.

Không phải như nàng nghĩ? Hai bàn tay Vân Yên nắm chặt, cắn răng, trong mắt như có thứ gì đó muốn xông ra, tại sao hắn thong dong bình tĩnh như vậy, tại sao phải đối với nàng như vậy, nàng chỉ cảm thấy trái tim tràn ngập tức giận, quát lên: "Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn muốn nói, ngươi thật lòng yêu ta? A, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng...." Còn chưa nói hết câu, đột nhiên cổ họng đau xót, phun ra một ngụm máu tươi, quỳ trên mặt đất.

Nhìn nàng ngã xuống trước mắt mình, Mộ Cảnh Nam không thể bình tĩnh được nữa, trong lòng hắn sợ hãi, kinh hô: "Yên Nhi!" Ánh mắt hắn nhìn về phía cánh tay trái của nàng, toàn là máu, hắn chỉ cảm thấy trái tim đập lỡ mất một nhịp.

Vân Yên chống tay phải xuống đất, nâng tay trái đặt lên ngực, máu trên cánh tay đã khô lại, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, tiếng kinh hô này, đêm hôm đó nàng cũng ngã xuống như vậy, cũng có một người gọi nàng Yên Nhi, nhưng nàng lại quên mất.

Cảm nhận được lực đạo trên vai, Vân Yên khẽ quát: "Biến, cút ngay."

Tay Mộ Cảnh Nam cứng đờ dừng trong không trung, hắn nhìn nàng gần trong gang tấc, nhưng mặc dù gần như vậy, lòng bọn họ đã cách nhau ngày càng xa.

Đột nhiên nàng vùng dậy, cố gắng chống đỡ thân thể, thật vất vả đứng vững, nhìn về phía trước, Dương Ngạo đang nằm ở đó, nàng vừa đi vừa nói: "Không, ta còn chưa thể chết được, không thể chết được."

Nhìn cô gái trước mặt đến giờ phút này vẫn còn cậy mạnh, Mộ Cảnh Nam chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, nàng nói không sai, hắn luôn tự xưng là phong lưu tình trường, nhưng chỉ khi gặp nàng, hắn mới không như vậy.

Mặc kệ thế nào, hôm nay hắn nhất định phải mang nàng đi. Nghĩ tới đây, hắn bay thẳng tới chỗ Vân Yên.

Đúng lúc này, trong không trung truyền đến tiếng tiêu thanh linh dễ nghe, giống như một tấm lưới bao phủ mọi người vào trong đó, tựa như tiếng trời.

Nghe âm thanh này, sắc mặt Mộ Cảnh Nam cứng đờ, hắn nhìn bốn phía, giai điệu này rất quen thuộc, hắn đã từng nghe qua, đây là khúc đàn Vân Yên đã khảy ở Tướng phủ ngày trước, nhưng lần này đổi thành tiếng tiêu. Lúc này, một hơi thở mãnh liệt xuất hiện phía trước, Mộ Cảnh Nam chợt quay đầu nhìn lại, là hắn!

Nam tử áo trắng đứng đó, trong tay cầm cây sáo ngọc, trên mặt không có bất kì biểu tình gì, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

Nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện này, Vân Yên hơi kinh ngạc, nhưng càng uất ức nhiều hơn, nàng cắn chặt răng, nhỏ giọng nói: "Ngươi rốt cuộc đã tới, ta cho là ngươi không cần ta nữa." Vậy mà còn chưa nói xong, thân thể nàng đã ngã về phía trước.

Phong Lăng Hiên tiến lên đỡ lấy Vân Yên, trực tiếp ôm ngang nàng lên, nhìn người trong ngực, trên tuấn nhan hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Sao ta có thể không nhớ ngươi, nếu ngươi nghe lời ta cũng sẽ không thành thế này." Nói xong, hắn ngước mắt nhìn Mộ Cảnh Nam.

"Lại là ngươi! Buông nàng xuống!" Mộ Cảnh Nam khẽ quát, quan trọng nhất là, nàng nói sợ hắn không cần nàng nữa? Bọn họ?! Nghĩ tới đây, đáy mắt hắn càng âm trầm.

Phong Lăng Hiên khẽ lắc đầu, chợt xoay người đi về phía trước, bay thẳng về phương xa, trong không trung có một thanh âm truyền đến, dù trầm thấp nhưng rất rõ ràng: "Nàng ở chỗ ta, tốt hơn ở chỗ ngươi."

Ở chỗ hắn tốt hơn ở chỗ mình? Mộ Cảnh Nam đang muốn đuổi theo nhưng nghe lời này, hắn hơi sững sờ, cười khổ một tiếng, sao hắn lại quên khúc tiêu vừa rồi người kia thôi là cùng một giai điệu với khúc đàn của nàng, cầm sắt hòa minh như thế, dĩ nhiên là tốt hơn hắn. Nhưng mà nghĩ tới đây, hắn vô thức nắm chặt hai nắm đấm, tại sao có thể?!