Nơi hoang dã, vạn vật yên tĩnh, có một bóng đen đứng ngạo nghễ trong màn đêm thâm trầm, bóng lưng hắn thê lương không nói nên lời, ánh mắt nhìn về phía trước, hai quả đấm nắm chặt có chất lỏng màu đỏ từ từ nhỏ xuống, thế mà hắn vẫn không hề hay biết. Toàn bộ suy nghĩ của hắn là đêm tối phía trước, hoặc có lẽ là cái gì khác.
Cách đó không xa, một nam tử trung niên mặc y phục tù nhân nằm trên mặt đất, hắn trợn tròn mắt, vươn tay vỗ vỗ ngực, nơi đó đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, miệng hắn phát ra tiếng rên rỉ ngắt quãng, mồ hôi ướt đẫm trên trán, khuôn mặt bẩn thỉu càng tái nhợt.
Không biết từ khi nào, một người áo đen xuất hiện sau lưng hắn, nhìn Dương Ngạo nằm trên mặt đất, khẽ nhíu mày, sau đó nhìn qua bóng đen phía trước, xung quanh không có ai khác, trên mặt đất chỉ có duy nhất một thanh trường kiếm ở đó, hắn đi tới cầm kiếm lên, trên chuôi kiếm khắc một chữ 'Lăng'! Lông mày hắn càng nhíu chặt hơn. Trầm mặc hồi lâu, hắn cất kiếm đi, nhìn bóng đen phía trước nhỏ giọng hỏi: "Nàng đâu?"
"Bị người mang đi." Nghe thanh âm phía sau truyền tới, Mộ Cảnh Nam lạnh nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ.
Bị người mang đi? Nghe vậy, ánh mắt Cơ Lãnh Tuyết căng thẳng, lại nhìn xuống thanh kiếm trong tay, nếu không phải bị người mang đi, làm sao nàng có thể bỏ lại thanh kiếm này. Có điều, người nào có thể mang nàng đi, hơn nữa còn ngay trước mặt hắn (MCN).
Nghĩ tới đây, trong lòng Cơ Lãnh Tuyết có chút nghi ngờ, nhưng đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một bóng người, hắn lạnh lùng lẩm bẩm: "Xem ra là hắn!"
Nghe lời này, Mộ Cảnh Nam chợt xoay người lại nhìn Cơ Lãnh Tuyết, lạnh giọng nói: "Hắn, là nói người nào?"
Nhìn khăn che mặt của Mộ Cảnh Nam bị kéo xuống, Cơ Lãnh Tuyết cũng không để ý tới câu hỏi của hắn, lạnh nhạt nói: "Xem ra nàng quả nhiên đã biết thân phận của ngươi. Ngay từ đầu ta đã nói, nàng không dễ bị lừa như vậy."
Đúng vậy a, từ đầu hắn đã cảm thấy kế hoạch của mình không chê vào đâu được, nhưng.... Nghĩ tới đây, hắn khép hờ mắt, trong lòng Mộ Cảnh Nam lại có cảm giác vô lực, hắn nâng tay phải lên từ từ mở ra, nhìn vết máu trong lòng bàn tay, hắn nhỏ giọng nói: "Là ta coi thường nàng." Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh lúc ấy, ánh mắt nàng tràn đầy hận ý nhìn hắn, tay hắn vô thức nắm chặt, vẻ mặt rét lạnh.
Cơ Lãnh Tuyết đứng đó, quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn có bộ dáng này, cho dù trong lòng ảo não cũng muốn cố gắng cao ngạo sao? Hắn quay đầu đi không nhìn Mộ Cảnh Nam nữa, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Ngươi hối hận không? Hối hận đã lợi dụng nàng?"
Mộ Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, cười khổ, hối hận không? Hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: "Nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy."
A, quả nhiên vẫn là tính tình này, Cơ Lãnh Tuyết cười giễu cợt, liếc nhìn Dương Ngạo trên mặt đất, nói: "Ngươi định làm gì? Tiếp tục kế hoạch của ngươi sao?"
"Tên đã lên dây không thể không bắn." Mộ Cảnh Nam vừa đi về phía trước vừa nói, hắn đi đến bên cạnh Dương Ngạo, nhàn nhạt nói: "Dương tướng quân, chúng ta cũng nên hợp tác một lần."
Nghe lời này, Dương Ngạo cũng nhìn nam tử trước mắt, hắn không ngờ Lục Vương gia phong lưu đa tình không màng chính sự lại có thế lực lớn và võ công cao cường như thế, dựa vào hơi thở trầm ổn của hắn, có thể biết được.
"Lục Vương gia, ngươi thật sự.... làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa!" Dương Ngạo ho khan mấy tiếng, trầm giọng nói.
Cách đó không xa, Cơ Lãnh Tuyết quay đầu đi, quả nhiên đúng như hắn nghĩ, chuyện đã như thế hắn cũng không cần phải ở lại đây nữa. Hắn liếc nhìn thanh kiếm trong tay, cảm thấy trong tay ươn ướt, nhìn lại thấy trong tay dính đầy máu đen. Hắn đột nhiên giật mình, khó trách người kia sẽ xuất hiện mang nàng đi, nghĩ tới đây, hắn nhìn Mộ Cảnh Nam một cái, hừ lạnh, xoay người bay về phía xa.
Dường như cảm nhận được người phía sau đã đi, mắt Mộ Cảnh Nam giật giật, hắn chắp tay sau lưng nhìn Dương Ngạo, nói tiếp: "Dương tướng quân quá coi trọng bổn vương rồi, hay là chúng ta nói chuyện hợp tác thôi."
"Ngươi muốn ta vạch tội Cao Khải?" Dương Ngạo nằm trên mặt đất, lông mày nhíu chặt, nhỏ giọng nói.
Nghe vậy Mộ Cảnh Nam cười nhạt nói: "Dương tướng quân quả nhiên thông minh."
"Chuyện này ta sẽ không đồng ý." Dương Ngạo trực tiếp từ chối.
Mộ Cảnh Nam cười khẽ, tựa như đáp án này cũng không ngoài ý muốn, lạnh nhạt nói: "Dương tướng quân không chịu vạch tội Cao Khải cũng chỉ vì người nhà của Dương tướng quân đều nằm trong tay Cao Khải thôi, nếu bổn vương có thể cứu người nhà ngươi ra, sắp xếp thỏa đáng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Dương Ngạo cả kinh, cau mày nói: "Lục Vương gia nói gì, ta nghe không hiểu.
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Xem ra Dương tướng quân không tin bổn vương, có điều, bổn vương phải nhắc nhở ngươi một điều, ngươi cho rằng ngươi nhận tội thay thì Cao Khải sẽ bỏ qua người nhà của ngươi sao, ngươi nhầm rồi, hắn nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc. Không phải bổn vương đe dọa ngươi, ngươi đi theo hắn nhiều năm như vậy cũng hiểu rõ thủ đoạn của hắn thôi. Chắc Dương tướng quân cũng biết người áo đen kia chính là người Cao Khải phái tới, ngươi cần gì phải chịu tội thay cho người vô tình vô nghĩa như thế."
Dương Ngạo kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, không thể không thừa nhận hắn nói không sai, không phải hắn không biết người áo đen kia là do Cao Khải phái tới giết hắn, nhưng vậy thì thế nào? Cho nên đồng ý với Cao Khải cũng chỉ là hắn đang đánh cược thôi, đánh cược Cao Khải có thể cảm thấy người Dương gia vô dụng, tha cho bọn họ.
"Lục Vương gia có thể đảm bảo an toàn người nhà của ta?" Một lúc lâu, Dương Ngạo nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
Thấy thái độ Dương Ngạo có chuyển biến, khóe miệng Mộ Cảnh Nam khẽ cong lên, lạnh nhạt nói: "Bổn vương đã nói thì sẽ làm, nhưng cũng cần Dương tướng quân hợp tác mới được.
Hôm nay đã đến nông nỗi này hắn còn có thể làm gì, Dương Ngạo thở dài nói: "Dù sao ta cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, Lục Vương gia nói cái gì thì là cái đó thôi. Nhưng mà dù ta đứng ra vạch tội Cao Khải cũng không có chứng cớ, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị hắn cắn ngược lại một cái."
"Chứng cớ, đương nhiên là có, chuyện này Dương tướng quân không cần lo." Mộ Cảnh Nam nâng mắt nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói.
Nghe lời này, Dương Ngạo nghi hoặc nhìn nam tử trước mặt, hỏi: "Chẳng lẽ Lục Vương gia biết vị trí tai ngân rồi? Không, không thể nào, trước giờ Cao Khải luôn rất cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ không để các ngươi tìm được tai ngân." Thanh âm hắn trầm thấp giống như tự lẩm bẩm, cũng giống như nói cho Mộ Cảnh Nam nghe.
Mộ Cảnh Nam nhìn Dương Ngạo, cười nhạt, nét mặt tự tin: "Yên tâm, hắn sẽ tự cầm tai ngân ra."
Cao Khải tự cầm tai ngân ra? Làm sao có thể?! Dương Ngạo kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, lúc trước không phải hắn chưa từng gặp vị Lục Vương gia này, nhưng khi đó hắn chỉ là một công tử nhà giàu, bất tài vô dụng, nhưng đến hôm nay hắn không thể không nói, Lục Vương gia tự tin bình tĩnh, dụng tâm kín đáo như vậy, sợ là vị ca ca Hiền Vương kia cũng không sánh bằng.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Dương Ngạo nhìn nam tử lạnh lùng cao ngạo này, nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi nghe được, hắn vuốt nhẹ vết thương ở ngực, hít một ngụm khí lạnh, chợt mở miệng: "Ngươi thích nàng?"
Nghe vậy, lông mày Mộ Cảnh Nam khẽ động, nhìn Dương Ngạo, trầm mặc không nói.
Liếc nhìn Mộ Cảnh Nam, Dương Ngạo nghiêng đầu nhìn về phía khác, thanh âm trầm thấp tựa như đang lẩm bẩm: "Có đôi khi con người ta luôn thích che giấu tình cảm chân thật nhất của mình cho nên mới bỏ lỡ người mà mình quý trọng nhất. Mặc dù biết rõ không thể nhưng nếu năm đó ta chịu dũng cảm hơn một chút, thủy chung không từ bỏ, có lẽ Ngọc Nhi vẫn còn sống. Nhưng cuối cùng, cuối cùng vẫn là lỗi của ta. Nếu có thể làm lại từ đầu, dù nàng không yêu ta, ta cũng sẽ bảo hộ nàng cho đến khi nàng cảm động. Yên Nhi từ nhỏ đã chứng kiến quá nhiều chuyện, lòng nàng đã chai sạn, chìm sâu vào bóng tối rồi, chờ một người đến cứu rỗi trái tim nàng." Nói đến phần sau, hắn nặng nề thở dài một tiếng.
Cứu rỗi trái tim nàng? Mộ Cảnh Nam khẽ nhếch miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn nhìn người trước mặt, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng trắng như tuyết kia, tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống, bảo hộ nàng trong ngực, như thế cũng là cứu nàng đó thôi.
Xung quanh đột nhiên truyền đến vài tiếng lá lao xao, Mộ Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn mấy bóng đen đang đi tới, lạnh nhạt nói: "Chuyện bên kia thế nào rồi?"
"Tất cả đều thỏa đáng, lão gia hỏa Cao Khải kia cho rằng Dương Ngạo đã chết, tưởng rằng mình thành công rồi, còn không biết ngày chết của hắn đã đến." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Ảnh tràn đầy lãnh ý, hồi đáp.
Mộ Cảnh Nam gật đầu một cái, liếc nhìn Dương Ngạo trên mặt đất, lạnh nhạt nói: "Mang Dương Ngạo về trị thương." Nói xong, hắn mặt lạnh đi về phía trước.
Cách đó không xa, Tử Ảnh cùng nam tử bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không phải sắp thành công rồi sao? Bộ dạng này là có ai chọc hắn sao?
Liếc mắt nhìn bốn phía không thấy bóng dáng người nọ, lại nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn không đeo khăn che mặt, hơn nữa bóng lưng còn rất cô độc thê lương, khóe miệng Cô Viễn Thành cong lên, lần này hắn đụng phải đinh rồi. Nhưng mà nàng cũng không để hắn thất vọng a, nhanh như vậy đã phát hiện rồi.
Trong một biệt viện ở ngoại ô.
Cả khu vườn yên tĩnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cuốc xẻng đụng phải cục đá, lách cách leng keng...
Trong sân, một bóng đen cầm xẻng đào đất, đã đào được một phần tư khu vườn, phía dưới là mấy cái hố sâu, trong hố là mười cái rương lớn.
Có lẽ đào lâu mệt mỏi, bóng đen kia chống xẻng xuống đất, nâng tay lên xoa xoa mồ hôi trên mặt, nhìn mấy cái rương, nở nụ cười hài lòng.
Không biết qua bao lâu, cái rương cuối cùng cũng được đào ra, nhìn mấy cái rương này, trên mặt bóng đen tràn đầy vẻ tham lam, hắn vứt xẻng qua một bên trực tiếp nhảy xuống hố, vươn tay sờ soạng những cái rương kia, lẩm bẩm: "Cuối cùng những thứ này đều thuộc về ta, đều là của ta, ha ha ha..."
'Cạch' một tiếng, cái rương được mở ra, hắn vươn tay run run vỗ về chơi đùa những thỏi bạc bóng loáng, nụ cười trên mặt cực kì thỏa mãn. Hai tay hắn nắm chặt hai thỏi bạc, mắt nhìn màn đêm phía trước, cười âm hiểm nói: "Ai có thể làm khó dễ được ta? Bạc là của ta, ai cũng không thể cướp đi."
Đúng lúc này, cửa viện đột nhiên 'bùm' một tiếng mở ra, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Nghe âm thanh này, bóng đen trong cái hố nhịn không được nói: "Không phải ta đã phân phó rồi sao? Không có lệnh của ta các ngươi không ai được đi vào."
Vậy mà tiếng bước chân vẫn không dừng lại, một đám người tiến vào, trong sân vốn tối om bỗng nhiên sáng rực lên. Một đám người chạy tới bao vây quanh cái hố.
Bỗng nhiên bị chiếu sáng khiến bóng đen che mắt, hồi lâu sau hắn giương mắt nhìn những người bao vây xung quanh, là cấm vệ, tại sao có thể như vậy? Sao bọn họ lại tới đây được? Sắc mặt hắn trầm xuống, tay vẫn che mặt như cũ, quát lên: "Đây là biệt viện của quan viên, ai cho các ngươi tiến vào!"
Lúc này, một người từ trong đám cấm vệ đi ra, nhìn người trong hố sâu, trầm giọng nói: "Cao đại nhân, bổn vương muốn hỏi ngươi một chút, hơn nửa đêm ngươi ở đây làm cái gì?"
Nghe giọng nói quen thuộc này, người trong hố đột nhiên buông tay xuống, lộ ra khuôn mặt hắn, Cao Khải. Nhìn người đang đứng phía trên, sắc mặt Cao Khải trầm xuống, sao hắn lại tới nơi này? Có điều, nếu là hắn, vậy chuyện hình như cũng không đến nỗi hỏng bét.
"Đây vốn là biệt viện của bổn quan, đương nhiên bổn quan ở đây, không biết đêm khuya Tứ Vương gia đến thăm có chuyện gì? Nếu có chuyện, chúng ta đến Cao phủ nói, dù sao chúng ta cũng là quan hệ cậu cháu." Cao Khải vừa nói vừa bò lên khỏi cái hố, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười nói với Mộ Thanh Viễn.
Mộ Thanh Viễn nhìn lướt qua mấy cái rương dưới hố, quát lên: "Người tới, còn không mau kiểm tra xem trong những cái rương này có phải tai ngân hay không?!"
Nghe vậy, Cao Khải biến sắc, trầm giọng nói: "Tứ Vương gia, nơi này không có tai ngân, mang theo người của ngươi đi đi." Hắn híp mắt, cảnh cáo.
Mộ Thanh Viễn cười nhạt, nói với Tiêu Tịnh sau lưng: "Không nghe lệnh của bổn vương sao?"
Tiêu Tịnh biến sắc, liếc nhìn Cao Khải trước mắt, giờ phút này sắc mặt Cao Khải biến thành màu gan heo, cắn răng nhìn Mộ Thanh Viễn nói: "Ngươi sẽ phải hối hận!"
Mộ Thanh Viễn quay đầu nhìn Cao Khải, lạnh nhạt nói: "Bổn vương hối hận? A, bổn vương trừ hại cho dân chứ." Nói xong, hắn giơ tay lên, nói: "Lục soát!"
Phía sau, Tiêu Tịnh thở dài một tiếng, gật đầu với thị vệ phía sau, những thị vệ kia như ong vỡ tổ xông lên khiêng mấy cái rương lên.
Cao Khải nhìn động tác của đám thị vệ, trái tim nhắc tới cổ họng, tiêu rồi, tiêu rồi, bị phát hiện, đều bị phát hiện rồi!
Trong mấy cái rương kia đều là ngân lượng bóng loáng, có khoảng 15 rương, còn có bốn cái rương khác chứa đầy châu báu, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ.
Mộ Thanh Viễn cười lạnh, nhìn Cao Khải, nói: "Cao đại nhân, đừng nói với ta đây là tiền của ngươi? Bổn vương biết rõ, bổng lộc cộng thêm tiền ban thưởng của ngươi không tới một phần trăm đống ngân lượng này." Nói xong, hắn hừ lạnh, "Người tới, còn không mau bắt Cao Khải lại."
Nghe vậy, mặt Cao Khải xám như tro tàn, nháy mắt đã có hai thị vệ tiến lên bắt hắn lại.
Nhìn gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Mộ Thanh Viễn, Cao Khải lạnh giọng nói: "Ngươi biết mình đang làm gì không? Nếu không có ta nâng đỡ, ngươi cho rằng ngươi có thể được như ngày hôm nay sao? Đồ thấy lợi quên nghĩa, không có ta, ngươi đừng mơ tưởng có được ngôi vị thái tử. Nếu ngươi thông minh một chút thì mau thả ta ra, ta sẽ bỏ qua chuyện này."
Mộ Thanh Viễn nhìn Cao Khải, lạnh nhạt nói: "Thành tựu của bổn vương đều dựa vào năng lực bản thân mà đạt được, huống chi có một người cậu tham ô hối lộ như ngươi, sợ là chỉ làm liên lụy bổn vương thôi." Nói xong, hắn nhìn Tiêu Tịnh, nói: "Giải những người này vào thiên lao chờ phụ hoàng xử lý, số bạc này cũng tạm thời tịch thu, sợ rằng trong đó đều là tai ngân."
Tiêu Tịnh gật đầu, phân phó những thị vệ kia dẫn người đi.
"Mộ Thanh Viễn, ngươi sẽ phải hối hận!" Cao Khải cứ như vậy bị thị vệ lôi đi, hắn vừa đi vừa quát tháo với Mộ Thanh Viễn.
Mộ Thanh Viễn không thèm để ý đến hắn, nhìn những cái rương kia, trong mắt thoáng qua một tia âm lãnh, rốt cuộc hắn cũng thành công.
Sau khi Cao Khải bị giải đi, Tiêu Tịnh đi tới nhìn Mộ Thanh Viễn, trầm mặc hồi lâu, nói: "Vương gia, chuyện hôm nay có chút kì quái."
Kì quái? Mộ Thanh Viễn quay đầu nhìn Tiêu Tịnh, nói: "Không có gì kì quái, bổn vương đã nói đây là tin tình báo bổn vương mua được, xem ra rất chính xác."
"Nhưng mà nô tài cứ cảm thấy có chuyện gì đó mà chúng ta không biết, những người kia làm sao biết hôm nay Cao đại nhân sẽ tới đây đào bạc? Có thể thấy được bọn họ luôn chú ý hành tung của Cao đại nhân, hơn nữa hình như là cố ý để ngài bắt được Cao đại nhân." Tiêu Tịnh nghĩ nghĩ, nói tiếp.
Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn nhíu mày, vô thức nắm chặt tay, là cố ý để hắn bắt được Cao Khải sao? Không phải những người đó trước giờ đều không có quan hệ gì với người triều đình sao? Hắn lắc đầu nói: "Không, bọn họ không có lý do gì phải làm như vậy, cái bọn họ muốn chỉ là tiền thôi."
Thật sao? Tiêu Tịnh cau mày, giờ phút này hắn cũng không biết nói gì cho phải. Chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa, đúng như lời Cao Khải nói lúc nãy, hắn nhìn Mộ Thanh Viễn, mặc dù hắn không thừa nhận nhưng thành tựu mà hắn đạt được phần lớn đều là do Cao gia ủng hộ, có điều hiện tại hắn quá nôn nóng muốn lập công.
Mộ Thanh Viễn nhìn những cái rương được thị vệ khiêng đi, lần này, công lao sẽ thuộc về hắn, không ai có thể cướp được.
Ban đêm, trong một sân viện.
Trong phòng, ánh nến mờ ảo, một cô gái mặc y phục dạ hành nằm trên giường, sắc mặt nàng trắng bệch, trên mặt có vết máu, nhìn chật vật không chịu nổi, hai mắt nàng nhắm chặt, vẫn chìm vào hôn mê. Bên cạnh, một bạch y nam tử ngồi đó, bắt mạch cho nàng, hắn nhíu mày, sắc mặt khó coi.
Hai thị nữ đứng bên cạnh, một người bưng chậu nước, một người cầm khăn tay, vẻ mặt hai người đều khẩn trương nhìn người trên giường, lại không dám nói gì, sợ quấy rầy nam tử chẩn bệnh.
Hồi lâu, bạch y nam tử đặt tay xuống, vẻ mặt có chút hoảng hốt nhìn cô gái.
"Phong sư phụ, tiểu thư thế nào rồi?" Thu Diên nhịn không được, gấp gáp hỏi. Nàng và Hạ Ca vốn lo lắng tối nay tiểu thư hành động nên không ngủ được, không ngờ vừa rồi cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai người bọn họ giật mình, nghĩ là tiểu thư trở lại, nhưng lại thấy tiểu thư trọng thương được mang về, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, làm sao các nàng không nóng vội.
Nghe vậy, Phong Lăng Hiên hồi phục tinh thần, hắn nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt nói: "Xử lý vết thương trước đã, ta vừa cho nàng uống thuốc, cũng đã ngăn tâm mạch của nàng rồi, tạm thời không có việc gì, sau đó ta sẽ vận công chữa thương cho nàng."
Hạ Ca nhìn gương mặt bình tĩnh của Phong Lăng Hiên, hắn vẫn như trước kia, chuyện gì cũng không thể khiến tâm tư hắn nổi sóng, nàng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Tạm thời không có việc gì là ý gì? Bệnh của tiểu thư rốt cuộc là tình huống gì?"
Phong Lăng Hiên thở dài nhìn cô gái trên giường, trên mặt thoáng qua vẻ thương cảm, nhưng không ai phát hiện, hắn lạnh nhạt nói: "Lần này nàng sử dụng nội lực quá nhiều, không thể áp chế được bệnh tình, tâm mạch nghịch lưu. Quan trọng nhất là, nàng bị hỏa công tâm, nội lực phân tán không đều, lục phủ ngũ tạng cũng chịu thương tổn, tình huống lần này nghiêm trọng hơn những lần trước." Càng nói thanh âm hắn càng trầm thấp.
Nghe vậy, Hạ Ca cùng Thu Diên hai mặt nhìn nhau, trong mắt hai người thoáng qua một tia nghi ngờ, sử dụng nội lực quá nhiều, cái này họ biết, nhưng hỏa công tâm là ý gì? Tiểu thư bị kích thích?
Hạ Ca thu hồi suy nghĩ, nhìn Phong Lăng Hiên, nói: "Là ngươi mang tiểu thư trở về, lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Phong Lăng Hiên lắc đầu, nhìn gương mặt Vân Yên, mỗi lần nhìn gương mặt này, trong đầu hắn lại hiện lên rất nhiều đoạn kí ức mà hắn không muốn nhớ đến.
"Chữa khỏi thương thế cho nàng trước rồi nói, trải qua chuyện này, bệnh tình của nàng lại xấu đi rồi." Phong Lăng Hiên thở dài nói.
Bệnh tình chuyển biến xấu sao? Thu Diên căng thẳng, cái khăn trong tay suýt nữa rơi xuống đất, nàng cắn chặt răng, tại sao lại như vậy, nếu bệnh chuyển xấu, tiểu thư, tiểu thư sẽ....
Phong Lăng Hiên nhắm mắt lại, nếu năm đó không phải tại hắn, nàng cũng sẽ không chịu khổ sở như vậy, trầm mặc một lát, hắn đứng lên lui sang một bên, nhỏ giọng nói: "Lau người cho nàng trước đi."
"Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?" Thu Diên ngồi xổm xuống đất, khóc thút thít nói.
Trong mắt Hạ Ca cũng tràn đầy bi thương: "Không phải ngươi y thuật vô song sao? Làm sao lại không cứu được tiểu thư! Nói cho chúng ta biết làm sao mới có thể cứu được tiểu thư?" Nàng đột nhiên nhìn Phong Lăng Hiên, lớn tiếng nói.
"Nếu thật sự muốn cứu, chỉ có Thiên Hương đậu khấu thôi." Phong Lăng Hiên than nhẹ, nhìn cô gái trên giường, hắn thật không có năng lực chữa khỏi bệnh cho nàng.