Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 131: Quả nhiên là ngươi!




Một đêm trôi qua.

Buổi sáng, một gái mặc y phục trắng như tuyết đứng bên ngoài Biện Hiên Các, có lẽ y phục hôm nay nàng mặc quá mức trắng trong thuần khiết, làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp rực rỡ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào giọt sương trên lá cây phản xạ ánh sáng lung linh, nhưng như thế cũng không thể che giấu gương mặt tái nhợt của nàng.

Sau khi trở lại Tướng phủ, nàng hiếm có cơ hội đắm mình trong ánh nắng thế này, cảm nhận không khí của thiên nhiên xua đi mệt mỏi trong cơ thể, cũng chỉ có vào lúc này mới có thể tâm bình khí hòa như vậy.

"Tiểu thư, sao ngài không ngủ thêm một chút, dậy sớm như thế làm gì?" Bích Thủy vừa từ trong phòng đi ra, ngáp một cái, nhìn cô gái đứng trong sân viện, nghi ngờ hỏi, từ từ đi tới gần.

Vân Yên quay đầu sang, trên khuôn mặt lạnh lẽo không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: "Đã không còn sớm." Nói xong, nàng trực tiếp xoay người đi về hướng gian phòng.

Nghe vậy, Bích Thủy kinh ngạc nhìn bóng lưng Vân Yên, không biết vì sao, nàng cứ có cảm giác hôm nay tiểu thư có gì đó không đúng, không, từ tối qua chính là bộ dạng này. Nàng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Lãnh Tuyết thật sự nói với tiểu thư cái gì? Chọc tiểu thư tâm sự nặng nề?

Hoàng cung, Ngự hoa viên.

Bầu không khí kì quái, hai bóng người một trắng một vàng giằng co, một nhẹ nhàng, một sắc bén, hai người cùng trầm mặc, nhưng chỗ hai ánh mắt giao nhau lại có vô số tia lửa bắn ra. Sau lưng hai người đều có một thị vệ đi theo, một người thần sắc lạnh nhạt, một người lãnh ngạo, cực kì giống chủ tử của bọn hắn.

Cuối cùng nam tử mặc trường sam trắng thuần lên tiếng trước phá vỡ im lặng, nhìn nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt trước mặt, cười nói: "Tứ ca, thật trùng hợp, hôm nay ngươi cũng vào cung, thật là hiếm thấy."

Nghe lời này, Mộ Thanh Viễn thu hồi tầm mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Nghe lời này của Lục đệ là có chuyện muốn tìm vi huynh sao? Bổn vương vẫn ở trong cung thôi. Tất nhiên không so được với Lục đệ đã sớm xây vương phủ bên ngoài cung, tiêu dao khoái hoạt."

Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Phụ hoàng quả nhiên rất coi trọng Tứ ca, sợ Tứ ca ra khỏi cung, không thể thường xuyên làm bạn với phụ hoàng. Ngược lại, bổn vương hàng năm khó gặp phụ hoàng, mỗi lần bị phụ hoàng kêu vào cung đều phải chịu roi da, khổ không thể tả."

"Lục đệ, phụ hoàng đối với ngươi như thế cũng chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép, nếu ngươi chịu nghe lời phụ hoàng một chút cũng không tới nỗi như thế." Mộ Thanh Viễn an ủi, nhưng không mắt thoáng qua lãnh ý, nếu không phải như thế, hắn làm sao có thể bỏ qua cho hắn. Nhớ tới hôm qua hắn ở Tướng phủ mập mờ với Vân Yên, trong lòng hắn lại bùng lên lửa giận, nữ nhân của hắn mà cũng dám động!

Mộ Cảnh Nam khẽ cười, nhún vai, nói: "Đa tạ Tứ ca an ủi, phụ hoàng không thích bổn vương, điểm này từ nhỏ bổn vương đã biết, chỉ có một điều đáng mừng nhất là phụ hoàng ban Yên Nhi cho bổn vương, như vậy đã đủ khiến bổn vương hài lòng rồi."

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Lục đệ nói thế còn quá sớm đi."

"Lời này của Tứ ca có ý gì?" Mộ Cảnh Nam dò hỏi, trên mặt vẫn là bộ dáng bất cần đời.

Mộ Thanh Viễn chắp hai tay sau lưng, bước lên trước mấy bước, đứng sóng vai với Mộ Cảnh Nam, đột nhiên nhìn nam tử bên cạnh, ánh mắt lạnh băng, nhỏ giọng nói: "Của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không giành được."

Lời này vừa nói ra, cả Ngự hoa viên tĩnh mịch, một hồi lâu sau, nam tử mặc trường sam trắng thuần cười nhạt nói: "Như vậy, bổn vương sẽ nhìn xem Tứ ca làm thế nào cướp nàng từ tay bổn vương. Bổn vương đi thăm hoàng cô trước, không thể phụng bồi." Dứt lời, hắn đi thẳng về phía trước.

Phía sau, Cô Viễn Thành liếc nhìn Mộ Thanh Viễn, sau đó lại nhìn về phía bóng lưng màu trắng kia, sắc mặt hơi trầm xuống, đi theo.

Nhìn hai bóng người một trắng một đen đi xa, Tiêu Tịnh cau mày đi tới.

"Vương gia, kế tiếp chúng ta nên đi đâu? Muốn xuất cung sao?" Tiêu Tịnh dò hỏi.

Xuất cung? Mộ Thanh Viễn nhíu mày, quay đầu nhìn hướng Mộ Cảnh Nam rời đi, trong lòng càng thêm tức giận, lạnh lùng quát một tiếng: "Hồi cung." Nói xong, hắn trực tiếp thay đổi phương hướng, đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng nộ khí đằng đằng phía trước, trong lòng Tiêu Tịnh trầm xuống, Lục Vương gia này đúng là đụng trúng xương sườn mềm của người ta a.

Vừa về tới Tường Thiên Cung, Mộ Thanh Viễn đi thẳng vào thư phòng, hắn nhìn cái bình hoa bên tay trái, có lẽ trong lòng lửa giận khó nén, hắn vung tay lên, 'bùm' một tiếng, bình hoa vỡ tan nát trên mặt đất. Tiêu Tịnh đi theo vào, nhìn thấy cảnh này, trong lòng thở dài, đứng một bên không dám thở mạnh.

Mặt Mộ Thanh Viễn đen lại, đi tới bên cạnh bàn, lạnh giọng nói: "Chờ bổn vương làm hoàng thượng, chuyện đầu tiên chính là xử tử hắn." Lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, hắn nhìn thấy một phong thư trên bàn, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, trên bàn sao lại có thêm một lá thư? Sắc mặt vốn đang nổi giận đùng đùng hiện lên tia nghi hoặc, cầm lá thư lên, mở ra xem.

Tiêu Tịnh thấy vậy, đi ra cửa, gọi một thái giám đến, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay có người đến thư phòng không?"

Tiểu thái giám vội vàng nói: "Khởi bẩm Tiêu đại nhân, nô tài vẫn luôn ở nơi này, không thấy người nào tới đây."

Tiêu Tịnh gật đầu một cái, không nói gì nữa, bước vào phòng, đóng cửa lại.

Nhìn nam tử đứng bên bàn, lông mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, trong mắt đầy ý cười.

Nhìn bộ dáng Mộ Thanh Viễn như thế, Tiêu Tịnh nhướng mày nhìn lá thư trong tay hắn, nghi ngờ hỏi: "Vương gia, trong thư nói gì?"

Mộ Thanh Viễn nắm chặt lá thư trong tay, nhìn Tiêu Tịnh, ý vị sâu xa nói: "Dĩ nhiên là tin tức có lợi cho bổn vương, vụ án Dương Ngạo này, bổn vương phải là người thành công sau cùng." Nói xong, hắn đưa thư cho Tiêu Tịnh đọc.

Nghe vậy, Tiêu Tịnh nhận lá thư, nhìn nội dung bên trong, 'tối nay tử thì, tai ngân tái hiện'. Trong lá thư chỉ có tám chữ, trên mặt hắn hiện lên một tia hoài nghi, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Vương gia có biết người gửi thư này là ai không? Nội dung rốt cuộc là ý gì? Làm sao tai ngân lại đột nhiên xuất hiện được?"

"Không cần lo lắng, tin tình báo này là bổn vương trả giá cao mua được, tốc độ của bọn họ thật nhanh. Về phần ý tứ trong thư đương nhiên bổn vương hiểu, chờ xem đi." Mộ Thanh Viễn nhướng mày, nếu chuyện này là thật, vậy lần này hắn có thể lập công lớn rồi.

Tiêu Tịnh trầm ngâm một lát, nói: "Vương gia, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, miễn bị người ta lợi dụng, theo thuộc hạ thấy, chuyện này ngài không nhúng tay vào là tốt nhất." Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Cao đại nhân, sợ là lần này mất nhiều hơn được.

Không nhúng tay vào? Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn đột nhiên nhìn về phía Tiêu Tịnh, cười lạnh nói: "Ngươi có biết, phụ hoàng đã truyền mật chỉ kêu lão nhị trở về kinh thành."

Nhị Vương gia trở về kinh thành? Tiêu Tịnh hơi sững sờ, không phải Nhị Vương gia bị Hoàng thượng phái đi trấn thủ biên quan rồi sao? Vì sao đột nhiên trở lại.

Mộ Thanh Viễn nhìn phía trước, vẻ mặt âm trầm, nói: "Thái độ phụ hoàng đối với ta đã có chút dao động, nếu ta không có chút thành tích, sợ rằng khi lão nhị trở lại, ta chỉ có thể đứng sang một bên."

Nghe thế, Tiêu Tịnh nhẹ gật đầu, xác thực là như thế, trong tay Nhị Vương gia nắm binh quyền, có thể thấy Hoàng thượng coi trọng hắn, gần đây Hoàng thượng có phê bình kín đáo với Tứ Vương gia, nếu lần này có thể lấy lại sự tín nhiệm của Hoàng thượng, đúng là rất tốt. Nhưng... hắn nhìn lá thư trong tay, bên trong mặc dù không có nội dung gì quan trọng, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy đây là một âm mưu, lại nhìn nét mặt Mộ Thanh Viễn, rõ ràng đã chìm đắm trong thành công vui sướng rồi.

Đúng lúc này, Mộ Thanh Viễn đột nhiên đứng lên, ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn về phía trước, nói: "Lần này bổn vương nhất định phải thắng, lấy lại tất cả những gì vốn nên thuộc về bổn vương."

Tiêu Tịnh cả kinh, tất cả những thứ vốn nên thuộc về Tứ Vương gia, ngoài ngôi vị thái tử, còn có.... Nghĩ tới đây, trong đầu hắn hiện lên một người, còn có nàng! Không biết vì sao, hôm nay hắn mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.

Buổi chiều, thời điểm gần hoàng hôn, Vân Yên nằm dựa vào khung cửa sổ, ngẩn người nhìn bên ngoài, thấy Vân Hoằng đi tới, lần này hắn mang theo một tin tức tốt.

"Yên Nhi, Tứ Vương gia nhờ ta chuyển lời với ngươi." Trong mắt Vân Hoằng đều là ý cười, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Vân Yên, nếu không phải là vì không tiện lắm, sợ là Tứ Vương gia sẽ đích thân tới đây nói với Yên Nhi rồi.

Vân Yên quay đầu sang, cười nhạt hỏi: "Đại ca, Tứ Vương gia nói gì?"

Vân Hoằng sửa sang vạt áo, nhìn về phía Vân Yên, hành lễ: "Mạt tướng bái kiến Tứ Vương phi."

Nghe vậy, sắc mặt Vân Yên vẫn bình tĩnh như cũ, cười nói: "Đại ca đừng trêu ghẹo ta, cái gì Tứ Vương phi, bát tự còn chưa trao đổi đâu đấy."

Vân Hoằng khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói vào tai Vân Yên: "Lời này là chính miệng Tứ Vương gia nói với ta, hắn nói ngày mai có thể làm được."

Ngày mai? Vân Yên không biết Vân Hoằng rời đi lúc nào, nàng hít sâu một hơi, nhìn ra bên ngoài, ngày mai, nàng bỗng cười lạnh, không biết nàng có còn ngày mai không đây.

Ban đêm, cả bầu trời như được bao phủ bằng một mảnh vải đen, không thấy ngôi sao nào, bóng tối đè nén trong lòng làm người ta có chút không thở nổi.

Trong đình viện, Vân Yên nhìn mấy cái lá tươi tốt, lại cảm thấy có vài phần thê lương, nàng hít sâu một hơi, kéo khăn che mặt lên, trực tiếp nhảy lên mái hiên, lao về phía xa.

Bên ngoài thiên lao, hôm nay cũng có trọng binh canh gác như thường ngày nhưng thủ vệ vẫn nghiêm mật như cũ, mười binh lính đứng ở cửa, cầm thương đứng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước.

Trong góc tường cách đó không xa, một bóng đen đứng ở đó, nàng quan sát bốn phía, cẩn thận kiểm tra tình huống tuần tra bên này, cũng không có người mai phục ở đây. Hiện tại còn cách thời gian nàng ước định với Dạ Mị nửa canh giờ, nghĩ tới đây, trong mắt nàng thoáng qua một tia sáng lạnh.

Không biết qua bao lâu, bóng đêm vốn yên tĩnh đột nhiên nổi lên một trận gió, mấy thủ vệ bên ngoài thiên lao đều lạnh run, bọn họ khẽ ôm thân thể, liếc mắt nhìn bốn phía, không thấy có gì khác thường, chẳng lẽ là ảo giác sao?

Đúng lúc đó, mười bóng đen như quỷ mị từ trên trời giáng xuống, lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt những thủ vệ kia.

"Người nào, dám tự tiện xông vào thiên lao trọng địa." Không biết ai nói một câu này.

Những người áo đen kia không hề do dự, trường kiếm trong tay đâm về phía mấy thủ vệ kia, trong thiên lao nháy mắt trở nên rối loạn.

Nhìn một màn này, một bóng đen ở chỗ khác kinh ngạc, tại sao mấy người này ra tay nhanh vậy? Không giống với thời gian đã hẹn trước a.

Lúc này, một bóng đen lao ra xông về hướng thiên lao, có lẽ vì nàng bay trên cao nên không bị người khác chú ý, coi như có người thấy thì cũng không rảnh mà dây dưa với nàng.

Vừa vào thiên lao, Vân Yên dựa vào trí nhớ chạy tới phòng giam Dương Ngạo, trong phòng giam phía trong cùng, một nam tử ngồi đưa lưng về phía cửa lao.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, một thanh âm già nua vang lên, có chút giễu cợt: "Quả nhiên, vài ngày cuối cùng hắn cũng không cho ta sống. A, dù sao sống thêm một ngày hay chết trước một ngày cũng không có gì khác nhau, ngươi động thủ đi."

Nhìn bóng lưng phía trước hơi có vẻ còng xuống, hay tay Vân Yên vô thức nắm chặt lại, mới hai ngày không gặp, hắn giống như già đi vài tuổi, nhưng mà cũng đúng, trước ranh giới sống chết, ai cũng không thể thong dong nổi.

"Ta muốn động thủ, nhưng trước khi lật lại bản án của ông ngoại ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết." Vân Yên nhìn bóng lưng Dương Ngạo, nhàn nhạt nói.

Nghe thanh âm này, Dương Ngạo đột nhiên quay đầu lại, đầu tóc hắn hỗn loạn, chẳng biết từ khi nào đã có vài cọng bạc trắng, gương mặt vốn kiên nghị hiện giờ tràn đầy vẻ uể oải, trên trán đã đầy nếp nhăn, nơi nào còn có dáng vẻ uy nghiêm của đại tướng quân.

"Là ngươi?!" Dương Ngạo nhìn người áo đen thân hình gầy yếu trước mắt, nói.

Vân Yên tiện tay tháo khăn che mặt màu đen ra, nàng nhíu mày, trầm giọng nói: "Đúng vậy, là ta!"

Nhìn dung nhan quen thuộc này, Dương Ngạo há hốc miệng, bàn tay không nhịn được run rẩy, khi nhìn thấy cái bớt bên má trái, trong lòng hắn thoải mái, không biết vì sao, gương mặt này khiến hắn sinh ra ảo giác.

"Ngươi đi đi." Một hồi lâu, Dương Ngạo nhỏ giọng nói.

Nghe lời này, Vân Yên khép hờ mắt, trầm mặc một lúc, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thích mẹ ta, đúng không?"

Dương Ngạo vốn đang cúi đầu đột nhiên nhìn về phía Vân Yên, nhìn dung nhan nàng tương tự cô gái kia, hắn há miệng, rồi chợt nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Không cần nói nữa, ngươi đi đi. Ngươi là con gái nàng, ta không hi vọng ngươi có chuyện gì."

"Tại sao?" Vân Yên nhắm mắt lại, lông mi khẽ run run, vẻ mặt đau khổ, nàng hạ thấp thanh âm, giống như đang nói cái gì.

Dương Ngạo sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng: "Cái gì?"

"Tại sao ngươi thích mẫu thân mà không dẫn nàng đi, tại sao phải phản bội ông ngoại, tại sao phải làm chuyện thương thiên hại lý. Nếu như ngươi dũng cảm hơn một chút, có lẽ mẫu thân sẽ không phải chết, cả nhà ông ngoại cũng an khang, tại sao?" Vân Yên chợt mở mắt ra, trong mắt tràn ngập hận ý.

Thân thể Dương Ngạo run lên, vẻ mặt khổ sở, ánh mắt hắn trầm xuống, lạnh lùng quát: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Năm đó ta đã cầu xin Lý Trung gả Ngọc Nhi cho ta, ai ngờ mặt ngoài hắn nói coi trọng ta, hắn cảm thấy ta là người Ngọc Nhi nương tựa cả đời, nhưng quay đầu hắn lại gả Ngọc Nhi cho thiếu niên tân thừa tướng, người hai mặt như thế thật đáng xấu hổ, ta hận hắn, ta hận hắn chia rẽ ta và Ngọc Nhi. Nếu Ngọc Nhi hạnh phúc ta cũng không nói gì, nhưng ta tuyệt đối không ngờ Vân Mặc Thành là người hèn hạ như vậy, năm đó hắn cam đoan sẽ đối xử tốt với Ngọc Nhi, còn ta tự biết mình không xứng với nàng, một cô gái xinh đẹp ưu tú như nàng, chỉ có nam tử ưu tú nhất mới xứng đôi với nàng. Nhưng một năm sau khi Vân Mặc Thành cưới Ngọc Nhi, hắn lại cấu kết với nữ nhi Liễu gia. Rốt cuộc người tạo thành cục diện hôm nay là ai? Là Lý Trung, là hắn khư khư cố chấp, hắn đáng chết! Còn có Vân Mặc Thành, nếu như có thể, ta đã sớm giết hắn, nhưng hắn lại quá giảo hoạt, đáng hận!" Càng nói, thanh âm của hắn càng run rẩy, có lẽ nói ra được những lời nhiều năm nay giấu kín trong lòng, không biết vì sao, trên mặt hắn thoáng qua vẻ nhẹ nhàng.

"Cho nên, đây là nguyên nhân ngươi hãm hại ông ngoại ta?" Vân Yên lạnh lùng nhìn Dương Ngạo, lạnh lùng nói.

Dương Ngạo hừ lạnh một tiếng, nhìn Vân Yên, nói: "Tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão."

"Gieo gió gặt bão? Ha ha, ngươi thật sự yêu mẹ ta sao?" Vân Yên cười nhạo nhìn người trước mắt.

"Trên đời này chỉ có ta mới thật lòng yêu Ngọc Nhi!" Dương Ngạo nói.

Thật lòng sao? Vân Yên nhíu mày, cười lạnh nói: "Nếu ngươi yêu mẹ ta, tại sao muốn hại chết người thân nhất của nàng? Nếu ngươi yêu mẹ ta, vì sao muốn hại chết nàng?"

"Ta không hại Ngọc Nhi, ta không có..." Dương Ngạo nghe vậy, nhất thời luống cuống.

Vân Yên khẽ lắc đầu, nhớ tới cuộc sống sau khi ông ngoại mất, bộ dáng mẫu thân mỗi ngày đều mất hồn mất vía, sắc mặt nàng lạnh lẽo, cắn răng nói: "Nếu không phải vì cả nhà ông ngoại bị chém, mẫu thân sao có thể không chịu nổi đả kích, bệnh nặng không trị được? Coi như Vân Mặc Thành thay lòng nhưng vài chục năm mẫu thân không phải cũng cô đơn một mình sao? Ngươi cảm thấy là Vân Mặc Thành hại chết mẫu thân sao? Không, là ngươi, là ngươi hại nàng."

Nghe vậy, Dương Ngạo ngẩn người, hắn sững sờ nhìn Vân Yên, cả người xụi lơ trên mặt đất, rơi vào trạng thái mất hồn, tự nhìn mặt đất, lẩm bẩm: "Là ta? Là ta hại chết Ngọc Nhi sao?"

Nhìn bộ dáng suy sụp tinh thần của Dương Ngạo, Vân Yên hít sâu một hơi, Dương Ngạo thúc thúc cường ngạnh trong trí nhớ cũng có lúc suy sụp như thế, có lẽ năm đó, nếu mẫu thân thật sự có thể gả cho hắn, mẫu thân sẽ hạnh phúc. Bỗng nhiên nàng nhíu mày, nâng tay trái vỗ nhẹ ngực, có lẽ vì quá kích động, ngực có chút đau đớn.

Vân Yên nhìn Dương Ngạo một cái, âm thầm dùng lực đè nén đau đớn, nàng cau mày, nhỏ giọng nói: "Đến trước khi chết, mẹ vẫn luôn lẩm bẩm một chuyện, chính là rửa oan cho cả nhà ông ngoại, Dương thúc thúc, ta hi vọng ngươi có thể đứng ra rửa sạch oan khuất cho ông ngoại, coi như thành toàn tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân."

Thời điểm Dương Ngạo nghe lời này, tâm thần chấn động, hắn nhìn Vân Yên, vẻ mặt sững sờ dần dần khôi phục thần thái, một lúc sau, hắn do dự nói: "Không, không thể, ta không thể."

Trong lòng Vân Yên trầm xuống, nhìn Dương Ngạo, chuẩn bị nói tiếp, nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến. Lỗ tai nàng khẽ nhúc nhích, chỉ có một người, hơn nữa nghe âm thanh này, rất nhẹ, có thể thấy được võ công cực cao.

Vân Yên mang khăn che mặt lên, lạnh lùng nhìn Dương Ngạo, nói: "Cẩn thận, có người đi vào."

Bên ngoài thiên lao.

Trận đánh nhau đã kết thúc, trước cửa thiên lao ngổn ngang thi thể của thị vệ, mấy người áo đen đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.

Cách đó không xa, có hai bóng người đang đứng nhìn tình huống thiên lao, sắc mặt hai người đều có vẻ nặng nề.

"Tại sao sẽ nhanh như vậy? Trước nửa canh giờ so với kế hoạch." Cô gái áo tím nhìn một màn này, trầm giọng nói.

Ánh mắt nam tử áo đen bên cạnh cũng trầm xuống, nói: "Không cần lo lắng, ta tin tưởng năng lực của nàng."

Nghe vậy , trên mặt Tử Ảnh thoáng qua một tia hoài nghi, cũng vì tin tưởng năng lực của nàng nên mới thản nhiên giao chuyện này cho nàng sao? A, vậy thì Vân Yên đã hoàn toàn được hắn công nhận rồi.

Trong lúc hai người đang trầm mặc, đột nhiên thấy ba bóng người từ trong thiên lao đi ra, người áo đen đang dìu một nam tử mặc quần áo phạm nhân chạy về phía trước, một người áo đen đuổi theo phía sau. Vừa ra khỏi cửa thiên lao, Vân Yên liếc nhìn Dương Ngạo đang được nàng dìu đi, ngực hắn chảy máu không ngừng, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, ánh mắt nàng trầm xuống, trực tiếp mang hắn bay lên không trung, người phía sau thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

Tử Ảnh thấy một màn này, đang chuẩn bị quay qua nói chuyện với nam tử bên cạnh, vậy mà lúc nàng quay đầu lại đã sớm không thấy người bên cạnh đâu nữa, nàng khẽ cười một tiếng, xem ra nàng lại chậm nửa nhịp.

Nơi hoang dã, Vân Yên cuối cùng không chịu nổi, nàng lập tức rơi xuống đất, người bên cạnh cũng mất thăng bằng, té ngã trên mặt đất.

Sát khí lạnh thấu xương từ phía sau đánh tới, trong lòng Vân Yên trầm xuống, đột nhiên nhìn người đuổi theo phía sau, hỏi: "Ngươi là ai?"

Người áo đen liếc nhìn Dương Ngạo thoi thóp nằm trên đất, lạnh lùng nói: "Buông hắn ra, có lẽ ta có thể tha chết cho ngươi."

"Hừ, nếu ngươi chịu buông tay, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng đấy." Vân Yên cười lạnh, phản bác.

Ánh mắt người áo đen trầm xuống, lạnh lùng nói: "Vậy thì chịu chết đi." Dứt lời, hắn nâng trường kiếm trong tay, công kích về phía Vân Yên.

Vân Yên rút kiếm trong ống tay áo ra, nhưng nàng nhỏ giọng ho khan một cái, quả nhiên thân thể vẫn còn quá mệt mỏi, nhìn kiếm quang đánh tới, nàng đột nhiên vung kiếm lên trực tiếp chặn lại.

Hai thanh kiếm chạm nhau, hai người đồng thời lui về sau mấy bước, người áo đen kia biến sắc, lại lần nữa xuất kích, Vân Yên nắm chặt trường kiếm trong tay, nghênh đón, kiếm và kiếm, người và người, va chạm nhau.

Vân Yên chợt cảm thấy tim quặn đau, phân tâm, người áo đen kia bỗng nhiên đâm tới, Vân Yên nâng kiếm cản lại nhưng lại bị hất ra ngoài, thân thể lui về sau vài chục trượng, ngã xuống.

Đúng lúc này, một lồng ngực kiên cố chắn phía sau, nam tử sau lưng lặng lẽ xuất hiện, đỡ nàng, nhìn người trong ngực, rồi lại nhìn nam tử áo đen, hắn nói nhỏ bên tai nàng: "Đừng sợ, là ta."

Nghe lời này, thân thể người trong ngực chợt run lên, dường như cảm nhận được, Dạ Mị cả kinh, chuẩn bị nói chuyện, nhưng mà người trong ngực hắn đột nhiên đứng lên, đi lên phía trước mấy bước, quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo, lẫm liệt nhìn nam tử phía sau, trào phúng nói: "Quả nhiên là ngươi!"