Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Địa Họa Cầu Tiên

Chương 9: Bí Ẩn




Chương 9: Bí Ẩn

Hà Trang kéo Trần Thiên Nam vào một cái cơm rang ngay gần đó, rồi há miệng gọi hai đĩa cơm rang.

“Chú ơi cho cháu hai đĩa cơm rang dưa bò siêu to.”

“Hai đứa ngồi đợi chú tí.”

Chú bán cơm gật đầu, Hà Trang kéo Trần Thiên Nam tới một bàn còn trống trong góc ngồi xuống, Trần Thiên Nam thì mặt hơi nhăn lại, ở chỗ này cũng có mấy sinh viên khác cùng trường hắn đang ăn cơm, chuyện hai người hắn với bà già Hà Trang này đi cùng nhau rồi lại một đồn mười, mười đồn một trăm chẳng mấy mà cả cái trường biết tới, cũng không phải hắn nổi tiếng gì, mà là Hà Trang thật sự quá nổi bật với gương mặt xinh đẹp, cùng một thân thể cao ráo, đi thi hoa hậu ít nhất cũng lọt vào trung kết cũng nên.

“Này làm gì mà mặt mũi cứ như ông già thế?”

Hà Trang nhìn Trần Thiên Nam hỏi, hắn bĩu môi nói.

“Mà này không sợ tôi dở trò à? Lại không ngại mới quen biết cứ lôi lôi kéo kéo.”

Hà Trang cười nhếch miệng nói nhỏ.

“Hình như có người cùng trường chụp ảnh rồi, hazzz ngày mai nếu có bị người ta đánh thì tôi nhớ nói với tôi, tôi mang cho ông ít hoa quả.”

Trần Thiên Nam mặt đen như đít nồi, quả nhiên bà già này chẳng tốt đẹp tí vẹo nào, vậy mà lại âm mưu ám hại mình, Trần Thiên Nam cũng chỉ khẽ thở dài, chiêu này đúng là hắn có muốn ngăn cũng không được, hi vọng cái thông tin anh họ mà hắn nói ra trên lớp cũng truyền đi rộng, lúc đó đỡ một phần ảnh hưởng.

“Nữ nhân ác độc, nhất định bà sẽ không lấy được chồng.”

Trần Thiên Nam đen mặt nói, Hà Trang cười ngoác cả miệng rồi chu mỏ nói.

“Tôi mà không lấy được chồng tôi bắt ông lấy.”

“Không có hứng thú.”

Trần Thiên Nam xua xua như đuổi ruồi làm Hà Trang muốn cắn cho hắn một cái, đang định ra tay thì chú bán cơm mang lên hai đĩa cơm rang.

“Cơm của hai đứa đây.”



“Dạ cháu xin.”

Trần Thiên Nam mở một lon cô ca rồi rót cho Hà Trang một cốc, còn mình thì chỉ uống một cốt nước lọc.

“Ơ, ông không uống nước ngọt hả?”

“Không, nước ngọt có hại cơ thể tôi không uống.”

“Hử, vậy sao rót cho tôi.”

“Khụ khụ, uống đi ăn cơm cho ngon.”

Hà Trang trợn mắt nhìn Trần Thiên Nam, tên này rõ ràng là muốn hại người, nhìn cái mặt này Hà Trang càng muốn tốc cho một quả đấm vào cái mặt đáng ghét này. Trần Thiên Nam lảng lảng không muốn nói thêm, ăn cơm thì còn mải đếm xem có bao nhiêu hạt cơm không rảnh đế nói phét thêm.

“Ở quê ông có gì vui không? Trên thành phố mãi chán quá, nào được nghỉ rủ thêm mấy người nữa về quê ông chơi.”

Trần Thiên Nam ngước mặt lên nhìn Hà Trang, mặt nhăn như khỉ nói.

“Này người như bà không sợ bị bán à? Hồn nhiên ngây thơ hay đang giả vờ toan tính điều gì đây.”

Hà Trang nghe xong trợn mắt nói.

“Bị bán bố tôi cũng mang tôi về được.”

Trần Thiên Nam bĩu môi, đúng là có bố mẹ tốt con cái cũng không phải khổ, hắn tự nhiên lại thấy nặng lòng, cúi đầu ăn không tiếp tục nói. Hà Trang cảm nhận được sự khác thường của Trần Thiên Nam hơi nhăn mặt rồi cũng không có nói gì thêm.

Ăn xong Trần Thiên Nam trả tiền, đi bộ trên vỉa hè Trần Thiên Nam lấy điện thoại ra xem giờ rồi nhìn Hà Trang nói.

“Bà về bằng xe ôm hay gọi người đến đón đây.”

“Tôi đi xem ôm về.”



“Ừ vậy bye, tôi còn đi làm.”

“ Ừ bye ông.”

Hà Trang vẫy xe taxi rồi rời đi, Trần Thiên Nam thì chỉ cười nhạt, mọi chuyện diễn ra cứ như một thước phim ngôn tình vậy, nhưng Trần Thiên Nam hiểu, cái người ta gọi là mây tầng nào gặp mây tầng đó, hắn không còn là một thiếu niên mộng mơ về một tình yêu ngôn lù nữa rồi, hắn hiểu cái hiện thực xã hội phũ phàng, vì thế hắn càng ngày càng cố gắng hơn, ngày mai nhất định phải tốt hơn ngày hôm nay, tốt cho bản thân, tốt cho cả gia đình người thân, trong tương lai là tốt cho người con gái hắn yêu thương, xa hơn nữa là tốt cho con của hắn, lớn lên trong nghèo khó nó có cái thiệt thòi nhất định, không được tiếp xúc với những thứ tầng cao, học tập, y tế...Cái gì cũng luôn tồn tại mặt tốt và xấu, chẳng qua chúng ta có đủ bản lĩnh để gạt bỏ những điều xấu hay không mà thôi.

Trần Thiên Nam về phòng tắm qua một lượt rồi lăn ra giường ngủ một giấc, đến chiều thì dậy đi làm thêm tại quán cà phê Thúy Hằng.

“Nay bọn mày đi học rồi à?”

Thằng Hiếu cận thấy Trần Thiên Nam tới liền hỏi, Trần Thiên Nam gật đầu nói qua loa với thằng Hiếu cận mấy câu, rồi ba cô nàng kia lại nhân lúc không có khách mà túm đến trêu chọc Trần Thiên Nam làm hắn ngại đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Dưới bóng một cây ổi già gần bờ ao có hai ông lão đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài, những cơn gió thổi làm những chiếc lá của mấy cái cây xung quanh rơi lả tả xuống đất, ông Bảy khẽ thở dài nhìn những chiếc lá vàng rơi trên mặt đất.

“Chúng ta cũng sắp giống mấy cái lá kia, già rồi anh Hùm ạ, không biết bao giờ thì xuống lỗ, thời gian trôi nhanh quá.”

Ông lão ngồi bên cạnh ông bảy là ông nội của Trần Thiên Nam Trần Hùng Anh, nghe ông Bảy nói thì cũng hơi thở dài.

“Nhanh thật, mới đó đã sắp sống hết một đời rồi.”

“Chắc em với bà nhà đi trước anh quá, tu vi của anh sao rồi?”

“ Vô vọng với Khí Cảnh.”

“Còn em thì buông xuôi mấy năm rồi, cũng tìm được một đệ tử ưng ý truyền lại cổ võ rồi, mà anh không truyền lại sao?”

Ông lão Trần Hùng Anh khẽ lắc đầu.

“Mày cũng biết tính anh rồi, ngay cả mấy người kia đến anh cũng không nhận lời, khi sư phụ truyền cổ võ cho anh, ông đặt thêm môn quy chỉ có thể truyền cho con cháu dòng chính trong nhà, nếu không ai có thiên tư luyện võ thì cứ để Thiên Hổ Công đứt đoạn y bát từ đây.”

Ông Bảy cũng mỉm cười nói, còn vỗ bàn tay vào đùi một cái thật mạnh.



“Anh nói đến mấy tên kia em mới nhớ, cũng mò đến chỗ em nói này nói kia, em tức quá tặng cho mỗi người một tát, sau đó đá cả đám ra khỏi nhà em, mẹ nó dám lộ ý tứ uy h·iếp với em.”

Ông lão Trần Hùng Anh nhìn ông Bảy cười lớn.

“Tính mày cũng không có đổi, chính về cái tính nóng nảy của mày mà năm đó đặc tội với phó thủ trưởng.”

Nói đến đó ông lão Trần Hùng Anh không tiếp tục nói, ông Bảy lần này cười tự tin nói.

“Hừ, lần này bọn họ dám thì em có xuống lỗ thì vẫn có thằng Tuấn, lật tung cái đám đó thành một mảnh hỗn loạn, em xem có ai dám nhảy ra.”

Ông lão Trần Hùng Anh cũng khẽ gật đầu, rồi hỏi.

“Thằng bé Nam lên đấy thế nào rồi? Thấy thằng nhỏ thế nào?”

Ông Bảy vỗ đùi cười ha hả.

“Ha ha, tính thằng nhỏ thối như anh năm đó, hazzz đáng tiếc căn cốt của nó không thể luyện cổ võ, chỉ là mấy cái võ mèo cào kia thì chẳng ăn thua gì so với cổ võ.”

“Ý trời rồi, anh cũng chỉ muốn nó sống một đời bình an, tiếp xúc với những thứ đó không tốt, suốt ngày chém chém g·iết g·iết, mà thôi lâu rồi không so chiêu, nào anh với mày thử tay.”

Hai cái tên lừng danh năm nào Hùm Xám với Bảy Sấu khiến cho kẻ địch nghe thấy tên đã sợ mất mật, nay lại có cơ hội tương phùng với nhau, hai ông lão đứng đối diện nhau, lá cây dưới đất bay tung tóe, nếu để người khác nhìn thấy lại thất kinh vì hiệu ứng như phim chưởng Trung Quốc đang diễn ra ngoài đời thật.

"Hóa Hổ Quyền"

"Ngạc Ngư Cước"

Một quyền một cước v·a c·hạm, hư ảnh mờ ảo giống như có hai con vật đang đánh nhau, một con mơ hồ mang hình dạng một con hổ, một con mang hình dạng của một con cá sấu, hai ông lão bật lùi về sau.

“Già rồi.”

Ông Bảy loạng choạng một lúc mới có thể đứng yên, ông lão Trần Hùng Anh thì đỡ hơn vẫn đứng thẳng, hai ông lão còn định đánh tiếp thì từ trong nhà tiếng hai bà vọng ra.

“Này hai cái ông kia làm gì ầm ý ngoài vườn thế? Lại đánh nhau à, tôi xin hai ông đó, nếu để đám trẻ nhìn thấy thì rắc rối lắm, vào nhà nghỉ trưa đi.”

Hai ông lão này còn khí thế nghe xong liền dịu xuống, cùng nhau đi vào trong nhà, hai người tuy đều là cao thủ cổ võ nhưng ở dưới uy nghiêm của hai bà đều cùng ỉu xuống.