Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Địa Họa Cầu Tiên

Chương 10: Cuộc Gặp Gỡ Số Mệnh




Chương 10: Cuộc Gặp Gỡ Số Mệnh

Thời gian trôi qua nhanh chóng cũng tới khóa học quân sự, các sinh viên có hứng thú có chán nán có, Trần Thiên Nam cũng chẳng hứng thú, cũng chẳng chán nán, bời mấy cái trò rèn luyện cơ bản Trần Thiên Nam đã được ông nội dạy từ nhỏ, tuy là cái căn bản những ông nội lại nói chính là từ cái căn bản mới có thể hướng tới những thứ cao hơn, vì thế Trần Thiên Nam đã thành thạo những bài tập đó một cách nhắm mắt cũng vẫn có thể hoàn thành một cách nhanh chóng.

Cả khóa sinh viên k68 bắt đầu lên xe mà nhà trường đã chuẩn bị, Trần Thiên Nam ngồi cuối, thằng Kiên béo ngồi ngay bên cạnh, ở lớp thì cũng chỉ có thằng Kiên này được xem như bạn hơi thân của Trần Thiên Nam, còn những người khác thì chỉ là nhận biết, không phải hắn không muốn làm quen, mà cơ bản lớp hắn đa phần toàn dân thành phố chính cống, thành ra có chút gì đó đối với những người ngoại tỉnh như hắn, Trần Thiên Nam cũng chẳng quan tâm lắm.

Hà Trang thì ngồi ở đầu cùng với mấy đứa con gái khác, tình bạn giữa hai người Trần Thiên Nam và Hà Trang cũng thân hơn, nói chung là cũng thỉnh thoảng chào hỏi nói chuyện vu vơ, hay thậm chí là cùng nhau tranh cãi một số vấn đề, kết quả thì luôn luôn Trần Thiên Nam là người bị ăn đấm.

“Này mày với con Trang đang quen nhau à?”

Thằng Kiên béo hỏi nhỏ, Trần Thiên Nam đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghe thằng Kiên hỏi thì quay lại cười nhàn nhạt.

“Không, tao xách dép cho người ta thì được.”

Thằng Kiên nghe xong bĩu dài môi, vẻ mặt hiện rõ vẻ không tin.

“Tao thấy hai đứa mày cứ thập thà thập thò, mấy thằng nó canh mày rồi đấy, cẩn thận ăn đập có hôm.”

Trần Thiên Nam vẻ mặt nghiêm túc khẽ nói nhỏ.

“Nói cho mày một bí mật, nghe kĩ này?”

“ Yên tâm mày cứ nói đi.”

“Thật ra tao với Trang là anh em cùng cha...”



“ CÁI GÌ? MÀY VỚI CON TRANG CÙNG MỘT BỐ?”

“Những khác ông nội.”

Trần Thiên Nam che mặt đi vì nói nốt câu, thằng đầu đất Kiên béo này thật là, hét lớn như vậy cả đám trong lớp đều nhìn tới, Hà Trang cũng nhìn tới ánh mắt rõ ràng mang theo sát khí nhàn nhạt nhìn cả hai thằng, Trần Thiên Nam thì giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời đất, không quan tâm đến thằng Kiên béo thiểu năng thêm.

“Kiên đổi chỗ cho tớ?”

“ Ok.”

Thằng Kiên béo cười toe toét đổi chỗ, Trần Thiên Nam quay lại nhìn cô gái vừa ngồi xuống bên cạnh, lông mày nhăn lại tít thò lò.

“Này bà già lại tính làm người ta hiểu lầm tôi nữa à? Có mấy vệ tinh của bà ke tôi rồi đó, nếu mà bị người ta đánh tôi ăn vạ bà đấy.”

“Nam nhân sợ cái gì, vì tôi ông b·ị đ·ánh một tí có sao đâu, bố tôi ngày xưa cũng bị tình địch đánh cho nằm viện, rồi mới tán được mẹ tôi đó.”

“Xí xí, dừng lại, tôi không giống bố bà, tôi muốn một tình yêu chân chính.”

“Chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau, Nam hay là chúng ta...”

“Biến cho tao.”

Cả cái xe bắt đầu vang lên những tiếng cười nói, đủ chuyện trên đời, Trần Thiên Nam thì chẳng bận tâm đến những câu chuyện, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. Bên vai phải từ từ nặng chĩu, Hà Trang đã ngủ gật dựa vào vai hắn, Trần Thiên Nam khẽ nhìn qua, ở dưới ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa kính chiếu lên gương mặt xinh đẹp kia, Trần Thiên Nam cảm giác như tim mình đập chệch đi một nhịp, hắn dơ tay chắn đi ánh sáng trên ô cửa, Hà Trang vẻ mặt hơi nhăn lại từ từ giãn ra ngủ ngon lành.



Trần Thiên Nam chưa từng rung động, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi hắn thật sự rung động trước một người con gái, hắn biết bản thân đã rơi vào một thứ trạng thái cảm xúc được gọi là thích, cảm giác này sẽ lớn dần thêm theo thời gian nếu tiếp xúc lâu dài, dần dần nhạt đi theo khoảng cách không gian cùng thời gian, nếu muốn xóa bỏ cảm giác này Trần Thiên Nam chỉ có thể rời xa, nhưng hắn không thể, hắn còn phải đi học. Thờ dài một hơi Trần Thiên Nam mặt kệ thứ cảm xúc của bản thân.

Xe đi đến đoạn đường xóc nảy, Hà Trang liền tỉnh dậy, khẽ dụi dụi mắt nhìn sang Trần Thiên Nam nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Hà Trang cảm thấy ở góc này Trần Thiên Nam đẹp nhất.

“Ngủ chảy nhãi ướt hết áo tôi rồi bà già.”

Hà Trang đưa tay quệt miệng, rồi nhăn mặt phản bác.

“Làm gì có.”

“Mượn vai tôi ngủ thì phải có lộ phí chứ?”

“Này.”

Hà Trang đưa cho Trần Thiên Nam một viên kẹo ngọt, hắn cầm lấy bóc vỏ bỏ viên kẹo vào mồm, rồi đưa trả vỏ cho Hà Trang.

“Trả cái vỏ này.”

“Ông đi c·hết đi.”

Xuống cổng một quân khu ở ngoại thành Hà Nội, các sinh viên bắt đầu xuống xe, nam với nữ được phân riêng biệt ở hai khu khác nhau, nghỉ ngơi rồi hôm sau bắt đầu khóa học quân sự...

“Ào ào...”



Trần Thiên Nam đứng ở hiên một ngôi nhà, nhìn những hạt mưa nặng hạt rơi xuống, trong lòng môt trận buồn man mác, nhìn những người vội vàng chạy mưa, lại có những người bình thản bên trong chiếc ô tô chạy trên đường, có những đôi che ô đi dưới cơn mưa tình cảm lãng mạn giống như những cảnh trên phim.

Trần Thiên Nam không mang ô theo, hắn chú mưa dưới một hiên nhà đợi khi nào trời tạnh mới đi về, dầm mưa đi về Trần Thiên Nam sợ ốm, lúc đó lại phiền phức. Hai tiếng sau mới mới tạnh, trên đường phố đã vắng người đi lại, Trần Thiên Nam mới lê lết cái thân mệt mỏi trở về phòng trọ trên con đường quen thuộc, không biết ma xủi quỷ khiến thế nào, hôm nay Trần Thiên Nam lại quyết định đi vào con ngõ nhỏ trở về, hắn không hay đi lối này lắm, vì hắn sợ ma.

Trần Thiên Nam không biết rằng chính cái quyết định đi qua ngõ nhỏ ấy đã thay đổi cuộc đời cứ ngỡ như bình thường của hắn.

“Á.”

Trần Thiên Nam nghe một tiếng rơi cái “bịch” một cái mà giật mình tí nữa rơi tim ra ngoài, tron lòng thì sợ muốn c·hết, đưa ánh mắt nhìn qua nơi vừa phát ra tiếng động, nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ nằm trên đấy hắn hít một hơi khí lạnh, toàn thân lông tóc dựng đứng.

“Mẹ ơi, chẳng lẽ có ma.”

Trần Thiên Nam định bỏ chảy nhưng chân hắn không thể cử động, nó cứ run bần bật không rời khỏi mặt đất được, Trần Thiên Nam thật sự muốn khóc, hắn cái gì không sợ, sợ nhất chính là ma, hồi nhỏ bà nội hay kể chuyện ma cho hắn nghe, thành ra hắn bị ám ảnh về ma quỷ.

Năm phút trôi qua Trần Thiên Nam mới bình tĩnh lại được, cái bóng trắng ấy vẫn nằm bất động ở một góc, Trần Thiên Nam lấy điện thoại ra bật đèn flas, rồi từ từ đi lại chỗ bóng trắng kia.

“Máu?”

Trần Thiên Nam hơi sợ khi nhìn thấy máu trên cái bóng trắng, nhưng vẫn đi tới, một mét rồi nửa mét, Trần Thiên Nam nhận ra là một người toàn thân bê bết v·ết t·hương, trên người là một bộ y phục cổ quái, hắn vội cúi xuống lật người đó lại.

“Hít.”

Trần Thiên Nam nhận ra là một cô gái, khuôn mặt cũng có hai v·ết m·áu lớn, b·ị t·hương không nhẹ, Trần Thiên Nam kiểm tra hơi thở của cô gái, vẫn thấy hô hấp hắn vội vàng cõng người ta lên lưng rồi mang chạy ra ngoài đường lớn, thấy có một phòng khám tư nhân vẫn còn đang mở cửa hắn vội vàng cõng cô gái vào.

“Bác sĩ cứu người.”

Có hai y tá thấy Trần Thiên Nam mang theo một người b·ị t·hương đêm hôm chạy tới, mặt mũi cũng tái mét, vội vàng gọi những người khác tới phụ Trần Thiên Nam, còn có người đã báo công an.