Chương 6: Tìm Việc Làm Thêm
Nói chuyện thêm một lúc hai chị cũng chuẩn bị đi học, Trần Thiên Nam thì lại chui vào phòng nằm dài trên giường, còn ba ngày nữa mới nhập học chính thức, hắn nên kiếm một công việc nào đó để kiếm tiền nuôi sống bản thân cộng thêm cả học phí, nghĩ một lúc hắn quyết định việc đầu tiên, là làm quen tình hình địa lý xung quanh của cái khu mà hắn đang sống một chút.
Lấy từ trong balo ra mấy bộ quần áo treo vào cái tủ ở góc phòng rồi lấy một cái quần âu đen, cùng một cái áo sơ mi trắng.
“Hơi nhăn một tí chắc cũng không sao, ai bảo mình đẹp trai.”
Nhìn cái áo sơ mi trắng nhăn như rau dưa, Trần Thiên Nam tự an ủi chính mình rồi mặc quần áo lên, sỏ thêm đôi dép tổ ong đen rồi khóa cửa phòng đi ra ngoài, đúng là sáng sớm của Hà Nội có khác, ra đường nhiều người đi lại nườm nượm. Trần Thiên Nam thì xoa xoa cái bụng của mình, tối hôm qua ăn bún chả nó chả thấm vào đâu, bây giờ thì đói hóp cả bụng vào rồi, tìm một lúc lấy có quán xôi, Trần Thiên Nam liền đi lại, gánh xôi là một bác gái tầm năm mươi tuổi, trên gương mặt trung niên khắc khổ của thời gian vất vả.
“Dạ bác ơi cho cháu mười nghín xôi lạc.”
“Ngồi chờ bác tí.”
Bác bán xôi nhìn Trần Thiên Nam gật đầu rồi nói, Trần Thiên Nam tìm một cái ghế nhựa còn trống ngồi xuống, gánh xôi của bác gái cũng khá đông người, đa phần là sinh viên như hắn, ngồi chờ xôi mà ánh mắt hắn tăm tia ra ngoài đường nhìn mà muốn nứt con mắt, hắn bây giờ mới thật sự hiểu tại sao con người ta nhiều người lại thích sự phồn hoa đô thị như vậy, từ nhà cửa đến đồ ăn, con người tất cả đều đông đúc, sự phồn hoa đô thị nó khiến cho con người cô đơn như hòa mình vào một thế giới đầy ắp những con người khác, để làm lạc đi cảm giác cô đơn một mình trong chúng ta.
Có những thứ đồ sa xỉ mà nông thôn rất hiếm, có những nơi vui chơi mà ở quê cũng chẳng có, có những mối quan hệ khác hoặc Hà Nội chính là nơi có người họ đang yêu, Hà Nội có thật sự đẹp như vậy? Trần Thiên Nam hắn không có phải một thiếu niên mười bảy đơn thuần, hắn hiểu cái sự khắc nhiệt của Hà Nội, có những người bước lên Hà Nội mang theo những hoài bão của tuổi trẻ cống hiến và làm việc, nhưng cuối cùng họ lại trở về quê hương với đầy sự mệt mỏi mà Hà Nội mang lại, quê hương luôn là cái nơi yên bình nhất để hàn gắn những tổn thương, là mái nhà của chúng ta tồn tại.
“Xôi của cháu.”
Miên man suy nghĩ bác gái bán xôi mang xôi đến hắn mới giật mình tỉnh lại trong những suy tư.
“Dạ cháu xin.”
Trần Thiên Nam nhận lấy nắm xôi được gói trong một mảnh giấy, xúc xôi ăn ánh mắt Trần Thiên Nam không ngừng nhìn các chị các em gái đi ngoài đường, hắn cảm thấy xôi hôm nay ngon tuyệt vời, không biết nguyên nhân do đâu. Ăn xong xôi Trần Thiên Nam còn đang định đi vứt mảnh giấy trong tay, thì chợt lướt qua mấy dòng chữ bên trong, là một bài thi toán điểm số tối đa, Trần Thiên Nam cảm thán, chắc là của con bác gái bán xôi, hắn liền cười hỏi.
“ Bác ơi, con gái bác năm nay chắc lên đại học rồi chứ ạ?”
Bác gái nhìn Trần Thiên Nam gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tự hào, nét mắt cũng giãn ra, miệng khẽ cười nói.
“Ừ cháu, con gái bác năm nay mới lên đại học, nó đỗ vào Đại Học Y Hà Nội, là thủ khoa năm nay đấy cháu.”
Trần Thiên Nam cũng hơi bất ngờ, Đại Học Y thì đúng là toàn quái vật, cái này cũng không phải đơn giản mà có thể thi vào chứ đừng nói thủ khoa đầu vào của trường y, Trần Thiên Nam cảm thán, bố mẹ dù có khổ cực như thế nào đi chăng nữa thì cũng cố gắng nuôi nấng cho con cái học hành tử tế, họ có thể làm tất cả vì con cái vì tương lai, Trần Thiên Nam hơi thở nhẹ một cái rồi trả tiền xôi.
Đi lang thang trên đường phố Hà Nội, Trần Thiên Nam hai tay đút túi quần, tóc dài bay bay trong gió, làm không ít các em gái phải ngoái đầu lại nhìn Trần Thiên Nam.
“Ui za.”
Thậm chí có em còn đâm đầu vào cả cột điện, bất quá Trần Thiên Nam cũng chẳng biết những chuyện đó, hắn còn đang chìm đắm trong những kí ức mơ hồ còn sót lại trong đầu, hắn nhớ bố, hắn nhớ mẹ.
“Bố mẹ ở trên đấy khỏe không ạ? Con trai của bố mẹ nhất định sẽ không để bố mẹ phải thất vọng vì con, bố mẹ ở trên cao phù hộ cho cả nhà một đời bình an nhé, nhất là em gái nó còn mít ướt lắm, nhớ bố mẹ là nó khóc ướt hết cả áo của con.”
“Này không có mắt à?”
Trần Thiên Nam bị tiếng quát làm cho giật mình nhìn lại, hắn xít chút nữa đi qua đường bị xe máy tông chúng, hắn vội cúi đầu với một bác đang đi xe máy dừng ở trước mặt.
“Dạ cháu xin lỗi bác, cháu mải nghĩ đến bài tập quá nên...”
"Ừ, đi đứng cẩn thận nhé con, xít chút nữa bác đâm vào rồi, đừng học quá sức.”
“ Dạ.”
Bác trai nói vài câu rồi vít xe chiếc xe Sh nhả khói phóng đi hòa mình vào dòng xe, Trần Thiên Nam thở dài, đôi khi nói dối sẽ mang lại kết quả tốt đẹp cho cả hai bên hắn cũng đành phải gắng gượng nói dối, thở nhẹ một hơi rồi đôi chân tiếp tục nâng bước trên đường phố. Dừng chân trước một quán cà phê, không phải vì hắn muốn uống nước ngọt mà vì quán có cái bảng tuyển nhân viên part time, Trần Thiên Nam liền đi vào trong, quán cũng khá rộng ở bài trí theo kiểu phương Tây, nhìn khá bắt mắt, sáng sớm lác đác cũng chỉ có hai ba bàn là đang ngồi nhâm nhi tách cà phê.
“Em chào chị.”
Trần Thiên Nam đứng trước quầy lên tiếng chào hỏi một chị đang tập chung ghi ghi chép chép cái gì đó, chị gái hơi ngẩng lên nhìn Trần Thiên Nam rồi nói.
“Quý khách dùng gì?”
Trần Thiên Nam gãi gãi đầu nói.
“Dạ em thấy quán có tuyển nhân viên bán thời gian, em tới xin việc ạ.”
“À, vậy em đợi chị một tí nhá, em ngồi ở kia đợi chị.”
“Vâng.”
Trần Thiên Nam đi lại ngồi xuống một cái bàn trống, ngồi xuống ghế nhìn ra bên ngoài đường, cũng thỉnh thoảng quan sát kĩ quán nước này một chút, quán tên Thúy Hằng Cafe, có hai tầng đều dùng để buôn bán.
“Nhìn em cứ như ông cụ non vậy.”
Chị vừa nãy đi ra nhìn Trần Thiên Nam trêu một câu, Trần Thiên Nam chỉ biết cười gượng cũng không có nói gì, chị gái ngồi xuống đối diện Trần Thiên Nam hai chị em bắt đầu làm quen rồi mới nói tới chuyện công việc.
“Vậy mai em một giờ chiều tới làm việc nhé.”
“Dạ vâng chị, chào chị em về đây.”
Sau khi cả hai thống nhất chuyện công việc, Trần Thiên Nam xách mông đi về, hắn học thường là vào buổi sáng, còn nếu đổi lịch học thì cũng có thể sắp xếp đổi ca làm việc được không sao cả. Trần Thiên Nam đi mua thêm vài thứ linh tinh sinh hoạt rồi xách đồ về phòng, dọn dẹp lại cái phòng một lúc mệt đến bở hơi tai Trần Thiên Nam lăn quay ra giường ngủ một mạch đến tận chiều tối, nếu mà cái bụng nó không lên tiếng gọi hắn dậy, Trần Thiên Nam cũng không có buồn dậy mà ngủ luôn tới sáng mai, đi ra khỏi phòng kiếm cái gì lấp đầy cái bụng.
Hai ngày thời gian trôi qua nhanh chóng, Trần Thiên Nam cũng đã đi làm được hai buổi, quán Cafe Thúy Hằng cũng có bốn nhân viên khác, ba gái hai nam cả hắn, lúc Trần Thiên Nam đi làm bị ba cô nàng kia chọc cho đỏ mặt không ít lần, còn một thằng tên Hiếu thì cũng vui tính, nói chuyện với đám con gái mà chẳng coi chúng nó là con gái gì cả, bị ba cô gái kia đánh cho không ít lần vì cái tội nói bậy nói bạ.