Chương 5: Vận Dụng Tâm Lý
Phương Linh lấy chìa khóa mở phòng 502 ra, Trần Thiên Nam liền ngó vào trong, vẻ mặt hài lòng, phòng tương đối rộng có màu trắng chủ đạo, có nhà vệ sinh khép kín bên trong luôn, bất quá cũng không có điều hòa hay nóng lạnh gì cả, nhưng thôi Trần Thiên Nam không trả nổi tiền điện nếu mà dùng mấy thứ đó.
Có một cái tủ gỗ nhôm đặt ở một góc Trần Thiên Nam mở cửa tủ ném cái balo vào rồi thổi thổi qua cái giường đã có sẵn một cái chiếu nằm dài ra than thở.
“Mệt c·hết mất.”
Phương Nhi lúc này con đang suy tư cái gì không biết cứ ngồi trầm lặng bên mép giường, Trần Thiên Nam bắt đầu trêu trọc.
“Này chị nhỏ, ở trong phòng một thằng con trai khác dễ gây hiểu lầm lắm.”
Phương Linh nghe xong thì vội vàng kéo Trần Thiên Nam dậy, đi ra ngoài vừa đi vừa nói.
“ Xuống xuống mau, mày bày chị cách đi, chị mày không có kinh nghiệm trong chuyện tán tỉnh người khác.”
Trần Thiên Nam méo mặt, cái chị nhỏ này cũng thật là? Chưa yêu ai bao giờ hả? Hắn cũng vậy mười bảy năm còn chưa biết nắm tay gái là gì, toàn con gái chủ động nắm tay hắn thôi, cũng chưa có yêu ai mới c·hết chứ, Trần Thiên Nam cũng hơi chán về trình độ tán gái của bản thân quá gà.
Đi xuống đến bên dưới Trần Thiên Nam huých vai Phương Linh nói nhỏ.
“Này đừng nói với em ngay cả facebook người ta chị cũng chưa có nhá?”
“Chị không có.”
Trần Thiên Nam vỗ chán, thế mà nói thích con trai nhà người ta lại còn đi làm giá, kiểu này bà Phương Linh có ế tới già, còn đợi cái anh mặt trắng kia chủ động thì cũng còn lâu, hai người đều có vẻ thích nhau lại cứ dấu dấu diễm diếm nói toạc ra cho nhanh, Trần Thiên Nam cười ngoác mồm ra nói.
“Anh gì mặt trắng trắng ơi, chị Phương Nhi thích anh đó, anh mà không mau chân chị ý xuất gia luôn đấy.”
“Nhóc con, chị cắn c·hết mày.”
Phương Linh tim đập bình bịch mặt đỏ như cà chua cúi gằm mặt xuống đất, trong lòng nhảy loạn như con nai nhỏ, cũng không có bỏ chạy.
“Hazzz thằng Thắng nó lại được tiểu chủ trọ nhìn trúng rồi, anh em sau này có nợ tiền phòng đành phải nhờ thằng em rồi.”
“Phương Linh em thật sự thích thằng Thắng à? Vậy còn anh.”
“Thắng tao g·iết mày.”
Ba ông kia ôm ngực bi thương thống khổ, nhìn cái bộ dạng kia của Phương Linh là ba ông biết tỏng Trần Thiên Nam nói thật rồi, còn anh mặt trắng tên Thắng thì cứ ngơ ngơ như bò đội nón cũng chẳng nói năng gì cả, Trần Thiên Nam muốn đá cho cái anh đó một cái, cứ như vậy thì chị Phương Linh mất giá mất, hắn liền kéo chị Phương Linh đi bĩu dài môi nhìn cái anh mặt trắng nói nhỏ.
“Cái đồ đầu đất.”
Kéo ra đến đầu ngõ mà nhìn mặt Phương Linh, Trần Thiên Nam không nhịn nổi cười.
“ Này này không khéo người ta có người yêu rồi cũng nên haha.”
“Chị mày c·ướp không được à.”
Phương Linh thò tay gõ cho Trần Thiên Nam một cái trợn mắt, hắn xoa xoa đầu rồi bĩu môi nói.
“Thôi không làm quân sư tình yêu cho chị nữa, chị dân Hà Nội chính tông dẫn thằng em đi kiếm cái gì ăn đi, em đói sắp c·hết rồi.”
“Hừ nhóc thì chỉ có ăn đấm.”
Phương Linh dơ dơ nắm đấm h·ăm d·ọa Trần Thiên Nam, cứ nghĩ tới cái cảnh vừa rồi hắn oang oác cái mồm làm Phương Linh ngại đến muốn chui cả xuống đất, chỉ muốn đấm sưng cái mặt Trần Thiên Nam cho bõ tức. Sau đó Phương Linh dẫn Trần Thiên Nam đi ăn một quán bún chả ngay đầu ngõ luôn, cũng không tệ lắm, còn Trần Thiên Nam chính là dùng tờ hai trăm nghìn nhặt được mà trả rồi, Trần Thiên Nam còn đang ước bản thân đá nhầm vào tải tiền nào đó cho đỡ khổ hơn một chút.
Trở về phòng Trần Thiên Nam nằm dài ra giường rồi móc con iphone 5s của mình ra gọi điện cho ông nội báo tin, nói chuyện với ông bà cùng em gái nửa tiếng Trần Thiên Nam tắt điện thoại đi ngủ, còn chuyện tắm rửa thì để mai, ở bẩn thì da mới có thể trắng được, đây là bí quyết dưỡng da của Trần Thiên Nam tự mình lĩnh ngộ được đấy.
“Ting Ting Ting.”
Tiếng chuông báo thức vang lên Trần Thiên Nam mới bật dậy như một cỗ máy, cái này là thói quen rồi, ở quê mà chậm một lúc xem, ông nội chả ném hắn ra vườn rồi. Dậy lấy từ trong ba lô ra đồ dùng cá nhân rồi chạy vào nhà tắm xả nước tắm rửa, tắm xong mở cửa phòng đi ra ban công tầng năm hít cái không khí không mấy trong lành, vừa đứng được một lúc ngắm nhìn các em gái cấp ba xinh xắn ở bên dưới đi học thì phòng bên cạnh mở cửa, Trần Thiên Nam theo quán tính nhìn qua, trong lòng lập tức hô lớn “chọc mù mắt em đi, ai đó chọc mù mắt em đi.”
Một chị gái độ hai mươi hai mốt gì đấy, mặc một cái quần ngắn tũn cùng một cái áo đen chùm lên cả quần, để lộ ra cặp chân dài miên man trắng muốt không một vết xước, Trần Thiên Nam vội vàng đưa mắt đi lên mặt chị gái, mỉm cười đúng điệu thanh niên nghiêm túc.
“Em chào chị, sau này mình là hàng xóm tắt lửa tối đèn với nhau, em tên Nam vừa mới chuyển đến hôm qua.”
“À chào em, chị tên Nhi, thằng em sau này khổ rồi đây, tầng năm có mỗi mình em là con trai thôi đấy, có hỏng ống nước hay điện đóm gì đấy tụi chị nhờ em, khỏi phải nhờ tới mấy ông háo sắc tầng dưới nữa.”
Trần Thiên Nam cười tít mắt gãi gãi đầu điệu bộ hơi ngại ngùng nói.
“Dạ cái đó tụi chị cứ nhờ em, em là chuyên gia trong việc sửa ống nước.”
Đây là Trần Thiên Nam nói thật, ở quê nước không phải lấy từ dưới giếng lên mà là dẫn ống nước từ trên suối về, chuyện đi sửa ống nước chả hắn làm thì còn ai.
“Nè bồ có trai hả?”
Từ trong phòng ló ra một cái đầu, Trần Thiên Nam đảo mắt nhìn qua tí nữa thì phun máu ngất xỉu, chị ở trong phòng kia cũng xinh đẹp không kém, đặc biệt là cái thân thể phải như người mẫu chứ chẳng chơi trong bộ váy ngủ nhìn muốn nứt mắt luôn, Trần Thiên Nam cũng cảm thán không thôi, ông trời thật đúng là ưu ái hắn, mới lên Hà Nội thôi đã gặp được rất nhiều cô gái xinh đẹp rồi, hắn cực kì chờ mong vào bốn năm đại học, tìm một cô gái phù hợp rồi lấy làm vợ, sinh chắt cho ông bà nội bế, tuổi ông bà cũng lớn rồi hắn sợ một ngày ông bà sẽ rời xa hắn, có đứa chắt cũng là niềm vui của ông bà tuổi già rồi, mục tiêu này hắn cũng xếp ngang hàng với việc học hành.
“Đẹp trai đấy, em có người yêu chưa?”
Chị kia hỏi tới dồn dập làm Trần Thiên Nam cũng phải nhăn cả mặt, hắn ho khù khụ nói.
“Em còn chưa có mối tình đầu.”
“Trời, nhìn mặt ông điêu lắm, lại tính lừa tụi tui à.”
Bà chị đi từ trong phòng ra cười tươi làm lộ ra hai cái răng khểnh duyên muốn c·hết, Trần Thiên Nam nhìn mà muốn yêu luôn.
“Chị mà cười nữa em rơi tim ra ngoài mất, em có thể đăng kí một suất vào hàng ngũ nhưng người xếp hàng vì chị có được hay không? Em biết bản thân có lẽ không sáng bằng mấy anh khác, nhưng em có trái tim chân thành và mộ nụ cười ấm áp...”
“Haha...”
Hai cô gái bị Trần Thiên Nam chọc cho cười ngặt ngọe, một lúc sau mới bĩu môi nhìn Trần Thiên Nam lại một lần từ trên xuống dưới, chị Nhi trêu chị răng khểnh.
“Nè Thắm tao thấy em đấy cũng không tệ, mày xem?”
“Tao yêu bồ thui.”
Nhìn hai bà chị ôm ấp trước mặt mình Trần Thiên Nam thấy cay mắt thế, hai bà này không lẽ Bách Hợp rồi, Trần Thiên Nam ho khù khụ nói.
“Hai chị thể hiện tình cảm ở đây, làm một người FA lâu năm như em ghen tị muốn c·hết đấy.”
Trêu chọc đôi khi lại không phải là một cái thể loại tán tỉnh yêu đương, đơn giản nếu gặp những người hướng ngoại thì cách trêu chọc một cách vừa đủ để tăng lên mối quên hệ hai bên, không nói đến chuyện yêu đương nam nữ, thì nó cũng sẽ trở thành một phương thức kết bạn, chứ cái kiểu cả hai bên mặt lạnh tanh đi qua nhau không chào hỏi, hoặc ậm ừ đơn giản thì mối quan hệ cả hai bên cũng chẳng có gì, kết bạn cốt lõi chính là ở lời nói sau đó mới tính đến chuyện tính tình có hợp để chơi với nhau hay không.