Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Địa Họa Cầu Tiên

Chương 11: Chuyện Kinh Dị




Chương 11: Chuyện Kinh Dị

Sau khi một bác sĩ cùng hai y tá đem cô gái Trần Thiên Nam vừa đem tới sơ cứu, Trần Thiên Nam thì ngồi ở một chỗ cũng chẳng có bỏ đi, hắn nghe thấy người ta đã gọi cho công an, hẳn chỉ một lúc nữa sẽ có mấy chú công an tới, lúc đó hắn kiểu gì chả phải viết bản tường trình sự việc, nếu bỏ đi người ta lại tưởng hắn gây t·ai n·ạn cho cô gái đó, lúc đấy lại mệt thân.

Mười phút sau có hai người công an tới, một nam một nữ trẻ tuổi chắc mới ra trường không lâu.

“Chào em.”

“Dạ em chào anh chị.”

“Làm phiền em kể lại sự việc đã diễn ra, cho anh chị nghe.”

Vậy là Trần Thiên Nam đem câu chuyện kể ra, ngay cả cái lí do hắn tại sao lại chọn đường đó để đi cũng nói ra, sau đó hết kể bằng mồn hắn lại phải viết cả bằng giấy, sau đó kí kết đủ thứ rồi cũng vẫn chưa được về.

“A.”

Tiếng hét bên trong phòng sơ cứu vang lên, cả ba người Trần Thiên Nam và anh chị công an đều hốt hoảng lập tức chạy vào bên trong, cảnh tượng làm người ta hãi hùng không có diễn ra, chỉ là cô gái được Trần Thiên Nam cứu đã ngồi bật dậy, v·ết t·hương ở trên mặt cũng đã được lau qua máu, nhìn rất đáng sợ, còn ở trên người thì chưa đụng tới, một ánh mắt lạnh băng nhìn tất cả mọi người, ngay cả hai anh chị công an thấy ánh mắt đó cũng không tự chủ được mà lui lại, chỉ có Trần Thiên Nam là đứng bất động đối diện với ánh mắt đó, hắn nhận ra một điều, ông nội từng kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, cộng thêm hắn cũng nắm bắt được một ít tâm lý học, hắn đoán tám phần người này có ý định muốn g·iết người, mà cái cảm giác lạnh băng như đang đông cứng cả không gian này hắn cảm thấy rất giống với lời ông nội từng kể, đó là sát khí.

Trần Thiên Nam đối diện với ánh mắt đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ thân thiện, hai tay lắc nhẹ ý muốn biểu hiện sẽ không làm hại đến cô gái, những người khác cũng chỉ biết im lặng không dám cử động hay nói năng gì, hai chị y tá mặt lúc này đã xanh mét không biết vì nguyên nhân gì, hai anh chị công an khẽ nhìn nhau, rồi để mặc Trần Thiên Nam đang cố gắng xoa dịu cô gái, hai người cũng thấy bản thân hơi có chút kém cỏi, trong trường hợp như vậy hai người đáng lẽ phải đứng ra sử lý chuyện này, nhưng lại ở trong một khoảnh khắc kia, cảm giác sợ hãi ở sâu trong cơ thể chuyền đi khiến cho hai người như mất đi chi giác.

Ngọc Vân Vân mơ hồ, lúc này mới tỉnh táo lại một lúc, sau khi tỉnh dậy thấy có ba người đang định làm gì bản thân, thì cố gắng bộc phát một tia linh lực ít ỏi của mình đẩy lui ba người, khi thấy có người khác xông vào Ngọc Vân Vân đã có ý muốn g·iết người, tu chân giới tàn khốc huyết tinh, không biết chuyện gì có thể sảy ra, không bảo vệ bản thân tốt kẻ c·hết chính là mình, nhưng sau đó cũng không có ra tay, một thiếu niên trạc tuổi mình đối diện với nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ hòa ái, vẻ mặt cùng khí cơ cả người không có bất kì một tia dao động nào, dù Ngọc Vân Vân không biết đã xảy ra chuyện gì mà bản thân lại b·ị t·hương nặng, nhưng bên trong đan điền vẫn có linh lực sót lại, cảm thấy bản thân may mắn không c·hết dưới miệng của hai con Ngân Lang.

Ngọc Vân Vân từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ cùng cảm nhận một lúc, mấy người này không có khí tức của tu chân giả, thuần túy chỉ là người phàm, thậm chí Ngọc Vân Vân còn cảm thấy người phàm ở nơi này yếu đến đáng thương, ở chỗ Ngọc Vân Vân lớn lên người ở đó nhìn ai cũng khỏe hơn đám người này.

“ *#*%%”

Những người khác nghe cô gái mở miệng nói chuyện đều lộ rõ vẻ mơ hồ, Trần Thiên Nam cũng vậy, hắn chẳng hiểu ngôn ngữ mà cô gái đang nói là ngôn ngữ của nước nào, nhìn quần áo trên người cô gái có chút tương đồng với quần áo ngày xưa của mấy nền văn minh phương Đông vậy, nổi bật nhất chính là quần áo của Trung Quốc, có chút tương tự.

“Nĩ Hảo.”

Trần Thiên Nam thử chào bằng tiếng Trung phổ thông, nhưng nhìn vẻ mặt mơ hồ dưới hai v·ết t·hương trên mặt làm Trần Thiên Nam biết đối phương không hiểu.

Ngọc Vân Vân cũng mơ hồ, nàng không hiểu ngôn ngữ mà đám người nói là gì, nhìn một lúc Ngọc Vân Vân chuyền một tia ý niệm yếu ớt vào trong đầu người thiếu niên kia, ở nơi này chỉ có người thiếu niên đó mang lại cho Ngọc Vân Vân một cảm giác có thể tin tưởng.

“Cõng ta rời đi.”

Trần Thiên Nam đột nhiên biến sắc, có âm thang nào đó vừa vang lên trong đầu hắn, đúng thế là vang lên trong đầu chứ không phải hắn nghe được âm thanh từ tai, Trần Thiên Nam mắt hơi mở lớn nhìn cô gái đang ngồi ở trên giường bệnh.

“Chị nói với em sao?”

Trần Thiên Nam ngớ ngẩn hỏi một câu, nhưng làm hắn bất ngờ là cô gái vậy mà khẽ gật đầu, Trần Thiên Nam ngẩn tò te, như thế nào hắn lại nghe được âm thanh trong đầu, chẳng lẽ cô gái này không phải nhân loại mà là người ngoài hành tinh rơi xuống địa cầu, còn đang suy nghĩ thì đột nhiên có một trận gió thoáng qua mấy người khác đổ uỵch ngã xuống đất, chuyện này làm Trần Thiên Nam như hóa đá, kinh hãi trong lòng.

“Mau cõng ta rời đi.”

Một âm thanh mơ hồ lại vang lên, cô gái ngồi trên giường tay nhỏ gượng trống đỡ thân thể nhìn Trần Thiên Nam, hắn ú ớ nhìn những người xung quang ngã lăn ra đất, cộng thêm giả thuyết điên rồ trong đầu làm Trần Thiên Nam như bị ai đó b·óp c·ổ, hắn khó khăn nuốt nước bọt rồi nhanh chóng làm theo những gì cô gái nói, hắn còn chưa muốn c·hết.

Cúi người cõng cô gái lên lưng rồi mang đi, Trần Thiên Nam bây giờ không biết đi đâu nữa, cứ thế cõng cô gái đi ngoài đường không biết đi đằng nào, Ngọc Vân Vân nhìn những thứ quái dị ở khắp nơi, lông mày hơi nhăn lại rồi dơ tay chỉ một hướng, Trần Thiên Nam không biết đối phương muốn hắn đưa đi đâu, nhưng bản thân nằm ở trong tay một người ngoài hành tinh, muốn sống hắn chỉ có nước ngoan ngoãn nghe lời. Cứ thế đi trên đường, đã là hơn một giờ sáng, trời bắt đầu mưa lất phất người đi trên đường ít càng thêm ít, cũng không có mấy người để ý tới Trần Thiên Nam đang cõng một cô gái, nếu có người thấy cũng chỉ nghĩ là một đôi bạn trẻ đang thắm nồng tình yêu đôi lứa.

Còn Trần Thiên Nam lúc này như là đang dựa cột chờ bị xử bắn vậy, hắn cứ tưởng tượng ra cái viễn cảnh chỉ một lúc nữa cô gái mặt toác ra lộ ra một cái miệng đầy răng cùng một cái lưỡi sắc dài, rồi đâm cho hắn một c·ái c·hết tươi. Càng nghĩ Trần Thiên Nam càng run, khi hắn định thần lại đã đi tới bờ sông Hồng, Trần Thiên Nam cũng sửng sốt, hình như bản thân sợ quá hay sao ấy, mới đi đã chạy tới cả bờ sông Hồng rồi.

Thấy trên lưng động động Trần Thiên Nam hiểu ý liền thả cô gái xuống, hắn còn đang nghĩ tới cảnh cô gái nhảy xuống sông t·ự s·át nhưng không, cô gái ngồi xếp bằng xuống đất như kiểu mấy vị sư trong chùa ngồi thiền vậy, Trần Thiên Nam thấp tha thấp thỏm đứng ngồi bên cạnh không yên, muốn bỏ chạy nhưng hắn sợ vừa quay đầu chạy đã bị xiên c·hết, mà ở lại cũng sợ muốn c·hết, tình cảm này làm Trần Thiên Nam mới thấu câu nói “tiến thoái lưỡng nan.”

Ngọc Vân Vân vận chuyển công pháp hấp thu linh khí thiên địa, bất quá ở nơi này linh khí thật yếu ớt thưa thớt, muốn trị thương hoàn toàn e là phải mất đến mất năm thời gian. Trần Thiên Nam thì thật sự khó chịu muốn c·hết, không ngờ bản thân hôm nay lại xui xèo như vậy, biết thế hắn đi đường lớn về phòng, thì bây giờ không có bị quẫn vào chuyện như phim viễn tưởng vậy, Trần Thiên Nam như bị chiên trong chảo nóng vậy, cũng chẳng có dám nhảy loạn, thành thành thật thật đứng ở đó như bức tượng nhìn cô gái ngoài hành tinh ngồi trên đất.