Chương 12: Trao Đổi
Cô gái ngồi bất động không một động tác nào khác, ngay cả việc hô hấp dường như cũng đình chỉ, Trần Thiên Nam nhìn một lúc tâm trạng cũng một phần nào bớt lo sợ hơn.
“Phụt.”
Đột nhiên cô gái há miệng phun ra một ngụm máu đen rồi ngã ra đất, Trần Thiên Nam vẻ mặt biến đổi, vội quay lưng muốn chạy, đây chính là cơ hội tốt để hắn bỏ chạy khỏi cô gái ngoài hành tinh, hiển nhiên cô gái này không biết vì nguyên nhân gì mà hình như đã b·ị t·hương, mấy cái trò phun máu ngất xỉu này Trần Thiên Nam xem phim đến mức quen rồi.
Nhưng chỉ vừa chạy được mấy mét Trần Thiên Nam lại quay lại, ánh mắt nhìn cô gái ngoài hành tinh kia, trong mắt lộ rõ vẻ do dự, bây giờ mà bỏ đi thì không phải cách làm người tốt của hắn hay làm, mà cứu cô gái kia biết đâu cái ngày tận thế con người bị hủy diệt lại do hắn cứu một người ngoài hành tinh mà thành, Trần Thiên Nam trí tưởng tượng bay cao bay xa tới tận tầm vũ trụ.
“Thôi, cứu một mạng người phúc đức như biển, ai bảo mình là người tốt cơ chứ.”
Trần Thiên Nam lẩm bẩm rồi cõng theo cô gái trở về phòng trọ, lúc đi cảm giác có chút nhanh, nhưng khi trở về thì quãng đường sao mà dài thế, lại cõng một người bốn năm mươi cân trên lưng Trần Thiên Nam muốn ngất xỉu vì mệt.
“C·hết mất.”
Trần Thiên Nam mang được cô gái trở về phòng trọ đặt lên giường của mình, sau đó lăn cu đơ ra đất thở như chó mùa hè, thở đến mức muốn văng cả cái lưỡi ra ngoài. Sau đó hắn kiểm tra lại cô gái một lần nữa, hắn kiểm tra hơi thở vẫn thấy đối phương còn thở nhè nhẹ, mới yên tâm một chút, nếu mà bây giờ cô gái này c·hết ở đây, Trần Thiên Nam lại vào nhà đá với sáu thành cơ hội, hắn thì chẳng muốn vào đó làm gì cả, cuộc đời còn rất nhiều thứ đẹp đẽ, hắn còn muốn ở bên ngoài thoải mái vui chơi.
“Y.”
Trần Thiên Nam nhìn mấy v·ết t·hương đã đóng vảy của cô gái vẻ mặt kinh dị, quả nhiên là cô gái này là người ngoài hành tinh, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ v·ết t·hương còn lộ ra cả máu thịt đã đóng vảy lại, chuyện này chỉ có trong phim, chứ ngoài đời chuyện này làm sao có thể, Trần Thiên Nam cảm giác như thế giới quan của mình đang dần bị đả kích thay đổi, sau đó Trần Thiên Nam lắc đầu chạy vào nhà tắm lấy khăn ướt rồi lau qua gương mặt cho cô gái, hắn nhìn hai v·ết t·hương trên mặt kia hơi thở dài, v·ết t·hương như vậy nhất định sau này sẽ để lại sẹo, đối với một người thì chuyện gương mặt bị hủy hoại nó còn khó chịu hơn là c·hết.
Nhìn quần áo quái dị toàn máu đã khô của cô gái, Trần Thiên Nam nhíu chặt mày lại, nếu cứ để như vậy thì không được, còn nếu hắn cởi ra thì cô gái này mà biết nhất định sẽ g·iết hắn cũng không chừng, đắn đo một hồi Trần Thiên Nam vẫn quyết định làm, bởi vì hắn suy nghĩ cô gái này không được tính là nhân loại, khái niệm nam nam nữ nữ tạm thời bỏ qua một bên, nhẹ nhàng cởi bộ quần áo quái dị, Trần Thiên Nam mới để ý ở hông cô gái có buộc một cái túi gấm nhỏ, Trần Thiên Nam cũng chỉ cầm lên nhìn một lúc rồi để ở đầu giường.
“Tội lỗi, tội lỗi.”
Trần Thiên Nam nhìn những mảnh da thịt trắng lộ ra lòng không có chút dục vọng nam nữ nào, ở bên trong có một bộ nội y như kiểu ngày xưa, áo yếm với cái quần đùi nhỏ, Trần Thiên Nam nhìn những v·ết t·hương chi chít trên thân đã đóng vảy lông mày nhăn tít lại, hắn dùng băng gạc cùng với nước muối xử lý qua miệng của những v·ết t·hương, rồi lau qua một vòng máu me còn bám trên da thịt, cũng tương đối khó khăn, mất gần một tiếng mới hoàn thành, mặc cho cô gái một bộ quần đùi áo cộc của mình còn bộ quần áo của cô gái tạm thời cứ vứt vào trong nhà tắm, Trần Thiên Nam nằm dài ra đất mệt giã rời, hắn cảm thấy bản thân không còn một tia sức lực nào, lấy điện thoại nhìn đồng hồ đã thấy hơn năm giờ sáng.
“Thôi vậy, cúp học một hôm.”
Trần Thiên Nam nhắn tin cho thằng Kiên béo nói nó điểm danh hộ, giảng viên cũng chẳng để ý mấy đến sĩ số lớp, nghỉ học tương đương với tụt một bậc kiến thức so với những người khác, đến lúc thi rớt thì là do bản thân không học, chẳng thể trách ai cả ngoài bản thân.
“Ừ, cày cuốc quá sức à, làm hai nháy thôi cố bốn nháy trả mệt.”
Nhìn tin nhắn thằng Kiên béo trả lời, cộng thêm Trần Thiên Nam tưởng tượng ra mặt béo ti tiện của thằng Kiên, Trần Thiên Nam muốn tốc một quả đấm vào mặt nó, buông điện thoại qua một bên Trần Thiên Nam mệt mỏi th·iếp đi. Đến khi Trần Thiên Nam tỉnh dậy đã là giữa trưa, hắn bật dậy nhìn cô gái vẫn nằm thở nhè nhẹ ở trên giường mới yên tâm, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, cô gái chán đổ đầy mồ hôi, cả người đỏ bừng.
“Bị sốt rồi.”
Trần Thiên Nam sờ chán thấy nóng hầm hầm vội chạy vào nhà tắm nhúng khăn ướt la qua mặt cho cô gái, hắn cẩn thận tránh những v·ết t·hương, trong lòng thì cảm khái vì sự chịu đựng đau đớn của cô gái, nếu hắn b·ị t·hương như vậy chắc là c·hết mất.
“Ơ người ngoài hành tinh cũng ốm sao?”
Trần Thiên Nam như phát hiện ra một truyện kinh thiên động địa, sau đó chạy ra ngoài mua thuốc cùng sắm thêm ít đồ nấu nướng, việc này tiêu tốn gần hết cái túi của hắn, Trần Thiên Nam cũng chỉ thở dài lẩm bẩm.
“Tìm cách kiếm tiền khác thôi, đi làm cũng chỉ là một nguồn thu nhập.”
Đem nấu cháo trứng cùng một ít lá tía tô sắt nhỏ, nấu xong nhìn nồi cháo to Trần Thiên Nam lại nhìn cô gái nằm im trên giường rồi quyết định, bản thân ăn trước cái đã, từ tối qua đến giờ hắn cũng chưa có ăn cái gì cả, bản thân còn sức thì mới có thể cứu được người khác.
“Ư.”
Đang vét nốt soong cháo Trần Thiên Nam nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, vội buông cái nồi cháo xuống nhìn qua, thấy cô gái ngoài hành tinh đã mở mắt, hắn vội bê bát cháo đã múc riêng ra một bên đem tới.
“Cô tỉnh rồi?”
Tuy là biết đối phương cũng không hiểu ngôn ngữ của hắn nói, nhưng mà nói vẫn hơn, người ta có thể hiểu ý tứ là được rồi.
Ngọc Vân Vân nhìn gương mặt của thiếu niên, ánh mắt khẽ chớp chớp, nàng không ngờ bản thân lại b·ị t·hương nặng như vậy, cứ tình hình này phải mất mấy năm thời gian là ít thương thế mới ổn định, bản thân Ngọc Vân Vân sợ ngay cả việc tu luyện lại cũng khó, toàn bộ tu vi của nàng đã mất sạch, chỉ còn một vài tia linh lực mà thôi, tối qua lại thi triển pháp thuật mới khiến nội thương bộc phát, không ngờ lại ngất đi không còn biết gì, lại nhìn thiếu niên trước mắt hẳn là đã cứu nàng, Ngọc Vân Vân khẽ ngồi dậy.
Trần Thiên Nam vội đỡ cô gái ngồi dậy dựa vào thành giường, còn lấy cái gối kê vào lưng cho cô gái, Trần Thiên Nam bưng báo cháo trứng lên thổi thổi rồi hướng đến cô gái.
“a.”
Ngọc Vân Vân nhìn thiếu niên đang bón cho mình thứ gì không biết tên, lại cảm thấy bụng đói cồn cào cũng không có ngại mà há miệng ăn, cảm giác khá ngon.
Trần Thiên Nam vừa bón cháo vừa cảm thán, hắn có lẽ nên được ghi vào sách đỏ mới đúng, hắn quả nhiên là một người siêu siêu tốt, lại cứu mạng cả một người ngoài hành tinh, bất quá cái hình dạng này cũng rất giống nhân loại, ừ ngay cả máu thịt cũng giống thì phải, bón hết bát cháo Trần Thiên Nam lấy mấy viên thuốc ra hiệu cho cô gái.
Ngọc Vân Vân uống xong cái thứ có mấy màu kia cảm nhận một chút, vẻ mặt hơi đổi, thứ kia có chút dược tính như đan dược nhưng lại không thể so sánh với đan dược, bấy giờ Ngọc Vân Vân mới nhớ tới túi trữ vật của bản thân, tay khó khăn đưa xuống eo, nhưng sau đó vẻ mặt nhăn lại, Trần Thiên Nam như hiểu cô gái đang làm gì liền cầm lấy cái túi nhỏ đặt ở đầu giường đưa cho cô gái.
Ngọc Vân Vân thấy đối phương đưa cho túi trữ vật mới thở nhẹ một hơi, nhận lấy túi trữ vật vận dụng tinh thần định lấy đồ bên trong ra, nhưng lại không đủ lực để lấy, Ngọc Vân Vân thở nhẹ một hơi. Sau đó mới chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, Trần Thiên Nam cũng đối diện với ánh mắt kia, hai người dường như có thể giao tiếp qua ánh mắt vậy.
“Trần Thiên Nam.”
Trần Thiên Nam chỉ vào mình rồi nói, Ngọc Vân Vân nghe thấy đối phương nói cũng biết đối phương đang nói tên, cũng học theo khẩu hình miệng của Trần Thiên Nam.
“ Thiên Nam.”
Trần Thiên Nam vui vẻ, cô gái này cũng thông minh hơn hắn nghĩ rất nhiều, thế là hắn cùng cô gái trao đổi, dạy một số từ ngữ cơ bản cùng ánh mắt động tác diễn tả.