Lan đi chợ rồi nấu 3 bát bún ốc xong xuôi thì liền đánh thức chồng dậy rồi mời mẹ chồng vào bàn ăn sáng.
Bà Phương lên chơi với vợ chồng con trai 1 tuần thì ở quê ông Hóa bị ngã gãy chân nên phải về gấp. Vợ chồng Lan bận rộn nên gửi bà chục triệu rồi xin phép về thăm ông sau.
Khi cô cùng chồng thu xếp được công việc trở về nhà thì ông Hóa đã bắt đầu trở nặng. Hóa ra bà Phương không đồng ý cho chồng mổ đóng đinh mà xin về nhà bó thuốc nam nên bây giờ xương vẫn chưa lành còn làm chân chồng bị hoại tử.
Tuấn nhìn tình trạng của bố liền nhìn mẹ mình có chút không vui :”Sao mẹ lại tự ý cho bố về bó thuốc nam mà không bàn với con vậy? Tiền hôm trước con đưa cho mẹ để đóng viện phí cơ mà?”
Bà Phương có chút bối rối :”Cái này… mẹ… mẹ nghe cô Thắm nói bó thuốc nam tốt hơn… cho nên…”
Tuấn nghe xong câu này liền bực bội gắt lên :”Mẹ thì nữa. Thời đại nào rồi còn bó thuốc nam. Bây giờ y học phát triển rồi, hơn nữa mổ được là tốt nhất. Bây giờ thì hay rồi, mẹ thấy chân của bố chưa, có đưa đi bệnh viện lúc này cũng không biết còn cứu được nữa không?”
Bà Phương á khẩu :”Mẹ… mẹ…”
Lan đứng đó cũng không lên tiếng, hơn ai hết cô biết mình là phận dâu con nên không dám can thiệp quá sâu vào chuyên nhà chồng. Nhất là những chuyện này cô lại càng hạn chế tham gia.
Ông Hóa, nằm đó cũng thều thào :”Bà đó. Tôi đã nói rồi, đừng có nghe lời người ta mà bà đâu có nghe tôi. Bây giờ chân tôi thành ra như vậy, bà còn dám nói.”
Bà Phương cúi đầu không đáp, cuối cùng bằng sự kiên quyết của Tuấn, ông Hóa được chuyển lên bệnh viện tỉnh trong tình trạng gãy xương nặng, hoại tử và nhiễm trùng vết thương được chỉ định chuyển lên Hà Nội mổ gấp. Ông Hóa mổ lần 1 không thành công tiếp tục được hội chẩn và mổ lần 2.
Lan phải xin nghỉ ở nhà 1 tuần lo cơm nước cháo lão mang lên bệnh viện cho bố mẹ chồng. Lan cứ chạy qua chạy lại bệnh viện rồi thay phiên cho mẹ chồng nghỉ ngơi nhưng bà Phương vẫn nhìn cô không vừa mắt.
Hôm nay Lan nghe điện thoại của mẹ chồng mà vội vàng tới bệnh viện nên bị ngã xe. Chân tay cô bầm dập rướm máu nhưng vẫn cắn răng đi vào bệnh viện. Cơm canh đã đổ hết nên Lan phải mua cơm và cháo ở bên ngoài.
Nhưng khi tới nơi, bà Phương trừng mắt nhìn cô :”Cô làm cái gì mà giờ này mới đến?” Nhưng nhìn thấy hộp cơm và cháo mua sẵn, bà Phương liếc xéo Lan :”Cô ở nhà cả buổi sáng mà không nấu nướng gì hay sao? Cô mang cơm này tới đây ai mà nuốt trôi hả? Hay là cô lại lười biếng chứ gì?”
Lan cúi thấp đầu, lí nhí nói :”Không phải đâu mẹ. Vừa rồi con đi vội nên ngã xe, cơm canh đã đổ hết rồi nên phải mua cho kịp bữa.”
Bà Phương hừ lạnh :”Cô lại kiếm cớ chứ gì? Đừng tưởng con trai tôi chiều chuộng cô mà cô muốn làm gì cũng được.”
Ông Hóa không nhịn được mà gắt khẽ :”Bà nói ít thôi.”
Lan không nói gì chỉ lặng lẽ lấy cháo ra bón cho bố chồng ăn. Ngay cả bác gái nằm ở giường bên không nhịn được mà cũng lên tiếng.
“Con bé nó ngã thật đấy chị ơi. Nhìn quần nó rách hết, da thịt cũng rướm máu kia kìa. Con nó mua cho ăn là được rồi, chị đừng khắt khe quá. Như tôi đây này, nuôi con cả nửa đời mà có đứa nào vào chăm đâu?”
Bà Phương bị nói thì cụp mắt xấu hổ không biết nói gì. Từ lúc Lan bước vào bà Phương đã nhìn thấy tay cô trầy da chảy máu nhưng mà vốn không ưng cô con dâu này nên bà muốn cho cô bẽ mặt. Ai mà ngờ được lại bị người ta nói là khó tính.
Bê hộp cơm ra bên ngoài sảnh ăn, bà Phương vẫn hậm hực. Một phần vì bị xấu hổ, một phần vì tức tối Lan nên bà ta ăn được vài xìa rồi bỏ.
Bố chồng Lan sau khi ăn xong cốc cháo mới nhìn cô thở dài :”Lan này, tính cách mẹ con trước nay luôn là như vậy. Bố đã sống với mẹ con mấy chục năm nên bố biết rất rõ, con đừng chấp nhặt gì mẹ, con nhé. Bà ấy lúc nào cũng cố chấp như vậy, thôi thì mẹ già rồi, con nhường mẹ ấy một chút.”
Lan thở dài :”Con biết rồi, con chỉ là xảy ra sự cố nên mới vậy thôi. Lần sau con sẽ rút kinh nghiệm bố ạ.”
“Ừ. Hôm nay bố khỏe nhiều rồi, con cứ đi sát trùng vết thương đi.”
Lan đỡ ông Hóa nằm xuống rồi đi ra bên ngoài nhờ y tá xử lý vết thương, sau đó liền xin phép bố mẹ chồng về nhà nghỉ ngơi.
Tuấn đi làm về, thấy Lan mặc váy ngắn với mấy vết thương băng kín thì có chút ngạc nhiên :”Em bị sao vậy? Sao chân tay lại bị thương?”
Lan thở dài :”Hôm nay đi vào viện vội quá nên em bị ngã xe.”
“Ừm, lần sau đi cẩn thận một chút. Mai e nghỉ đi, để anh mang cơm vào viện thay em.”
Lan cười, chồng cô lúc nào cũng vậy, mặc dù có bận rộn cỡ nào vẫn giúp cô khi cô mệt mỏi. Tuấn để cô nằm nghỉ rồi cơm nước giặt giũ tinh tươm, Lan cứ ngỡ cuộc hôn nhân này cứ mãi bình lặng như vậy cho tới sau này cô mới hiểu ra mình đã chọn sai người.
Tối đó khi cả hai cùng ngồi xem TV rồi nhâm nhi ly trà nóng, khi quảng cáo về những đứa trẻ lướt đôi mắt Tuấn lại có chút trầm mặc. Anh đưa tay siết lấy vai vợ mình thì thầm :”Vợ ơi, anh thèm có con quá.”
Lan cũng thở dài :”Em cũng đang mong con lắm ấy. Hay là vợ chồng mình chưa có duyên với con chăng?” Ngừng một lát cô nhìn anh khẽ nói :”Hay là vợ chồng mình đi chùa cầu tự. Người ta nói có thờ có thiêng, có kiêng có lành, biết đâu…”
Lan mới chỉ nói tới đó đã bị Tuấn dùng môi mình chặn lại bằng một nụ hôn sâu. Tới lúc Lan cảm thấy gần như nghẹt thở tới nơi anh mới buông môi cô ra. Anh nhìn cô cười gian manh :”Cầu tự làm gì? Chi bằng mình tự tạo cơ hội đậu thai có phải hơn không?”
Lan hai má đỏ chín như cà chua ngại ngùng rúc vào lòng anh. Vũ cười lớn vươn tay tắt TV rồi vươn tay bế bổng cô lên. Anh vừa đi vừa cúi xuống hôn cô say đắm, môi lưỡi quấn quýt, cả người Lan và Tuấn đều đã nóng dần lên. Cả đêm đó trong gian phòng nhỏ đều phát ra những âm thanh ái muội.
Lăn lộn cả một đêm, hôm sau Tuấn xin nghỉ phép rồi đi chợ lo cơm nước cho vợ được ngủ thêm một chút. Tuy khoản đi chợ còn nhiều lóng ngóng nhưng cũng không đến nỗi bị người bán hàng ch.ém đứt cổ.
Lúc anh mang cơm vào viện, bà Phương cau mày tỏ vẻ không vui :”Con Lan đâu mà con phải mang cơm thế này?”
Tuấn vừa đặt cặp lồng cơm lên bàn vừa cười nói :”Lan bị ngã xe mà mẹ. Vợ con đau chân nên con mang cơm thay cô ấy có gì không được?”
Bà Phương bĩu môi :”Xước chân có 1 tí mà bày đặt đau chân. Mày cứ chiều thế nó hư ra con ạ.”
“Mẹ thì… vợ con thì con thương có sao đâu cơ chứ?”
“Lại còn vợ con thì con thương. Người ta nói dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về. Mày cứ thế này, về quê hàng xóm người ta lại xì xào dị nghị. Lấy vợ chứ có phải rước vong về thờ đâu.”
“Mẹ thôi đi. Sao mẹ lại nói quá đáng thế? Vợ con thì con chiều, bố ngày trước chẳng chiều mẹ còn gì?”
Ông Hóa thấy vợ nói có chút quá lời cũng không nhịn được mà gắt bà một câu :”Bà lại bắt đầu rồi đấy.”
Bà Phương không dám nói thêm nửa lời mà cúi gằm mặt ăn cơm. Ông Hóa nằm viện hai tuần theo dõi thì được xuất viện trở về nhà. Bà Phương cũng không muốn ở lại Hà Nội nên theo ý chồng về quê. Lan vẫn đi làm đều đặn rồi chiều tranh thủ về sớm tất bật lo cơm nước. Cuộc sống gia đình của họ vẫn viên mãn như ngày đầu, chỉ là mong muốn có con lại càng lúc càng lớn trong lòng Lan không cách nào thỏa mãn.
Tối đó Tuấn về nhà khá muộn, trên người anh còn vương lại hơi men. Dạo gần đây anh có dự án lớn nên thường xuyên đi xã giao thâu đêm suốt sáng. Lan nhiều khi cũng cằn nhằn nhưng vì công việc của chồng nên lâu ngày cũng thuận theo.
Cầm lấy áo vest trên tay anh, cô vừa treo lên giá vừa nói :”Nước tắm em đã pha sẵn rồi, anh tắm đi cho khỏe người. Đừng tắm nước lạnh, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tuấn gật đầu :”Anh biết rồi, cảm ơn vợ.”
Lan không nói gì chỉ tủm tỉm cười rồi đi lấy quần áo giúp anh. Như chợt nhớ ra điều gì, Lan nhìn Tuấn nghiêm túc nói :”Sang tuần vợ chồng mình đi khám sức khỏe sinh sản đi. Nếu như không thể có thai tự nhiên thì mình làm IVF.”
Tuấn cau mày :”Em nghi ngờ năng lực đàn ông của anh sao? Anh nói cho em biết, không có IVF gì hết, tiền đâu ra mà làm? Anh đi làm cả ngày chỉ đủ chi tiêu với gửi về biếu bố mẹ, người ta lấy nhau đôi ba tháng đã đẻ sòn sòn kia kìa. Em nhìn lại em đi!”
Lan cụp mắt không biết nói gì, nhắc tới vấn đề này Tuấn vẫn luôn nhạy cảm như vậy. Cô biết dạo gần đây đồng nghiệp lẫn gia đình có nhiều lời dị nghị cho nên cô cũng không giận anh. Vấn đề sinh hoạt vợ chồng đúng là Tuấn rất mạnh mẽ, nhưng mà cô vẫn không dám chắc vấn đề nằm ở bản thân mình.
Sau khi Tuấn tắm xong, Lan mới nhìn anh nhẹ nhàng nói tiếp :”Thứ 3 tuần tới em đã đặt lịch khám rồi. Anh cố gắng sắp xếp thời gian đi cùng em nhé. Chúng ta có thành ý một chút thì con mới tới, có phải không?”
Tuấn thở dài :”Thôi được rồi. Tùy em, sao cũng được.”