Đi Qua Bóng Tối

Chương 4




Lan thấy thái độ miễn cưỡng của chồng thì cũng không nói gì thêm. Cô biết anh mong con nhưng mà cô vẫn muốn biết nguyên nhân từ đâu mà chữa trị.
Tuấn cùng Lan tới khám sức khỏe sinh sản giữa lúc phòng khám đông người. Tuấn mệt mỏi ngồi ở một góc chơi game không thèm quan tâm gì tới nơi này đông hay vắng. Lan nhìn chồng một cái rồi khẽ nén một tiếng thở dài.
Lan nhìn chị gái ngồi cạnh lên tiếng bắt chuyện :”Chị ơi, bác sĩ ở đây khám có lâu không chị, chi phí có đắt lắm không? Em lần đầu đi khám nên không biết.”
Chị gái kia nhìn cô hỏi nhỏ :”Em còn trẻ như vậy cũng hiếm muộn sao? Em kết hôn lâu chưa? Yên tâm đi, bác sĩ ở đây nhiệt tình lắm.”
Lan cười gượng :”Em cũng mới lấy chồng hơn 1 năm nay thôi chị, nhưng mà thả mãi vẫn chưa cấn bầu. Họ hàng nội ngoại có vẻ sốt ruột nên em đánh bạo đi khám xem sao?”
“Ừ, kể mà có bầu tự nhiên thì tốt, nhưng mà nếu nghi ngờ thì khám sớm là tốt nhất đấy em ạ.” Nói tới đây, chị gái kia cúi đầu thở dài :”Như chị đây này, mười hai năm rồi bây giờ mới có điều kiện đi khám. Ở cái tuổi này rồi có bầu cũng sợ ảnh hưởng tới con chứ đừng nói sức khỏe không còn như xưa nữa.”
Lan vốn biết điều này cho nên cô mới nhanh chóng đi khám để sớm tìm hướng cầu con. Chị gái kia được bác sĩ gọi vào bên trong rồi, Lan cứ ngồi đó ngắm hình ảnh những đứa trẻ đang yêu được dán dọc dãy hành lang mà có chút hy vọng. Lúc được bác sĩ gọi tên, Lan nhanh chóng giục chồng đi vào thăm khám. Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng Tuấn vẫn miễn cưỡng cùng bác sĩ đi vào. Vì còn xét nghiệm phân tích t.inh dịch và trứng cho nên chưa có kết quả ngay mà bệnh viện hẹn 1 tuần sau tới lấy kết quả.
Tuấn nhìn cô càu nhàu :”Anh đã nói rồi mà em không nghe, đi chỉ tổ tốn tiền tốn thời gian, chả giải quyết được vấn đề gì.”
Lan cụp mắt không đáp, chuyện con cái thật sự là vấn đề nhạy cảm lúc này. Hơn ai hết, cô biết chồng mình luôn là người tin tưởng vào bản thân, cho nên cái chuyện vấn đề khó khăn con cái xuất phát từ ai, anh đều không bao giờ nghĩ là từ bản thân mình.
Hai ngày sau ở quê báo sang cát cho ông nội của Tuấn, sẵn là cháu đích tôn nên bà Phương muốn vợ chồng anh về quê từ sớm. Vì thầy phán sát ngày nên Lan không kịp chuẩn bị thứ gì mà vội vàng cùng chồng bắt xe về ngay. Trái với ý về quê sớm của mẹ chồng, vừa mới về tới sân Lan đã choáng váng khi nhà cửa đông kín họ hàng.
Mới thấy Tuấn và Lan bước vào đầu sân, tiếng mấy cô mấy thím đã vọng ra.
“Kìa chị Phương, vợ chồng nó về rồi kìa.”
“Tuấn đã về rồi hả cháu? Tưởng ngày mai hai đứa mới về. Vào đây xem nào, có mang quà thành phố về quên khao họ hàng hay không?”
Tuấn và Lan chỉ biết cúi đầu cười gượng mà chào mọi người, cô cứ nghĩ vài ngày nữa sang cát cho ông thì họ hàng mới tới. Ai mà ngờ được cục diện lại thành ra thế này?
Cái Hương con chú Chiến nhanh nhảu chạy tới đỡ lấy cái túi trên tay cô. Lan ban đầu không muốn buông ra nhưng mà nó lại chép miệng :”Ơ kìa chị dâu, để em cầm túi cho đỡ nặng.”
Lan không nói gì mà phải đành buông ra, vốn dĩ mấy hộp bánh ngon muốn để lên thắp hương mà cũng bị con bé lôi ra sạch.
“Mọi người ơi, chị Lan mua bánh về nè. Bánh này con xem qua rồi, giá không rẻ tí nào luôn ý.”
Cái Hương lôi mấy hộp bánh ra vô tư bóc trước sự ngỡ ngàng của Lan và Tuấn. Anh cau mày nhìn đứa em họ của mình cất giọng không vui :”Bánh này vợ anh mua để thắp hương cho ông mà em lại nhanh tay ăn mất. Em không sợ bị ông phạt sao, hả? Lần sau phải hỏi người lớn chứ đừng có lanh chanh như vậy.”
“Em biết rồi.”
Con bé xị mặt quăng hộp bánh xuống đất vẻ giận dỗi. Lan cũng không nói gì, cô chỉ cúi đầu gượng gạo rồi mang vali vào buồng trong. Em họ chồng cô cũng đã 15 tuổi, tuy không còn nhỏ nhưng lại được nuông chiều từ bé mà đâm ra kiêu ngạo. Cô vốn là phận làm dâu nên cũng không dám chấp nhặt con bé. Dù sao thì chuyện này Lan nghĩ cứ để chồng cô ra mặt thì hơn.
Tuấn cởi bỏ áo khoác ngoài treo lên móc rồi khẽ nắm tay Lan nói nhỏ :”Cái Hương nó trẻ người non dạ, em đừng chấp nó làm gì cho mệt. Ngày mai em chạy ra tiệm tạp hóa ở đầu ngõ mua lấy mấy hộp bánh với ít kẹo chia cho trẻ con hàng xóm em ạ.”
Lan thở dài :”Em biết rồi.”
“Thôi. Vợ chồng mình đi ra ngoài đi kẻo mọi người chờ.”
Lan không đáp mà chỉ lặng lẽ đi theo anh ra gian ngoài rồi tìm một góc tường ngồi xuống. Nếp sống ở quê chồng cô vẫn là đàn ông được ngồi mâm trên còn đàn bà phải ngồi riêng ăn mâm nhỏ.
“Tuấn này, hai đứa chúng bay định bao giờ mới sinh con vậy? Thằng Thanh nó lấy vợ sau mà mà đã chuẩn bị 2 con tới nơi rồi đấy cháu.” Thím Tâm nhấp một ngụm trà rồi chép miệng :”Sinh sớm thì bố mẹ còn khỏe còn đỡ đần cho. Chúng mày mà đẻ muộn là tự đẻ tự trông nhau luôn đấy.”
Cô Hoa cũng gật gù :”Phải đấy. Sắp ba mươi cả rồi, kế hoạch cái gì nữa mà không đẻ đi thôi.”
Lan chỉ cười :”Bọn cháu sự nghiệp chưa ổn định nên cũng để từ từ cô ạ.”
“Từ từ cái gì nữa. Lớn tuổi rồi mà nuôi con mọn ngại lắm chẳng đùa. Mày cứ nhìn gương cô Liễu đầu xóm kia kìa. Ban đầu cứ kén cá chọn canh, gần 40 tuổi đầu mới lấy chồng bây giờ ôm con bé cỏn con. Sữa bỉm, bú mớm cũng mệt lắm chứ đùa à.”
Bà Phương ban đầu là im lặng, sau đó cũng lên tiếng giải vây cho Lan :”Ai da, chúng nó mới xây nhà, hơn nữa công việc cũng chưa được ổn định nên cứ từ từ có cháu cũng được. Chúng nó không vội thì người lớn chúng ta vội cái gì nào, có phải không?”
Mấy thím mấy cô nghe vậy cũng không nói gì thêm. Bố chồng Lan cùng Tuấn và mấy chú bác thì bàn bạc công việc của ông nên cũng không để ý gì tới chuyện bên này. Lan ngồi nghe mọi người nói chuyện phiếm cũng chỉ thỉnh thoảng mới lên tiếng dăm ba câu. Cô căn bản là không biết mình nên nói gì, những chuyện ở quê một phần là cô không trực tiếp chứng kiến, một phần cô cũng không muốn bàn luận nhiều về vấn đề mà mình không mấy liên quan.
Tối đó, khi cơm nước xong xuôi hàng xóm bắt đầu kéo tới chật nhà. Nếp sống ở quê vẫn luôn như vậy, buổi tối không có việc gì làm là thường sang nhà nhau trò chuyện. Nhất là nhà nào có khách hoặc con cái ở quê về là sẽ tới đông hơn bao giờ hết.
Lúc chiều Lan có mua chút bánh kẹo cho nên cũng có cái chia cho đám trẻ con. Căn nhà mái bằng ba gian của ông Hóa bà Phương chẳng mấy mà đã chật ních người. Mỗi người một câu chẳng mấy chốc đã cả căn nhà đã bắt đầu trò chuyện huyên náo hết cả. Lan ngồi một lúc trong nhà rồi đứng dậy đi ra bờ ao hóng gió.
Trời đã tối đen, ở đây cầu ao người ta thường xây thêm 4 cái trụ để tiện ngồi hóng gió. Lan ngồi đó, nhìn về xa xăm. Từng cơn gió nhẹ mang theo hơi nước từ chiếc ao trước mặt làm người ta dễ chịu. Trăng sáng vằng vặc, gió thổi rì rào, không gian tĩnh lặng không khí mát mẻ đậm chất thôn quê yên bình.
“Em ngồi đây làm gì thế? Sao không vào trong nói chuyện với mọi người?”
Tiếng của Tuấn bất chợt vang lên sau lưng Lan làm cô giật mình. Cô quay người lại nhìn anh cười khẽ :”Bên trong kia ồn ào quá, em có chút nhức đầu nên ra đây ngồi một chút. Hơn nữa em rời quê lâu như vậy, mọi người nói chuyện ở quê, em cũng không biết phải nói cái gì.”
“Ừ. Quê bây giờ thay đổi nhiều rồi. Những chuyện ở đây vợ chồng mình cũng đã không còn nắm rõ nữa.” Tuấn Thở dài một hơi rồi ngồi xuống trụ xi măng đối diện cô :”Chuyện con cái của chúng mình nếu như có cô bác nào nhắc tới thì em cũng đừng quá để tâm.” Ngưng một chút Tuấn nói tiếp :”Anh là con một, chắc hẳn em cũng biết. Cho nên chuyện con cái cũng có chút hơi nặng nề, nếp quê trước nay vẫn vậy, em đừng để những lời không hay mà ảnh hưởng tới mình.”
“Em biết mà. Anh đừng lo.”
“Ừm. Vào trong đi, sương xuống rồi đó. Sức khỏe của em bây giờ là quan trọng nhất, em phải bồi bổ nhiều một chút thì mới nhanh có con.”
Lan cười khẽ rồi nắm lấy tay Tuấn đi vào bên trong. Cô cứ nghĩ rằng mình thật may mắn khi có chồng biết lắng nghe và thấu hiểu. Nhưng mà sau này cô mới nhận ra suy nghĩ lúc này của mình là mình sai lầm.
Ngày sang cát cho ông nội Tuấn cũng tới, họ hàng kéo nhau đến rất đông. Vì ông nội Tuấn là trưởng, trên dưới còn rất nhiều anh em nên chỉ tính con cháu đã ngót nghét chục mâm cỗ. Lan ngay từ khi gà chưa gáy sáng đã tất bật dậy sớm lo chợ búa rồi rau cỏ chuẩn bị cỗ bàn. Người trong gia đình đã ra đồng từ nửa đêm nên chỉ có mình cô và thím Tâm ở nhà lo mọi việc.
Hơn 9 giờ sáng sau khi sang cát và xây cất mộ cho ông nội cẩn thận thì Tuấn cùng bố mẹ chồng Lan và các chú cùng anh em họ hàng mới về tới. Hàng xóm láng giềng cũng tới giúp đỡ lo cỗ bàn dọn dẹp từ sớm. Phải nói là tình làng nghĩa xóm ở quê bao giờ cũng vậy. Một nhà có việc cả xóm đều giúp đỡ không chút hề hà.