Đi Qua Bóng Tối

Chương 2




Bà Thanh chép miệng :”Ôi dào, bà đừng có nói vậy. Con dâu nhà bà vừa xinh đẹp lại giỏi giang, cả cái khu này ai cũng mong có đứa con dâu như nhà bà đấy.”
Bà Phương cười gượng :”Ngoan hiền cái nỗi gì đâu, có mỗi cái việc sinh con cũng làm không được bà ạ.”
“Bà cứ nói thế, bọn trẻ bây giờ nó phải ổn định công việc rồi mới tính tới chuyện sinh con, cứ từ từ bà ạ.”
“Từ từ cái gì nữa, tôi đang sốt xình xịch lên đây này, một năm rồi chứ ít gì mà chưa thấy bầu với bí đâu. Có khi lại tịt rồi cũng nên.”
“Ôi dào, bà cứ khéo lo. Như con dâu nhà chị Nghĩa kia kìa, sinh hai đứa rồi mà vẫn ở nhà một mình chồng lo kinh tế. Các bà cứ nghĩ mà xem, giữa cái thành phố này mà một người đi làm thì lo sao nổi cho cả một nhà.”
Mấy bà hàng xóm cứ vậy mà nói chuyện xôn xao, bà Phương nghe mấy người đó khen Lan thì chỉ cười gượng không nói gì.
5 giờ 30 Tuấn có mặt tại nhà, thấy trong bếp chỉ có mình Lan đang lúi húi nấu nướng thì có vẻ ngạc nhiên :”Mẹ đâu rồi em?”
Lan thở dài :”Mẹ ra ngoài từ chiều, có lẽ đang ngồi ở chỗ nhà bác Thanh anh ạ.”
Tuấn gật đầu :”Ừ, mẹ ở quê quen rồi, lên thành phố ngột ngạt chắc tìm người bầu bạn cho vui.”
Lan không nói gì, cô cứ cảm thấy mẹ chồng mình dạo này thay đổi rồi cho nên mới khắt khe với cô như vậy. Biết là bà mong cháu nhưng mà cũng không cần phải săm soi quá đáng như vậy chứ.
Tuấn lên nhà tắm rửa sau đó xuống phòng khách xem tin tức, khi đồng hồ chỉ 18 giờ 30 phút thì bà Phương mới trở về. Vừa nhìn thấy con trai đã vội vàng bày ra một nụ cười giả tạo :”Tuấn về rồi hả con.”
Tuấn nghe tiếng gọi vội vàng rời mắt khỏi màn hình TV đứng dậy đi tới chỗ bà Phương.
“Con vừa mới về thôi mẹ. Mẹ qua chỗ mấy bác hàng xóm chơi thế nào?”
Bà Phương gật gù :”Qua đó với mấy bà ấy cũng vui. Ở nhà quê cứ rỗi việc là lại ngồi lê đôi mách quen rồi. Lên thành phố nhà nào cũng kín cổng cao tường nên có chút không quen.”
Tuấn cười :”Cái nếp sống ở quê khó thay đổi mẹ nhỉ?”
“Cha bố nhà anh. Anh thì cũng là nhà quê ra thành phố lập nghiệp chứ có phải là người thành phố chuẩn xịn đâu mà nói tôi.” Nói rồi bà Phương liếc nhìn về phía Lan đang nấu nướng rồi kéo tay Tuấn lại gần nói nhỏ :”Vào đây mẹ bảo cái này.”
Nói rồi bà Phương lôi Tuấn vào trong phòng rồi đóng cửa lại, Tuấn nhìn mẹ mình khó hiểu :”Có gì mà phải bí mật thế mẹ.”
Bà Phương ra dấu “suỵt” sau đó lấy balo lấy ra một túi vải màu nâu đưa cho Tuấn. Nhìn cái dáng vẻ của bà, Tuấn càng thêm tò mò :”Cái này là gì vậy mẹ.”
“Cái này là nhân sâm, con thím Nhàn đi Hàn Quốc về nên mẹ nhờ nó mua đấy. Con đi làm pha mà uống, mà nhớ là uống một mình thôi đừng cho con Lan nó biết.”
“Sao lại không cho vợ con biết ạ?” Tuấn nghe bà Phương nói thì có vẻ không đồng tình :”Đồ tốt như vậy sao lại giấu vợ con hả mẹ. Phải tẩm bổ cho cô ấy thì mẹ mới nhanh có cháu bế chứ.”
Bà Phương chép miệng :”Cái thằng này chẳng hiểu gì sất. Sâm này đắt lắm, mày cho vợ mày uống cùng rồi nó béo ra làm sao đẻ được. Ngày trước đói ăn còn đẻ sòn sòn, bây giờ chúng mày sướng rồi ăn lắm rồi béo lấp mề, mãi đã đẻ được đâu. Hai đứa chúng mày cũng nhanh nhanh mà đẻ đi, tôi già rồi, nhân lúc tôi còn khỏe tôi còn bế cháu cho.”
Tuấn im lặng không nói gì, anh cũng mong con lắm chứ nhưng mà cưới nhau hơn 1 năm rồi mà vẫn chưa có tin vui thì phải làm sao bây giờ?
Bữa tối nhanh chóng trôi qua trong không khí gượng gạo. Bà Phương đưa tay múc một ít canh đưa lên miệng uống 1 ngụm thì liền nhăn mặt :”Canh gì mà mặn thế? Cô muốn tôi uống no nước khỏi ăn cơm à?”
Lan nhăn mặt cô đưa tay khẽ hiệu cho Tuấn, anh hiểu ý cũng với lấy chiếc muôi múc một muôi vào bát uống thử. Tuấn ngạc nhiên :”Canh vừa mà, có mặn lắm đâu mẹ.”
Bà Phương lừ mắt, suốt bữa ăn bà cứ chê những món Lan nấu, Tuấn cho Lan một ánh mắt đồng cảm rồi cũng không nói gì thêm.
Sau khi dọn rửa chén bát Lan mới lên phòng tắm rửa, Tuấn ngồi trên giường nghịch điện thoại, thấy Lan đi vào Tuấn vứt điện thoại sang 1 bên rồi kéo Lan lại gần nói nhỏ :”Mẹ dạo này chắc tiền mãn kinh nên tính tình thay đổi. Em đừng chấp mẹ mà mệt người nhé.”
Lan thở dài :”Em cũng không để bụng đâu, nhưng mà anh cũng thấy rồi đó, mẹ cứ như là một người khác vậy. Lời mẹ nói khó nghe quá, em cũng tủi thân mà.”
Tuấn thở dài :”Mẹ ở đây vài bữa thôi là mẹ về quê rồi, có gì chịu khó em ạ.”
Lan cười gượng, cũng may cô còn đi làm chứ không ở nhà chạm mặt suốt có khi mẹ chồng nàng dâu lại cãi nhau to.
Sau khi sấy khô tóc Lan lên giường nằm rồi lấy điện thoại ra lướt facebook. Công việc dạo này có chút bận rộn nên ít khi cô vào mạng xã hội, vừa lướt được 1 chút thì Tuấn đã vươn tay ôm chặt lấy Lan. Đôi môi anh nhanh chóng đặt lên môi cô, ban đầu là nhẹ nhàng nhưng nụ hôn kia cũng dần trở nên nóng bỏng, cái lưỡi điên cuồng mà chiếm lấy khoang miệng cô như muốn nhấm nháp hết tư vị mật ngọt. Tay Tuấn không an phận mà bắt đầu luồn vào bên trong váy ngủ của Lan cứ thế bàn tay kia bắt đầu chu du khắp cơ thể cô. Những nơi bàn tay Tuấn đi qua nơi đó như có một luồng điện chạy dọc người Lan khiến cô càng thêm bức bối. Cơ thể Lan cũng vì thế mà trở nên uốn éo theo, cái cảm giác mong muốn được lấp đầy khiến cô khó chịu mãi không thôi. Đôi tay Tuấn men theo chiếc eo nhỏ rồi lên trên nữa, tới nơi núi đồi mềm mại nhấp nhô thì liền dừng lại mà xoa nắn.
Cả người Lan nóng rực, cô vươn tay ôm chặt lấy tấm lưng to lớn của Tuấn mà phối hợp hôn anh say đắm. Khi lớp quần áo vướng víu của cả hai bị Tuấn lột sạch Lan mới xấu hổ với chăn trùm lên.
“Anh, chốt cửa vào đi đã.”
Tuấn đang đưa tay vuốt ve tấm lưng trần nhẵn nhụi của Lan, nghe cô nói anh khựng lại vài giây rồi nhíu mày nhìn cánh cửa phòng vẫn đang đóng kín.
“Cửa đóng rồi mà em, hơn nữa nhà chỉ có mẹ với hai đứa mình chứ có ai đâu mà sợ.”
Lan nhăn mặt :”Anh cứ khóa cửa lại đi, em ngại.”
“Thôi được rồi.”
Tuấn thở dài rồi vén chăn xuống giường chốt cửa phòng lại sau đó nhanh chóng nhập trận đánh giang dở kia. Rất nhanh trong căn phòng chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ vang lên những âm thanh ái muội.
Lan đôi mắt ngập sương tay bám chặt lấy bờ vai to lớn của Tuấn đón nhận những cái thúc mạnh của anh. Chẳng biết qua bao lâu, khi sương đêm đã phủ lên cành lá Tuấn mới nằm vật sang một bên nhìn Lan cười khẽ rồi chìm vào trong giấc ngủ.

“Cộc cộc cộc.”
“Lan ơi, dậy đi.”
Lan và Tuấn vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngon thì bị một chuỗi âm thanh gõ cửa dồn dập đánh thức. Tuấn nhăn mặt nhìn cánh cửa đang bị bà Phương gõ thùm thùm mà nói :”Mẹ, mẹ làm gì mà gõ cửa ầm ĩ lên thế ạ?”
Bà Phương ở bên ngoài vẫn không ngừng gõ cửa :”Cái Lan đâu? Dậy đi.”
Lan uể oải chống tay ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên bàn chỉ 4 giờ 50 mà cô có chút giật mình. Sáng sớm như vậy mẹ chồng đã đánh thức cô để làm gì?
Lan xoa xoa mái tóc rối mù của mình rồi đi ra mở cửa nói bằng giọng ngái ngủ :”Hôm nay có chuyện gì mà mẹ gọi con sớm thế ạ?”
Bà Phương liếc xéo cô một cái rồi cằn nhằn :”Chả nhẽ cứ có việc gì tôi mới được gọi chị dậy à? Trời sáng tới nơi rồi chị còn nằm đó mà ngủ trương thây, không mau dậy nấu ăn sáng rồi chuẩn bị cơm trưa cho chồng mang đi làm?”
Lan nhăn mặt :”Mới chưa tới 5 giờ sáng mà mẹ, lát 6 giờ con dậy nấu bữa sáng mẹ nhé.”
“Ơ hay, thế bây giờ chị lại định ngủ tiếp đấy à? Ngày trước ở quê tôi phải dậy từ 3 giờ sáng nấu ăn, 4 giờ đã phải ra đồng gặt lúa rồi chứ có sung sướng như các anh các chị bây giờ đâu. Thôi, đừng nói nhiều nữa, mau xuống nhà đi chợ đi.”
Tuấn ở trong nhà nghe hết câu chuyện cũng có vẻ không tán thành với lý lẽ của mẹ mình. Anh ngồi dậy nhìn bà Phương khẽ nói :”Mẹ ơi, thời đại nào rồi mà còn dậy từ 5 giờ nấu ăn sáng nữa. Mẹ cứ để Lan ngủ thêm chút nữa đi, 7 giờ hơn bọn con mới đi làm mà mẹ, hơn nữa bữa trưa ra ngoài ăn chẳng phải được rồi hay sao. Nấu bữa trưa từ giờ đến trưa ăn cũng nguội hết cả ăn còn gì ngon nữa.”
Bà Phương trừng mắt :”Cái gì? Ăn ở ngoài á? Tiền đâu mà suốt ngày ăn ở bên ngoài? Hơn nữa đồ ăn ở bên ngoài không đảm bảo vệ sinh. Mẹ quyết rồi, nấu ăn ở nhà vừa tiết kiệm vừa đảm bảo.”
“Mẹ!”
Tuấn gắt nhẹ nhưng bà Phương đã bỏ đi xuống dưới nhà, Lan đưa tay vò vò tóc. Cô đóng cửa lại rồi ủ rũ đi vào nhà tắm chỉnh trang rồi xách làn đi chợ. Dù sao mẹ chồng cô cũng chỉ ở đây dăm ba bữa, Lan nghĩ tốt nhất cứ ngoan ngoan nghe lời để tránh bất hòa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng cuộc đời vốn không như mơ, biến cố sau này còn làm Lan khổ sở tới cùng cực.