Chương 8: Thức tỉnh chân linh 2: Liên tiếp cấp S thức tỉnh, khí vận tụ tập, Hạ Phong chân linh
Hạ Phong phải cảm thán Liễu Nam người này thật may mắn, đoạn kiếm gãy kia tuy là hiện tại yếu đuối nhưng theo Liễu Nam chiến đấu càng nhiều thì cũng sẽ dần mạnh lên tới cấp EX thậm chí mạnh hơn nữa.
“Đúng rồi chủ nhân, thời gian qua tra xét thì em phát hiện một chuyện thú vị nha.” Kanon bỗng nhiên nói.
“Thật sao? Chuyện gì?” Hạ Phong thắc mắc.
“Thế giới này khí vận đang hướng về phía nhân loại tụ tập mà lại lượng rất lớn loại kia.” Kanon giải thích.
“Khí vận tụ tập! Không lẽ là?” Hạ Phong bỗng nghĩ tới gì đó, nhìn về phía Liễu Nam vị trí.
“Đúng như anh nghĩ, thế giới này những khí vận chi tử sẽ sinh ra, còn Liễu Nam có phải khí vận chi tử hay không thì em không quan trắc được, thiên đạo giấu rất kỹ, nhưng em nghĩ cũng tám chín phần mười rồi.” Kanon lại lấy một bịch khoai lát ăn ngon lành.
Hạ Phong bất đắc dĩ nhìn Kanon, cứ đà này Lâm Thu Nguyệt phát hiện thì sẽ giận dỗi mình cả ngày mất.
“Khí vận chi tử sao?” Hạ Phong nở nụ cười “Càng ngày càng thú vị!”
Lúc này ban 3 của Vũ Sở Sở và Kinh Vô Mệnh đã bắt đầu thức tỉnh, ban này thế mà xuất hiện hai cái chân linh cấp A lần lượt là Thánh Hỏa Liêm cùng Huyền Băng Điểu một băng một hỏa.
Vũ Sở Sở cùng Kinh Vô Mệnh tên đều ở cuối cùng, rất mau liền tới lượt Kinh Vô Mệnh.
Kinh Vô Mệnh kéo thân hình to lớn đi tới sân khấu nhưng động tác lại cứng ngắc, Hạ Phong liền biết tên to con này xã khủng lại phạm vào, hi vọng không ra chuyện liền tốt.
Trận pháp lại tỏa sáng, trong phút chốc “Gào!” “Hú!””Gầm!” hàng chục tiếng thú rống vang lên trên sân khấu.
Chỉ thấy Kinh Vô Mệnh áo trên đã bị đốt thành cặn bã để lộ ra đường cơ bắp bạo tạc, nhưng toàn trường chú ý không ở đó mà là trên người cậu ta từng đường huyết văn đếm hết chừng 100 đường.
Mà Triệu Thiên Quang lúc này lại đứng thẳng lên hét to “Hoàn hảo Bách Thú Đồ Đằng!!!”
Không trách Triệu Thiên Quang kinh hãi như vậy, bởi vì Bách Thú Đồ Đằng là gia truyền chân linh của Kinh gia, mà hoàn hảo 100 đường huyết văn Bách Thú Đồ Đằng chính là tổ tiên của Kinh gia chân linh, là cấp S đỉnh cấp. Mà hậu đại của hắn chưa người nào thức tỉnh quá 50 đường huyết văn.
Kinh gia tổ tiên cũng là năm xưa thời đại kia anh hùng, Bách Thú Đồ Đằng của hắn dù cho cấp cao Thâm Uyên sinh vật cũng cảm thấy sợ hãi. Hội tụ sức mạnh của 100 dị thú cùng chúng một bộ phận thiên phú ta hỏi ngươi sợ hay không.
“Thiên hữu ta nhân tộc! Thiên hữu ta nhân tộc! Hahaha!!!” Triệu Thiên Quang tiếng cười vang vọng, khác với Tần Cảnh Ám Ma Biên Bức là chân linh xuất hiện sau này thì Bách Thú Đồ Đằng của Kinh Vô Mệnh là chân linh từng góp mặt trong thời đại hắc ám kia. Chỉ bằng mấy chữ này liền đủ khẳng định địa vị của nó, thời đại đó chân linh đều so với đa số các chân linh xuất hiện sau mạnh mẽ, mà Bách Thú Đồ Đằng là thuộc nhóm đỉnh tiêm không kể chân linh SS trở lên.
Mà nghe Kanon giải thích thì Hạ Phong cũng biết Bách Thú Đồ Đằng ý nghĩa thế nào, chỉ có thể cảm thán không hổ là thời đại khí vận tụ tập, chân linh mạnh mẽ thời đại trước đã bắt đầu hiện thế.
Mà Hạ Phong cũng có điều thắc mắc, thời đại kia nhân tộc quật khởi có phải cũng do khí vận tụ tập không, dù sao lúc đó nhân tộc thiên tài nhiều đều đếm không hết.
Kinh Vô Mệnh lúc này trên cơ thể huyết văn dần rút đi, không chờ giáo viên chủ trì nói gì liền đi xuống sân khấu... hay nói đúng hơn là chạy trối c·hết, để một tên xã khủng lột áo ở bên ngoài thì quả là không làm người.
Vũ Sở Sở cũng đưa áo khoác của mình cho Kinh Vô Mệnh, mặc dù là quá nhỏ là được rồi.
Mà sau đó ba người nữa thức tỉnh liền tới lượt Vũ Sở Sở, đám người cũng nghiêm túc chú ý nàng, dù sao là con gái thành chủ vả lại vừa có hai gia tộc dòng chính đều thức tỉnh cấp S rồi liệu nàng có thể không?
Vũ Sở Sở ưu nhã nện bước đi lên sân khấu bắt đầu thức tỉnh, ánh sáng bao phủ cơ thể yêu kiều mà lúc này một cột lửa màu tím phóng lên tận trời tạo thành một con phượng hoàng bằng lửa.
“Thét!” con phượng hoàng kia ngửa đầu lên trời gáy một tiếng liền hóa thành ngọn lửa lao xuống vị trí của Vũ Sở Sở. Trên sân khấu đang tàn phá bừa bãi tử diễm tan đi lộ ra đang đứng trong ngọn lửa Vũ Sở Sở.
Nàng lúc này dung nhan dường như thay đổi dụ người hơn đồng thời mang theo một loại nữ vương khí tràng, mà tay nàng cầm một ngọn thương chỉ xéo lên trời.
Thân thương bị bao phủ bởi những đường văn màu tím mà nếu nhìn kỹ sẽ na ná một con phượng hoàng, mũi thương cùng báng thương thật hoa lệ giống một con phượng hoàng đang giương cánh, xung quanh những tia lửa màu tím đang nhảy múa.
Triệu Thiên Quang cũng không bình tĩnh được, liên tiếp ba cái chân linh cấp S xuất hiện mang trùng kích quá lớn. Chân linh của Vũ Sở Sở cũng là chân linh gia truyền của Vũ gia, mà lại cũng phẩm chất với tổ tiên, cấp S đỉnh cấp: Tử Diễm Thiên Phượng Thương. Tương truyền rằng tổ tiên của Vũ gia một thương đem nửa tầng Thâm Uyên đốt thành tro bụi.
Mà đang ngắm nghía chính mình chân linh Vũ Sở Sở cũng đã đem thương thu hồi đi xuống. Vũ Sở Sở là người cuối cùng của ban 3, tiếp theo là ban 4.
Ban 4 thức tỉnh cũng không có gì đặc biệt chỉ ra mấy cái cấp B, còn lại đa số là cấp C. Thế nhưng có một người của khiến mọi người chú ý, đó là một thiếu nữ mái tóc dài màu đen, mày liễu mắt phượng, cho người xem cảm giác được khí chất văn nhã.
Đó là Tĩnh gia đại tiểu thư, Tĩnh Phù Dao, nàng thức tỉnh đúng là tổ tiên Tĩnh gia chân linh, cấp S đỉnh cấp phụ trợ tiến công kết hợp chân linh: Thiên Quang Huyền Cầm, một cỗ đàn tranh màu vàng lấp lánh.
Điều này gây nên chấn động không nhỏ, bởi vì chân linh phụ trợ trong c·hiến t·ranh tuyệt đối mang tính chiến lược cực cao. Thử nghĩ xem đang chiến đấu vỡ đầu chảy máu thì đối diện tới cái toàn thể trị liệu có phải tức hộc máu hay không? Hay lúc bắt đầu chiến đấu thì từ đâu ra một đống debuff mà đối diện lại thêm buff thì sao?
Bởi vậy chân linh loại phụ trợ tuyệt đối là bảo vật với bất cứ đoàn đội nào. Thế nhưng chân linh phụ trợ thì nhiều nhưng phẩm chất cao thì lại rất ít.
Theo nghiên cứu cho biết thì chân linh loại phụ trợ cấp B trở xuống đối với nghịch chuyển chiến cục hầu như không có tác dụng, trừ khi nó mang hiệu quả cực kỳ đặc biệt.
Tĩnh Phù Dao thức tỉnh Thiên Quang Huyền Cầm nếu không c·hết yểu thì khi trưởng thành ắt trở thành nhân loại trụ cột một trong.
Triệu Thiên Quang đối với học sinh giới này hài lòng tới cực điểm, mới 4 ban đã ra bốn cấp S rồi, mà còn cái ban 5 đâu. Sau này bọn hắn toàn bộ trưởng thành thì ta chẳng phải nở mày nở mặt!
Mà cũng như Triệu Thiên Quang kỳ vọng, tương lai mấy năm sau Bắc Cương thành phát triển trở thành một trong những siêu cấp thành trì của Đông vực và ông cũng được lợi không ít.
“Tốt, tiếp theo là ban tân sinh cuối cùng, năm nhất ban 5,...” Giáo viên chủ trì tiếp tục nói.
Ban 5 đa số học sinh thức tỉnh cũng không có phẩm chất quá cao, chỉ có mấy cái cấp B chân linh, đa số đều là cấp C và cấp D. Này đã là rất tốt nhưng so với các ban trước thì kém hơn nên các giáo viên cũng có chút hụt hẫng.
Một học sinh vừa thức tỉnh cấp B chân linh đi xuống sân khấu, giáo viên chủ trì đọc tên tiếp theo
“Năm nhất ban 5, Hạ Phong”
Hạ Phong nghe tên mình liền đứng lên.
“Nguyệt nhi, anh đi lên trước” Hạ Phong quay đầu cùng Thu Nguyệt nói.
“Ừm, ca ca!” Thu Nguyệt nói.
Hạ Phong đứng giữa trận pháp, ánh sáng lại lần nữa tỏa ra. Hạ Phong cảm thấy thân thể ấm áp lạ kỳ, đặc biệt trong đầu cảm nhận được rất nhỏ cảm giác tê dại.
“Đây là kích thích tinh thần sao?” Hạ Phong thầm nghĩ, chợt cậu cảm thấy có thứ gì đó muốn từ thân thể chui ra.
Mà đang lúc Hạ Phong định thả lỏng thì âm thanh của hệ thống vang lên
[Đo lường đến người chơi chân linh đang thức tỉnh]
[Đo lường đến chân linh của người chơi phẩm chất đạt siêu EX, có hay không tiến hành ngụy trang]
Hạ Phong ngẩn người, vội vàng đáp lại “Tiến hành ngụy trang thành cấp S!”
Nói rồi trong thân thể bỗng ấm lên một chút, một đạo lưu quang từ thân thể của Hạ Phong bắn ra.
Mà trong hội trường lúc này thấy trên sân khấu một cơn gió mạnh đang xoay chuyển, chỉ gặp hàng trăm lá bài chủ đạo ba màu kim, vàng và xanh đậm đang tạo thành một cơn lốc nhỏ quay quanh sân khấu.
Sau khi trận pháp tối hẳn đi thì đống lá bài hội tụ dần thành một bộ bài ngay ngắn trước mặt Hạ Phong, mà bộ bài này đang tỏa ra nhàn nhạt màu cam huỳnh quang.
Triệu Thiên Quang kinh ngạc đứng dậy “Cấp S chân linh? Nhưng đây là chân linh nào?”
Bên cạnh một vị giáo viên đeo kính hơi đẩy kính nói “Hiệu trưởng, chân linh đồ giám ta nhìn rất nhiều, ta có thể khẳng định trong đồ giám không có ghi chép về chân linh này.”
“Vậy chẳng phải là chân linh mới! Thế mà nó lại đạt tới cấp S!” Triệu Thiên Quang không biết nói gì. Chân linh mới xuất hiện cũng không hiếm gặp, một năm cũng ra mấy chục cái. Nhưng chân linh cấp S mới hơn mấy trăm năm cũng chưa xuất hiện nữa.
Cái cuối cùng là cách đây 600 năm cấp S đỉnh cấp: Âm Linh Ma Nhãn, không nghĩ tới tại đây bị chính mình gặp được.
Triệu Thiên Quang nghĩ lại hôm nay liên tục hiện thế mấy cái cấp S, cảm thấy phải liên lạc mấy lão hữu xem tình hình bên họ. Ông cảm thấy thời đại hoàng kim của nhân loại đến rồi.
Nói liền làm, Triệu Thiên Quang lấy ra hai tờ giấy màu vàng, đây là một loại giấy đặc biệt được một vị nào đó vương giả chân linh chế tạo có thể từ xa truyền tin.
Một tờ gửi cho các lão hữu, một tờ gửi cho Phương Đông Liên hiệp lãnh đạo báo cáo về chân linh cấp S mới. Cho hai tờ giấy truyền vào linh lực, chúng hóa th·ành h·ạc giấy bay v·út về hai phương hướng khác nhau.
Mà Hạ Phong đang quan sát trên tay lá bài, mặt sau là các đường viền màu vàng, kim sắc và màu xanh dương đại biểu ba loại thuộc tính Hạ Phong nắm giữ, mặt trước hoàn toàn là màu đen do vẫn chưa sở hữu thẻ bài nào.
Hạ Phong đang trầm ngâm bỗng nghe giáo viên chủ trì gọi hắn “Hạ Phong bạn học, có thể cho thầy hỏi chân linh của em gọi là gì không? Thầy phải ghi vào tư liệu”
Giáo viên chủ trì hỏi vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ, mỗi khi thức tỉnh chân linh thì cũng sẽ được chân linh trả lại tin tức.
Hạ Phong hơi trầm ngâm liền nói “Chân linh của em là Sứ Đồ Linh Tạp!”
Giáo viên chủ trì nghe xong ý bảo Hạ Phong đi xuống bắt đầu đọc tên tiếp theo, chân linh cấp S rất chấn động nhưng công tác không thể trễ.
Hạ Phong đi về vị trí tại Thu Nguyệt bên cạnh ngồi xuống, Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn Hạ Phong “Ca ca, vậy mà thật là bộ bài á! Ca ca làm sao đoán được vậy?”
Hạ Phong cười nói “Không có gì, có lẽ là trực giác thôi.”
“Vậy ca ca đoán thử chân linh của em là gì đi, đoán đẹp một chút nha!” Thu Nguyệt nhí nhảnh ôm cánh tay của Hạ Phong nói.
“Ách” Hạ Phong cũng không biết nói gì, thực sự coi mình nói cái gì thì ra cái đó sao? “Thật tình, anh làm sao đoán được chứ, nhưng Nguyệt nhi đáng yêu thế này thì sẽ rất xinh đẹp.”
Hạ Phong cũng chỉ có thể loát nhẹ mái tóc của Thu Nguyệt bất đắc dĩ nói. Quả nhiên Thu Nguyệt nghe lời này liền cao hứng.
Mà lúc nói chuyện thì gọi tên cũng đã tới lượt Thu Nguyệt, Hạ Phong phát hiện Thu Nguyệt là người cuối cùng thức tỉnh.
“Thế nào cảm thấy sáo lộ này quen quen...” Không hiểu sao Hạ Phong cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nghĩ ra ở chỗ nào.
“Người cuối cùng năm nhất ban 5, Lâm Thu Nguyệt.”