Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Trọng Sinh Lục

Chương 7: Thức tỉnh chân linh 1: Cấp S hiện thế, một đoạn kiếm gãy




Chương 7: Thức tỉnh chân linh 1: Cấp S hiện thế, một đoạn kiếm gãy

“Tần Cảnh tên kia là con út trong hai đứa con trai của Tần gia gia chủ Tần Thành Hưng, chỉ là hắn cùng đại thiếu gia Tần gia là cùng cha khác mẹ.”

“Mẹ của Tần Cảnh nghe nói là nợ phong lưu trước đây của Tần Thành Hưng, chỉ là nàng giấu Tần Thành Hưng sinh ra Tần Cảnh. Cho tới khi nàng mắc bệnh mà q·ua đ·ời mới giao cho Tần Cảnh thư cùng tín vật của mình tới tìm Tần Thành Hưng nhận cha.”

“Tần Thành Hưng cũng xem như có trách nhiệm, hắn nhận lại Tần Cảnh vào gia tộc và tuyên bố hắn là con trai út của mình. “

“Vả lại vì cảm thấy đối với Tần Cảnh áy náy nên hắn cũng đối với Tần Cảnh rất cưng chiều, mà Tần Cảnh trước đây sống với mẹ sống khổ quen rồi, bây giờ lại bỗng thành một cái đại gia tộc thiếu gia rồi lại được cưng chiều nên bành trướng không coi ai ra gì thế là vác Tần gia danh nghĩa gây họa khắp nơi.”

“Cũng là lúc trước ta bắt gặp hắn định cưỡng bức một người bạn học liền đem hắn đánh một trận nằm nửa tháng. Bởi vậy đó giờ ta thành hắn bóng ma luôn rồi.” Vũ Sở Sở thở dài nói.

Hạ Phong nghe cũng hiểu đôi chút về Tần Cảnh, nói chung sau này cậu phải cẩn thận Tần Cảnh vì loại này ăn chơi trác táng đại thiếu gia làm việc chính là không nói lý.

“Tiểu Nguyệt nhi, Phong ca hôm nay là ngày thức tỉnh chân linh, hai người mong muốn chân linh của mình là dạng gì nha ?” Vũ Sở Sở cũng lái sang đề tài về thức tỉnh chân linh.

Lâm Thu Nguyệt ngón tay chống cằm nghiêng đầu trầm ngâm, Hạ Phong cùng Vũ Sở Sở trái tim đều mềm, quá đáng yêu!

“Em chỉ cần dễ nhìn một chút là được rồi, tốt nhất là đáng yêu á!” Lâm Thu Nguyệt cười nói.

“Ừm, trong dự đoán, vậy Phong ca anh thì sao nha” Vũ Sở Sở quay sang Hạ Phong hỏi.

Hạ Phong cũng trầm ngâm, nói “Cũng không có gì mong muốn, mà có lẽ nếu được chọn thì… bộ bài đi?”

“Bộ bài?” Vũ Sở Sở cùng Lâm Thu Nguyệt nghe đều nổi lên nghi vấn, ngay cả Kinh Vô Mệnh len lén chú ý cũng nghi hoặc.

“Ca ca, sao lại là bộ bài nha, em cũng không thấy anh đối với bộ bài yêu thích.” Lâm Thu Nguyệt kéo tay áo của Hạ Phong hỏi, từ nhỏ đến lớn nàng nhưng là chưa thấy Hạ Phong chạm vào bộ bài bao giờ.

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cảm giác như thế.” Hạ Phong cũng nhún vai, từ khi chọn chức nghiệp «Thẻ bài ma pháp sư» thì Hạ Phong đối với bộ bài có đặc biệt độ thân cận “Thế hai người thì thế nào ?” cậu cũng hướng Vũ Sở Sở và Kinh Vô Mệnh hỏi.

Vũ Sở Sở nghe vậy liền cười giải thích “Thực ra chân linh của chúng ta có thể đã sớm xác định rồi.”



“Nghĩa là sao?” Hạ Phong và Lâm Thu Nguyệt có chút không hiểu.

“Chân linh là có thể di truyền đó, các đại gia tộc sở dĩ phát triển căn cơ là gia truyền chân linh của họ. Nhưng để di truyền thì chân linh tổ tiên buộc phải là cấp S trở lên, sau đó di truyền xuống thì tùy từng người mà phẩm chất giảm đi hoặc giữ nguyên.” Vũ Sở Sở cùng cả hai giải thích “Tất nhiên cũng xuất hiện một số trường hợp không kế thừa chân linh gia truyền nhưng những này cũng hiếm.”

Hạ Phong cùng Lâm Thu Nguyệt nghe vậy liền hiểu, thì ra chân linh cũng có tính di truyền, kiến thức này trường học là không dạy. Dù sao cấp S chân linh xuất hiện cũng không bao nhiêu, có nói thì cũng chẳng làm được gì.

Cùng Vũ Sở Sở và Kinh Vô Mệnh trò chuyện thời gian qua rất mau, lúc này lễ khai giảng sắp bắt đầu. Chỉ nghe một tiếng chuông vang lên, các học sinh cũng về vị trí ban của mình, Vũ Sở Sở và Kinh Vô Mệnh cũng trở về ban 3.

Hội trường lớn này thế mà bây giờ đã đầy, tất cả ánh mắt đều tập hợp trước sân khấu. Chỉ thấy nơi đó không biết khi nào xuất hiện một người đàn ông trung niên đầu tóc bạc phơ, sau lưng là một chiếc chuông lớn bằng đồng trên mặt xuất hiện những đường văn màu vàng.

Tất cả học sinh đều nhận ra người đàn ông này, hiệu trưởng học viện trung cấp Tinh Thần, phong hào vương giả, Trấn Hồn Vương, Triệu Thiên Quang, người sở hữu chân linh cấp S Hoang Văn Trấn Hồn Chung. Tiếng chuông lúc nãy chính là từ chân linh của ông phát ra.

Triệu Thiên Quang quan sát chung quanh các học sinh, lộ ra một nụ cười hiền hòa, tiếng nói của ông truyền tới tai của từng người.

“Chào các em học sinh, dù cũ hay mới, nhưng các em đều biết thầy là ai rồi nên cũng không tốn thời gian giới thiệu. Hôm nay là lễ khai giảng một năm học mới, chào mừng các em hoc sinh cũ trở lại trường học và cũng chào mừng các em tân sinh đến với học viện trung cấp Tinh Thần!”

Tiếp đó Triệu Thiên Quang bắt đầu diễn thuyết, nói về nội quy lại giới thiệu các giáo viên bla bla…

Nhưng việc này cũng không kéo dài lâu lắm, Triệu Thiên Quang bắt đầu nói về việc quan trọng nhất hôm nay.

“Tốt, nói vậy thôi, tiếp theo có lẽ là việc mọi người đều mong đợi nhất đúng không? Ta biết nhiều người đều nín từ nãy giờ. Thôi không nói đùa, hiện tại các em hãy hướng mắt về sân khấu để chứng kiến phần đặc sắc nhất hôm nay ‘Chân linh thức tỉnh’.”

Triệu Thiên Quang vừa nói xong trên sân khấu ánh sáng tỏa ra, sau khi dập tắt liền hiện ra một bộ trận pháp bao phủ một nửa diện tích sân khấu.

Đây là trận pháp dùng để thức tỉnh chân linh, nó có thể kích thích tinh thần của con người để chân linh bị ẩn giấu hiện ra.

Lúc này Triệu Thiên Quang đã về ghế chủ vị quan sát, người chủ trì nghi thức là một vị giáo viên khác, đó cũng là một người đàn ông trung niên đeo kính. Chỉ nghe ông nói “Vậy giờ thầy sẽ lần lượt đọc tên, các em hãy tiến lên giữa trận pháp tiến hành thức tỉnh.”

“Tốt, bắt đầu, năm nhất ban 1, Hà Vũ.”



Tại ban 1 vị trí, một nam sinh trong có vẻ vạm vỡ đứng dậy nện bước chân tiến lên sân khấu. Cậu ta đứng vào giữa trận pháp, lúc này cả trận pháp tỏa ra ánh sáng màu trắng.

Mà Hà Vũ cả người bị bao phủ trong ánh sáng, phát ra tiếng rên nhẹ, dường như có thứ gì từ thân thể cậu ta thoát ra.

Mà khi nó thành hình thì ánh sáng của trận pháp bắt đầu dập tắt, chỉ thấy trước mặt Hà Vũ xuất hiện một chiếc búa lớn phát ra nhè nhẹ ánh sáng trắng nhưng cũng không có gì đặc biệt. Hà Vũ cầm lấy nó nâng lên vung vẩy một chút.

(Chân linh thức tỉnh thì xung quanh sẽ có một lớp huỳnh quang tạm thời, màu sắc của nó xác định phẩm chất của chân linh: không màu, trắng, lục, lam, tím, cam, đỏ, kim, 7 màu)

“Hà Vũ, cấp D, Đại Chùy” giáo viên kia ghi chép lại rồi nói với Hà Vũ “Được rồi em trở về đi, tiếp theo, năm nhất ban 1, Triệu An Kỳ,…”

Tiếp theo là một nữ sinh hình thể có vẻ nhỏ nhắn yếu đuối, nhưng nàng thức tỉnh lại là chân linh cấp B, Bạo Huyết Hùng, họa phong có chút sai.

Các học sinh khác cũng lục đục tiến lên thức tỉnh, chân linh từng cái từng cái xuất hiện, đa dạng thể loại muôn màu muôn vẻ, Hạ Phong nhìn đều thấy lóa mắt.

Thế nhưng năm nay có chút lạ, làm sao cấp B, cấp C chân linh có chút nhiều. Không phải lão Trần nói tỉ lệ cấp B chân linh thức tỉnh chỉ có 1% sao ? Thế mà tiến lên hơn trăm người, một nửa đều là thức tinh cấp B chân linh.

Triệu Thiên Quang cũng phát hiện chuyện này, trong lòng thầm hò reo “Thiên hữu ta nhân tộc a!”

Lúc này ban 2 cũng lần lượt tiến lên, mà ban 2 để Hạ Phong chú ý vì Tần Cảnh chính ở ban này. Mà giáo viên chủ trì tiếng nói liền vang lên “Năm nhất ban 2, Tần Cảnh”

Cả hội trường nhất thời cũng hướng mắt lại đây, dù sao là Tần gia tiểu thiếu gia.

Chỉ thấy Tần Cảnh khuôn mặt ngạo khí tiến lên, nhưng trên đầu hắn mang cái băng vải lớn quá gây chú ý nhưng cũng không ai nói gì.

Cũng như trước, trận pháp tỏa ra ánh sáng trắng nhưng khi ánh sáng dập tắt thì khí thể màu đen bắt đầu bao phủ sân khấu, từ bên trong truyền đến tiếng gào cao v·út.

Khói đen tan đi hiện ra Tần Cảnh thân hình cùng với bên cạnh… một con dơi cao bằng một người, móng vuốt sắt bén hiện lên hàn quang, răng nanh dài, đáng chú ý là quanh thân nó lượn lờ khí thể màu đen cùng chưa tiêu tan màu đỏ ánh sáng.

Hiện trường giáo viên đều đứng lên kinh ngạc, giáo viên chủ trì lắp bắp nói “Tần Cảnh, cấp S, Ám Ma Biên Bức.”



Toàn trường nghe được đều hít ngụm khí lạnh, cấp A còn chưa ra liền thức tỉnh cấp S, trái tim nhỏ biểu thị không chịu nổi a!

Hạ Phong cũng rất bất ngờ, không ngờ Tần Cảnh có thể thức tỉnh cấp S chân linh, lấy tính cách của hắn sẽ không phá lật trời chứ?

Triệu Thiên Quang cùng Hạ Phong ý nghĩ khá hợp nhau, thấy Tần Cảnh như vậy ông có chút phiền não nhíu mày, cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài, hi vọng có người trị hắn đi nếu không lấy hắn bản tính một ngày cũng tự hủy, ai~. Dù gì cũng là nhân tộc thiên tài ông cũng không muốn kết quả của hắn như vậy

Tần Cảnh hưởng thụ vạn chúng chú mục cảm giác, hắn nhìn hướng ban 5 hay nói đúng hơn là Hạ Phong và Lâm Thu Nguyệt cười gằn, tiện dân ngươi sẽ biết thế nào là sống không bằng c·hết. Tần Cảnh người này khi Hạ Phong đánh hắn thì đã có ý định đưa Hạ Phong và Lâm Thu Nguyệt vào chỗ c·hết.

Chân linh cấp S tuy gây nên chấn động toàn hội trường nhưng không thể chậm trễ công việc. Tân sinh tiếp tục thức tỉnh mà ban 2 một người cuối cùng tiến lên.

“Năm nhất ban 2, Liễu Nam.”

Liễu Nam là một nam sinh tuy nhìn qua có vẻ bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn rất tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt mang theo ý chí kiên định kia.

Cậu ta bước từ từ lên trận pháp, ánh sáng quen thuộc hiện lên, dập tắt. Trước mặt Liễu Nam xuất hiện một… đoạn kiếm gãy không có gì đặc biệt cũng không chút quang huy. Liễu Nam đơ người tại chỗ, giáo viên chủ trì thở dài vỗ vai hắn một cái tiếp tục ghi chép “Liễu Nam, chân linh cấp E, Kiếm gãy”.

Liễu Nam thân hình run rẩy, hắn không cam lòng, mệnh số như trêu ngươi hắn vậy, hắn còn phải báo thù, còn phải tìm cách chữa bệnh cho em gái hắn, sao lại thế này chứ!!!

Giáo viên chủ trì thấy hắn vậy cũng tiến lên an ủi “Liễu Nam đồng học, cấp E cũng không phải là không thể tu luyện, cứ cố gắng thử xem, em cũng biết Kiếm Hoàng truyền thuyết đúng không? Đã có ngài làm ví dụ thì em hãy thử cố gắng”

Liễu Nam nghe vậy cũng điều chỉnh tâm tình, nói tiếng cảm ơn liền đi xuống sân khấu. Cậu ta hiểu lời giáo viên nói, cũng biết Kiếm Hoàng là ai, cầm cấp E kiếm gỗ đem một tầng của Thâm Uyên chém nát ngưu nhân.

Liễu Nam không biết mình có được hay không, nhưng cậu nguyện ý thử.

Mà Hạ Phong chứng kiến trên sân khấu hình ảnh lại không để ý mà đang cùng Kanon nói chuyện. Nguyên lai lúc này chân linh của Liễu Nam thức tỉnh thì Kanon liền xông ra ngoài nhìn đoạn kiếm gãy kia há hốc mồm.

Hạ Phong hỏi mới biết nàng biết đoạn kiếm kia lai lịch, mà cái này lại không đơn giản chút nào.

Nguyên lai, đoạn kiếm kia tới từ thế giới khác, trước khi gãy thì nó là Sát Lục Đạo Binh: Huyết Tuyền Kiếm.

Nó sinh ra cũng không phải do ai rèn đúc mà thuần túy sát khí quá khủng kh·iếp ngưng tụ mà sinh ra, nghe mà Hạ Phong cũng lạnh sống lưng, sát khí thứ này vô hình vô chất thế mà nhiều tới nỗi ngưng tụ ra một thanh đạo binh rốt cuộc c·hết bao nhiêu người.

Kanon nói nó sinh ra bởi vì một trận đại chiến, mà không phải bình thường đại chiến, là tam giới đại chiến. Nó sinh ra liền khống chế một người trên chiến trường g·iết lung tung, khi người này c·hết lại tìm người mới tuần hoàn như vậy cho tới lúc trận chiến lấy tam phương c·hết sạch kết thúc.

Mà làm người chủ mưu chuyện này Huyết Tuyền Kiếm bị tam giới thiên đạo liên hợp giáng phạt sau đó đem một nửa thân kiếm phá nát, uy năng mất hết, nửa còn lại không biết trốn đi đâu. Thì ra trốn tới thế giới này, nhưng nó uy năng mất hết cho nên bị thế giới quy tắc trấn áp luyện thành một cái chân linh.