Chương 9: Biến cố, phẫn nộ.
Thu Nguyệt hưng phấn nện bước chân nhỏ chạy lên sân khấu đứng vào trận pháp.
Giáo viên chủ trì thấy này cũng cười cười, Thu Nguyệt đáng yêu khí chất nhưng là độ thân hòa tăng phúc thần khí.
Ánh sáng quen thuộc, quy trình quen thuộc. Trên đài Triệu Thiên Quang có chút mong đợi, ông nhận thông tin cô bé này là em gái của Hạ Phong người vừa mới thức tỉnh chân linh cấp S mới kia.
Mà làm người cuối cùng thức tỉnh thì Thu Nguyệt cũng nhận được chú ý của mọi người. Chỉ thấy ánh sáng bỗng dập tắt đi, Thu Nguyệt đứng đó nhưng... không có gì cả, chỉ có một mình nàng đứng đó.
Đang lúc mọi người ngẩn ngơ không biết chuyện gì xảy ra thì một tiếng hét vang lên “Nguyệt nhi!”
Tiếp đó một tia chớp nhanh khủng kh·iếp xẹt qua đám người xông lên sân khấu ôm lấy Thu Nguyệt đã ngất đi thân thể.
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì Triệu Thiên Quang cùng giáo viên chủ trì đã đi tới trước mặt đang ôm lấy Thu Nguyệt Hạ Phong.
“Hiệu trưởng, em gái em tại sao lại ngất đi vậy, chân linh của nàng đâu.” Thu Nguyệt bỗng xảy ra bất ngờ, tâm của Hạ Phong đã loạn thành một đoàn chỉ có thể ký thác hy vọng vào vị phong hào vương giả này.
Triệu Thiên Quang yên lặng kiểm tra Thu Nguyệt một chút mới nói “Do tinh thần kích thích có chút mạnh nên nàng mới ngất đi, nhưng mà bình thường trận pháp thức tỉnh kích thích không mạnh như thế, có lẽ là trận pháp ra vấn đề.”
Hạ Phong vội vàng hỏi “Vậy Nguyệt nhi có sao không hiệu trưởng?”
Triệu Thiên Quang vỗ vai hắn nói “Đừng quá lo lắng, nàng chỉ ngất đi thôi, sẽ tỉnh lại. Ngày mai để ta sửa lại trận pháp, em đưa em gái tới để thức tỉnh lần nữa là được.”
Hạ Phong thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi. Thế là Hạ Phong chào hỏi một tiếng liền ôm Thu Nguyệt đi xuống.
Triệu Thiên Quang ánh mắt lấp lóe nhìn Hạ Phong, nếu không nhìn nhầm thì lúc nãy Hạ Phong dùng một môn võ kỹ. Với cảnh giới của hắn vậy mà chỉ bắt được cái bóng của Hạ Phong, võ kỹ này ít nhất cũng là địa giai chứ.
Mà Hạ Phong thì ôm Thu Nguyệt cùng Vũ Sở Sở và Kinh Vô Mệnh trở về nhà, tuy biết Thu Nguyệt chỉ ngủ thôi nhưng Hạ Phong vẫn không nhịn được lo lắng mà canh bên giường của Thu Nguyệt cả buổi chiều. Vũ Sở Sở cùng Kinh Vô Mệnh thấy Thu Nguyệt không có gì nguy hiểm đã trở về.
“Kanon, có cách nào kiểm tra thân thể của Nguyệt nhi không? Anh có chút lo lắng.” Hạ Phong nói với Kanon.
“Hệ thống có chức năng nhìn thấy thông tin của người chơi khác nhưng đối với người thật em không biết có tác dụng không?” Kanon nhíu mày nói.
“Vậy thử một chút” Hạ Phong nói.
Hạ Phong nhìn chăm chú vào Thu Nguyệt trong lòng mặc niệm xem xét, lập tức một giao diện xuât hiện trước mặt Hạ Phong.
[Tên: Lâm Thu Nguyệt]
[Chủng tộc: Nhân tộc]
[Tuổi: 16]
[Cảnh giới: Không]
[Trạng thái: Tinh thần chấn động nhẹ, hôn mê, linh hồn yếu ớt, linh hồn không đủ, chân linh bị rút ra]
Nhìn bảng thông tin của Thu Nguyệt, Hạ Phong cùng Kanon ngốc trệ. Cái này tình huống là như thế nào, chân linh bị rút ra? Linh hồn yếu ớt? Linh hồn không đủ?
Mà ‘chân linh bị rút ra’trạng thái này, không thể nào là do bẩm sinh chứ! Hạ Phong trong đầu suy nghĩ ngổn ngang im lặng cúi đầu, bàn tay nắm chặt lại, gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ “Kanon, trạng thái linh hồn của Nguyệt nhi là do chân linh bị rút ra chứ ?”
“Đúng vậy, chủ nhân, chân linh là tinh thần cụ hiện hóa đồng thời cũng giống như một phần linh hồn của người sở hữu, mà nếu rút ra một phần linh hồn thì...” Kanon ấp úng nói.
“Vậy hậu quả là cái gì?” Hạ Phong giọng nói đè nén phát ra âm thanh trầm thấp.
“Chân linh không có, không thể tu luyện, còn linh hồn yếu ớt cùng thiếu hụt sẽ giảm tuổi thọ vì linh hồn không chịu nổi thời gian hao mòn.” Kanon giải thích nhìn Hạ Phong tấm kia phủ lên sương giá gương mặt.
‘Rốt cuộc là ai?’ Hạ Phong giận dữ suy nghĩ, nếu biết kẻ nào làm thì Hạ Phong sẽ đem hắn băm thành trăm mảnh.
Kanon không biết nói gì chỉ có im lặng nhìn Hạ Phong, tuy là mới gặp Hạ Phong một ngày nhưng nàng hiểu Lâm Thu Nguyệt trong lòng Hạ Phong là thế nào địa vị, nói là cả thế giới cũng không quá.
Hạ Phong hít một hơi thật sâu rồi quay sang đối với Kanon nói “Có... có cách nào giải quyết vấn đề của Nguyệt nhi không?”
Hạ Phong nói rất bình tĩnh nhưng trong giọng nói lạnh băng sát khí Kanon có thể cảm nhận được, ánh mắt của cậu bên trong như có ngon lửa phẫn nộ đang thiêu đốt, Kanon có chút rùng mình.
“Vấn đề của Thu Nguyệt muội muội nằm ở chỗ chân linh bị rút ra, tuy nhiên vì thế nên chỉ cần thay thế chân linh mới là được, nếu anh có vật gì thì chỉ cần bỏ ra 10 vạn M-coin thì hệ thống có thể giúp anh đem vật kia trở thành chân linh của nàng.”
“10 vạn M-coin?” Hạ Phong có chút bất lực, làm ra hệ thống này cậu biết số này khó kiếm thế nào với tân thủ, mà cậu cũng không có vật gì thay thế cả. Chẳng lẽ phải chờ ? Nhưng nếu để Thu Nguyệt biết mình không thể thức tỉnh chân linh thì nàng sẽ rất đau khổ.
Lúc này Kanon nói “Chủ nhân, thật ra có cách nhưng hiện tại nó rất nguy hiểm với anh.”
Hạ Phong kích động nói “Cách gì, mau nói đi, chút nguy hiểm thôi dù gì anh cũng c·hết một lần rồi!”
“Anh tiến vào phó bản, sử dụng phó bản thông hành lệnh 1 sao mà anh có tiến vào, vì lần đầu tiến vào nên anh đạt được phần thưởng là gấp 10 lần, còn phó bản 1 sao thì tối đa có thể thưởng được 1 vạn M-coin, vật phẩm tối đa màu lam.”
Hạ Phong nghe vậy liền vào túi đồ lấy ra một lệnh bài màu xanh trên mặt có 1 ngôi sao định kích hoạt.
“Chủ nhân anh từ từ đã, ít nhất luyện cái công pháp rồi đi chứ, anh còn chỉ là người bình thường a!” Kanon nhanh chóng ngăn lại hành động ngu ngốc của Hạ Phong.
“Ách” Hạ Phong nhận ra là mình quá vội vàng ngượng ngùng gãi cằm.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Hạ Phong bắt đầu rút lấy «Lôi Thần Hô Hấp Pháp». Xem Hạ Phong liền sững sờ, nói sao đây, không hổ là thần giai công pháp.
Công pháp này về cơ bản là chính là hô hấp, chỉ cần hô hấp là được. Mà tất nhiên không đơn giản như vậy.
Cần phải hô hấp theo tiết tấu được công pháp hướng dẫn, duy trì tiết tấu đó thì chính là đang tu luyện. Nói cách khác, nếu có thể mỗi giờ mỗi khắc đều duy trì tiết tấu thì mỗi giờ mỗi khắc đang tu luyện.
Khi tu luyện thì người sử dụng sẽ hấp thụ linh khí, ngoài ra còn có các lôi nguyên tố trong không khí đưa nó tuần hoàn khắp ngõ ngách của cơ thể đem toàn bộ thân thể và linh khí cùng lúc đoán luyện. Mỗi đoán luyện 365 lần thành một chu thiên, khi qua 1000 chu thiên thì trong cơ thể ngưng tụ một khỏa lôi tinh khiến cơ thể phát sinh thăng hoa thành «Nguyên Sơ Lôi Thể».
«Nguyên Sơ Lôi Thể» là một loại lôi thuộc tính thể chất, lúc ban đầu thì chỉ có năng lực chưởng khống lôi điện nhưng bằng việc thôn phệ thiên địa kỳ lôi chủng thì nó sẽ dần dần tiến hóa. Theo đó thì cảnh giới, tốc độ tu luyện của chủ nhân sẽ tăng lên rất nhiều và theo sau là những môn thần thông của thể chất.
«Nguyên Sơ Lôi Thể» đại thành chính là nắm giữ có khả năng bổ ra hỗn độn không gian «Nguyên Sơ Lôi Đình».
Hạ Phong cảm thán không hổ là thần giai công pháp. Hít sâu để tâm thái bình tĩnh lại, Hạ Phong bắt đầu luyện tập tiết tấu hô hấp của công pháp.
“Hít... hà... hít... hà” trong phòng quanh quẩn tiếng hít thở của Hạ Phong. Rốt cuộc vài phút sau, Hạ Phong cảm thấy thân thể tê nhẹ như có dòng điện chạy qua.
Hạ Phong lập tức vui vẻ tiếp tục duy trì tiết tấu hô hấp, trong cơ thể cảm giác tê nhẹ dần dần biến mất đại biểu thân thể đã quen thuộc với lôi nguyên tố.
“1 lần... 2 lần...” lôi nguyên tố đang du tẩu trong cơ thể tiếp tục cường hóa nhưng tới lần thứ 4 thì Hạ Phong phá vỡ tiết tấu nằm ngã ra sau thở dốc.
“Ha~ Vậy ra muốn duy trì cần có thân thể tốt a, ha~ ha~” Hạ Phong thở hổn hển nói, lại nhìn thân thể không biết lúc nào đã sở hữu một tầng màng đen.
“Ọe! Mau đi tắm mới được.” Hạ Phong chạy vào phòng tắm tắm cái thoải mái liền đi ra, cậu phát hiện thông số nhân vật có chút thay đổi.
[Cảnh giới: Ma pháp học đồ/Luyện bì sơ kỳ]
[Thể chất: 1.2]
Cảnh giới đột phá luyện bì sơ kỳ, có lẽ cũng chỉ giai đoạn đầu nhưng thể chất tăng thêm 20%. Từ người bình thường đột phá luyện bì chỉ cần hít thở 2 tiếng, tốc độ này... không hổ là thần giai công pháp, ách thật không nghĩ ra câu nào khác.
Đi vào phòng thì Hạ Phong thấy Thu Nguyệt đã thức dậy đang ngồi trên giường ngẩn người. Hạ Phong đi qua định gọi nàng thì bỗng Thu Nguyệt lao vào lòng của Hạ Phong thút thít.
“Ca ca~”
“Nguyệt nhi em sao vậy, là nơi nào không khỏe sao?” Hạ Phong rất lo lắng ôm lấy Thu Nguyệt hỏi.
“Không phải” Thu Nguyệt lắc đầu, mắt ngập nước nói “Em gặp ác mộng!”
“Ác mộng?” Hạ Phong hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng vuốt nhẹ mái tóc an ủi nàng “Không sao rồi, chỉ là giấc mơ thôi, vậy nó như thế nào?”
“Em không biết, tỉnh dậy thỉ em quên nó rồi.”Thu Nguyệt thút thít nói “Nhưng nó rất đáng sợ, thực sự đáng sợ lắm! Ca ca đừng đi, ở cạnh em!”
“Ừm, anh không đi đâu, anh ở đây không đi, Nguyệt nhi đừng sợ, anh ở cạnh em mà” Hạ Phong giọng nói ôn nhu ôm Thu Nguyệt ngồi trên đùi của mình nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hoa lê đái vũ của nàng.
Thu Nguyệt co quắp trong lòng của Hạ Phong liền ngủ th·iếp đi, nhưng tay vẫn nắm chặt áo của Hạ Phong không thả.
Hạ Phong sợ nàng lại gặp ác mộng dứt khoát đặt Thu Nguyệt nằm xuống rồi nằm bên cạnh ôm nàng vào lòng.
Xem dung nhan của Thu Nguyệt, Hạ Phong không biết tại sao có một cái muốn hôn xuống xúc động.
Nói cũng lạ, trước khi trọng sinh tới thế giới này Hạ Phong cũng có rất nhiều không cùng huyết thống em gái nhưng cậu cũng chỉ coi các nàng là em gái. Nhưng đối với Lâm Thu Nguyệt, từ lần gặp đầu tiên Hạ Phong trong lòng không nhịn được mà sinh ra tình cảm đặc biệt với nàng.
Vậy nên Hạ Phong đối với Thu Nguyệt tình cảm cũng không thuần túy là anh em, mà mang theo chút cảm xúc khác thường đến chính Hạ Phong cũng không lý giải được. Hạ Phong không biết nó đến từ đâu, cũng không hiểu nó là cái gì.
Nhìn Thu Nguyệt ngẩn người mấy phút sau Hạ Phong cũng nhắm mắt lại ngủ say, trong căn phòng truyền đến tiếng thở đều.