Chương 6: Mâu thuẫn
Ngọn đồi này lúc nhỏ Hạ Phong thường dẫn Lâm Thu Nguyệt tới đây chơi, chủ yếu vì ở sau lưng nó là một cánh đồng hoa nhỏ, cánh đồng hoa này vào màu xuân và mùa hè sẽ đồng loạt nở hoa tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ, đa số ảnh chụp Lâm Thu Nguyệt đều tại cánh đồng hoa này chụp lại.
Nhưng Hạ Phong hôm nay tới tất nhiên không phải để nhắm hoa mà là thử nghiệm một môn địa giai kiếm pháp cho nên cậu đi thẳng tới một khu rừng nhỏ trên sườn đồi.
Mà Hạ Phong bên canh đi theo một thân ảnh màu trắng, là Lâm Thu Nguyệt, khi biết Hạ Phong đi ra ngọn đồi sau nhà thì nàng cũng muốn đi theo và tất nhiên Hạ Phong sẽ không từ chối.
“Nguyệt nhi, chốc nữa anh thử nghiệm võ kỹ một lúc rồi chúng ta ra sau cánh đồng hoa chơi nhé” Hạ Phong nói.
Lâm Thu Nguyệt vui vẻ đáp lại “Ừm ca ca” lúc nàng nghe ca ca nói muốn đi luyện tập võ kỹ cũng khá bất ngờ Hạ Phong từ đâu có võ kỹ nhưng nàng nghĩ nếu được thì ca ca đã nói cho mình rồi nên cũng không hỏi nhiều, dù gì nàng rất tín nhiệm Hạ Phong.
Tay nâng Trảm điện, Hạ Phong tiến vào khu rừng, xung quanh rậm rạp cây cối.
Hạ Phong tìm thấy một gốc cây có vẻ tráng kiện so những cây khác để làm mục tiêu.
Cầm lấy chuôi đao bày ra tư thế rút kiếm, Hạ Phong hô hấp tiết tấu bắt đầu thay đổi, đây là một phương pháp hô hấp phối hợp kiếm pháp để điều động lôi nguyên tố tản mát trong không khí.
Nhưng nếu Hạ Phong có chân linh thì trực tiếp vận chuyển công pháp điều động là được không cần hô hấp phối hợp. Nhưng bây giờ thì thân thể của Hạ Phong chỉ xem như phàm thể nên không thể làm thế được.
Mà Hạ Phong lúc này cảm thấy thân thể bỗng dưng nhẹ nhàng rất nhiều, dường như chỉ cần bước ra một bước liền có thể vượt qua rất xa khoảng cách dạng này cảm giác. Biết đây là võ kỹ hiệu quả, Hạ Phong đặt ánh mắt về phía cây gỗ.
“Hơi thở của sấm sét • Thức thứ nhất...”
Lời nói chưa xong, thân thể Hạ Phong hóa thành một đạo sấm sét nhanh tới mức chỉ cho người ta thấy lóe lên một cái.
“Xẹt!”
“Ầm!!!”
“Phích lịch nhất thiểm!”
Âm thanh như sét đánh vang lên, gốc cây to bị chặn ngang chặt đứt mà vị trí vết chém giống như là bị vật gì đánh nát hơn là bị cắt, xung quanh là vết cháy đen còn có khói bốc lên.
Nhìn kết quả Hạ Phong rất hài lòng, cú chém này nếu chém vào người thì kết quả...
Lâm Thu Nguyệt đứng sau quan sát lúc này cũng tiến lên nhìn kỹ b·ị c·hém đứt gốc cây cười nói “Ca ca thật lợi hại!”
Hạ Phong cũng cười cười không nói, dù sao là em gái tán dương mình mà, ai sẽ từ chối chứ!
Tiếp đó Hạ Phong lại tập luyện các thức khác liền cùng Lâm Thu Nguyệt rời đi, để lại một đám ngổn ngang bị cháy đen gốc cây.
Hạ Phong cùng Lâm Thu Nguyệt tại cánh đồng hoa chơi một buổi chiều liền trở về nhà.
Rất nhanh một đêm trôi qua, mặt trời ngày mai đã từ từ đi lên. Hạ Phong cùng Lâm Thu Nguyệt cùng dắt tay nhau đi vào một hội trường rộng lớn của Tinh Thần học viện.
Cả hai rất nhanh tìm được vị trí cả ban 5 năm nhất, là đối diện với sân khấu. Hiện tại vì còn sớm nên người không nhiều nhưng cũng không tới mức vắng vẻ.
Lâm Thu Nguyệt tìm được hôm qua trò chuyện rất vui vẻ nhóm nữ sinh liền qua chào hỏi, Hạ Phong thì đeo tai nghe thưởng thức âm nhạc. Nói thật trình độ âm nhạc thế giới này so kiếp trước cao nhiều, Hạ Phong đang nghe là một ca khúc mà cậu rất yêu thích dù nó đã ra mắt được 10 năm.
Ca khúc tên «Bầu trời cùng hải âu» do ca sĩ Thanh Thanh hát, nghe nói là nàng một lần đi biển ngẫu hứng sáng tác, dù sao là ca khúc Hạ Phong rất yêu thích, nghe mấy năm đều không chán.
Lâm Thu Nguyệt lúc này đang cùng 3 nữ sinh trò chuyện, trong đó một nữ sinh để tóc ngắn mang một chiếc khăn choàng mỏng màu trắng tên là Cảnh Thanh Tuyết, bên cạnh hai người là Tống Hà và Nguyễn Tiểu Vũ.
Ba người đều ngồi tại vị trí bên cạnh cùng bàn trên Hạ Phong và Lâm Thu Nguyệt cho nên cùng Lâm Thu Nguyệt làm quen. Đối với Lâm Thu Nguyệt cô gái đáng yêu hồn nhiên này cả ba đều xem nàng như em gái vậy.
Lúc này từ cổng hội trường một nhóm nam sinh đi vào. Nam sinh cầm đầu một mặt ngạo khí ngẩng đầu, xung quanh nam sinh khác nhìn liền biết là tiểu đệ của hắn.
Các học sinh khác nhìn bọn hắn đi vào cũng không phản ứng gì, có người thì im lặng dường như biết bọn hắn là ai.
Lúc này một tên nam sinh bên cạnh kẻ cầm đầu con mắt láo liên liếc xung quanh thì dừng lại tại nhóm Lâm Thu Nguyệt đang nói chuyện, khuôn mặt nở nụ cười hèn mọn tiến về bên tai đại ca hắn nói.
“Tần ca, anh nhìn bên phải con bé tóc trắng kia kìa, quả là cực phẩm.”
Tần Cảnh, cũng là nam sinh cầm đầu kia quay sang thấy Lâm Thu Nguyệt thì hai mắt sáng quắc liếm môi nói
“Đúng là cực phẩm, dạng này thanh thuần lại ngây thơ em gái ta còn chưa chơi qua đâu!” Nói rồi liền ra hiệu bọn tiểu đệ dừng lại, mình thì hướng về Lâm Thu Nguyệt bọn người đi qua.
Cảnh Thanh Tuyết thấy Tần Cảnh hướng về bọn họ thì ra hiệu cho 3 người khác. Bọn họ nghiêng đầu thì Tần Cảnh đã mang nụ cười thân thiện đi tới rồi ngay lập tức đưa tay ra với Lâm Thu Nguyệt nói “Vị này tiểu thư, có thể cùng ngươi trò chuyện sao? Nếu có thể thì chúng ta tới phòng ăn, ta mời ngươi một bữa”
Lâm Thu Nguyệt nghe vậy không hiểu sao bản năng bài xích người đàn ông này, lui một bước nói “Vị bạn học này, ta đã ăn rồi nên xin lỗi không thể nhận lời mời của ngươi được.”
Ba người Cảnh Thanh Tuyết thấy Tần Cảnh hành động liền bước ra trước mặt Lâm Thu Nguyệt nói “Vị bạn học này, chúng ta đang nói chút chuyện riêng tư nên có thể phiền ngươi đi ra sao.”
Tần Cảnh thấy Cảnh Thanh Tuyết đuổi khéo mình trên mặt nụ cười cứng lại, nhưng vẫn không bỏ cuộc nói “Khụ khụ, chỉ mời vị tiểu thư này nói chuyện một chút.”
Lâm Thu Nguyệt không biết nói sao thì một thân ảnh che trước mặt nàng cùng thanh âm lạnh băng vang lên “Nàng đã từ chối ngươi rồi thì mau chóng cút!”
Chỉ thấy Hạ Phong đã bỏ xuống tai nghe ánh mắt chiếu lãnh quang nhìn trước mặt Tần Cảnh.
Hạ Phong từ xa phát hiện Tần Cảnh có ý định với Lâm Thu Nguyệt liền đi tới đây, kiếp trước mấy năm lăn lộn trong xã hội tuy không dám nói nhìn người rất chuẩn nhưng phân biệt một tên ăn chơi trác táng cùng người bình thường thì vẫn có thể.
Lấy Hạ Phong đối với em gái mình cưng chiều thì sao có thể để loại người này tiếp cận nàng đâu. Mà chính Hạ Phong cũng không biết chính mình khi thấy nam sinh khác tiếp cận Lâm Thu Nguyệt thì trong lòng đều mất đi chút bình tĩnh.
Nói trở lại, Tần Cảnh thấy Hạ Phong đứng trước mặt b·iểu t·ình nghiến răng nghiến lợi, hắn từ trước đến bây giờ có ai dám nói hắn như vậy, thế mà tên tiện dân trước mặt lại dám nói hắn cút.
“Tiểu bạch kiểm, mày dám nói lại lần nữa bố mày nghe!” Tần Cảnh gào thét với Hạ Phong.
“Tao nói mày cút! Đừng bao giờ tiếp cận em tao” Hạ Phong cũng không yếu thế, giọng nói tuy không lớn nhưng như mang theo hàn khí.
Học sinh xung quanh cũng chú ý tới tình huống bên này tụ tập bàn tán, bỗng có người kinh ngạc lên tiếng
“Đây không phải Tần gia tiểu thiếu gia sao? Tên này lại muốn tai họa nữ sinh nào nữa.”
Người xung quanh cũng kinh ngạc, Tần gia không phải là một trong bốn gia tộc đứng đầu Bắc Cương thành sao. Nói đều quăng ánh mắt đáng thương về phía Hạ Phong đám người.
Tần gia tiểu thiếu gia danh tiếng thối ai cũng biết, dùng Tần gia danh nghĩa tai họa dân thường, cưỡng đoạt nữ sinh cũng không thiếu nhưng lại bị bao che quá tốt không có chứng cứ để lại.
Giờ này đối đầu với Tần Cảnh đám người Hạ Phong đã bị mọi người trong lòng thấy trước hạ tràng.
Tần Cảnh cười lạnh uy h·iếp Hạ Phong “Mày nghe chưa, mày biết tao là ai chưa, mày có tin không qua ngày hôm nay hai đứa chúng mày không thấy mặt trời ngày mai không! Mẹ kiếp, mày nghĩ bố mày thèm con tiện nhân đó lắm à, với tao đứa nào cũng như nhau thôi, một đám tiện dân.”
Tần Cảnh câu nói này liền xúc động chúng nộ, nhưng e ngại Tần gia nên bọn hắn không dám đứng ra.
Thế nhưng Hạ Phong hành động tiếp theo lại làm mọi người há hốc mồm.
“Ầm!!!” một tiếng vang như sét đánh, Tần Cảnh cái đầu đều lún xuống đất. Mà Hạ Phong thì lặng lẽ thu hồi nắm đấm, trên nắm tay còn lưu máu tất nhiên không phải của Hạ Phong. Phải biết Lâm Thu Nguyệt đối với Hạ Phong rất đặc biệt theo một cách nào đó, cậu không để yên kẻ nào dám nhục mạ nàng.
Tần Cảnh não chấn động một cái, tên tiện dân này lại dám đánh ta, hắn dám đánh ta!!!
“A!!! Tụi mày lên đ·ánh c·hết nó, mau đ·ánh c·hết nó, c·hết tao chịu đ·ánh c·hết nó cho tao, đau quá, mẹ kiếp!!!” Tần Cảnh ôm lấy đầu dang chảy máu gào thét như con chó điên.
Quần chúng xung quanh cũng kinh hãi với nắm đấm của Hạ Phong, vậy mà đem một người đầu lún xuống mặt đất, với những người chưa thức tỉnh chân linh lúc thì đây rất đáng sợ.
Sở dĩ Hạ Phong làm được vậy vì cậu vừa sử dụng kỹ xảo của «Nhiệt giới lôi» dù không dùng kiếm thì uy lực bị giảm nhiều nhưng chỉ thế thì đủ để đánh nát một tảng đá lớn rồi.
Đám tiểu đệ của Tần Cảnh bắt đầu vây quanh Hạ Phong, Lâm Thu Nguyệt tiến đến nắm góc tay áo của cậu lo lắng nói “Ca ca…”
“Không sao, mấy tên này là chuyện nhỏ, em mau tránh ra đi” Hạ Phong nghiêm túc đứng vững, sẵn sàng lấy ra Trảm điện bất cứ lúc nào.
Mà lúc này...
“Tần Cảnh, ngươi muốn c·hết đúng không!”
Nghe giọng nói này Tần Cảnh cả thân thể run rẩy dường như nhớ lại điều gì kinh khủng quay đầu về phía sau.
Chỉ thấy Vũ Sở Sở và Kinh Vô Mệnh đang mang vẻ tức giận đi tới đây, Tần Cảnh hùng hổ nói:
“Vũ Sở Sở ngươi đừng lo chuyện bao đồng! Đừng nghĩ ngươi là con gái thành chủ muốn làm gì thì làm”
“Tần Cảnh, ngươi ăn gan hùm phải không? Còn nữa tiểu Nguyệt nhi là em gái ta, Phong ca là đại ca ta ngươi cũng dám gây chuyện.” Vũ Sở Sở ánh mắt lãnh quang nhìn chằm chằm Tần Cảnh, Kinh Vô Mệnh thì đứng bên cạnh Hạ Phong cơ bắp đều căng lên dường như chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tần Cảnh bị Vũ Sở Sở nhìn run rẩy chân vẫn giả bộ trấn định nói “Thì ra ngươi là chỗ dựa của bọn hắn, bảo sao, bảo sao haha.” Nói rồi chỉ tay vào Hạ Phong gằn giọng “Tụi mày đợi đấy, chuyện này không để yên đâu!” sau đó liền dẫn người rời đi.
Mọi chuyện tạm có một kết thúc, xung quanh người hóng chuyện cũng nhanh chóng tản đi chỉ còn lại Hạ Phong mấy người.
Vũ Sở Sở ôm lấy Lâm Thu Nguyệt lo lắng nói “Tiểu Nguyệt nhi tên khốn kia có làm gì em không? Nếu không để ta đánh hắn.”
“Sở Sở tỷ! Em không sao chỉ mới nói chuyện thôi cũng chưa động thủ.” Lâm Thu Nguyệt cười nói rồi quay sang Hạ Phong giận dỗi “Ca ca cũng quá xúc động, bọn hắn nhiều người như vậy, anh b·ị t·hương thì làm sao ?”
Hạ Phong cũng lúng túng gãi đầu “Ách… do tên kia nhục mạ em nên anh hơi xúc động, lần sau sẽ chú ý ha.”
“Không có lần sau.” Lâm Thu Nguyệt nhẹ giọng nói, nàng cũng không có ý trách cứ ca ca, nàng chỉ quá lo lắng mà thôi.
“Ừm, không có lần sau, sẽ không để em lo lắng” Hạ Phong xoa đầu Lâm Thu Nguyệt nói, trong lòng cũng thở phào, xem ra nàng không giận mình.
“Sở Sở, tên kia là sao vậy?” Hạ Phong quay sang đối với Vũ Sở Sở hỏi.
Vũ Sở Sở nghe vậy liền kể về Tần Cảnh…