Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Trọng Sinh Lục

Chương 19: "Lão bà bà" Tuyết Trường Thanh, vấn đề chân linh giải quyết




Chương 19: "Lão bà bà" Tuyết Trường Thanh, vấn đề chân linh giải quyết

Thiên Vân Tinh.

Tuyết Trường Thanh dần mở mắt, cảm nhận xung quanh không gian thì chỉ thấy là một mảnh màu trắng "Đây rốt cuộc là nơi nào?" Tuyết Trường Thanh nhíu mày tự hỏi.

"Ta vậy mà thật không c·hết! Thiên Bàn chẳng lẽ không phải đùa ta?" Nàng nhớ lại trước khi "c·hết" thì Thiên Bàn truyền cho nàng suy đoán về câu hỏi kia của nàng.

Thiên Bàn, là thời thượng cổ một loại đoạt thiên địa tạo hóa thần vật, nó có khả năng suy tính bất cứ câu hỏi, sự kiện gì. Thế nhưng lúc Tuyết Trường Thanh tìm được thì nó đã bị tổn hại nặng nề rồi, cho nên chỉ có thể suy tính một lần duy nhất liền sẽ tan rã, mà phạm vi suy tính cũng giảm mạnh. Mục Quỳ cảnh giới đã tạp hơn mấy ngàn năm, hắn là một kẻ truy cầu sức mạnh nên khi biết Tuyết Trường Thanh sở hữu Thiên Bàn liền tìm kiếm Thâm Uyên hợp tác nhằm c·ướp lấy.

Mà Tuyết Trường Thanh trước đó hỏi câu kia nhận được trả lời vậy mà lại là "C·hết!"

"Vậy đây là nơi ta tìm kiếm cơ duyên sao?" Tuyết Trường Thanh nhìn xung quanh trầm ngâm, chợt nàng dùng thần thức bao phủ xung quanh để tìm hiểu tình huống nơi này, nhưng bỗng nhiên...

"Tỷ tỷ, đây là nơi nào nha?" Sau lưng nàng một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Tuyết Trường Thanh bị kinh sợ, xoay người lại cảnh giác, thì chỉ thấy một thiếu nữ với mái tóc bạch ngân và đôi mắt màu lam nhạt, đang tò mò chăm chú nhìn nàng. Tuyết Trường Thanh phóng thích thần thức tìm hiểu một chút thì hơi nhíu mày "Thần hồn?" Thiếu nữ trước mặt đúng là trong trạng thái thần hồn, nhưng sao cảm giác quá yếu ớt, dù là so với một người bình thường.

"Tỷ tỷ?" Thu Nguyệt cảm thấy sao chị gái này có chút ngốc ngốc, cứ đờ người ra như vậy.

"Ách, khụ khụ, muội muội có thể cho tỷ tỷ hỏi nơi đây là nơi nào ?" Tuyết Trường Thanh nghe nàng hỏi thì mới hồi thần mà đáp lời, tuy trong lòng có chút cảnh giác, nhưng nàng không cho rằng Thu Nguyệt có thể uy h·iếp được nàng.

"A? Em cũng không biết nha!" Thu Nguyệt gãi đầu nói "Em bỗng cảm giác trong đầu có chút lạ, ngủ một cái liền tới nơi đây rồi ~"

"Cái quái gì? Khoan, không lẽ đây là..." Tuyết Trường Thanh nghe nàng nói không hiểu gì nhưng chợt nghĩ tới khả năng nào đó liền mở rộng thần thức ra xung quanh thì liền kinh ngạc.

"Cmn!!" Nàng cũng không thể nhịn mà chửi thề.

"Sao vậy, tỷ tỷ?" Thu Nguyệt cũng bị giật mình không nhẹ. Tuyết Trường Thanh bấy giờ mới hồi thần, nhìn Thu Nguyệt nói "Khụ khụ, muội muội, nơi đây, có vẻ là tinh thần hải của ngươi, tỷ tỷ ta vô tình lọt vào đây, làm phiền rồi hihi" Tuyết Trường Thanh càng nói càng cảm thấy có chút không có ý tứ, tự tiện đi vào tinh thần hải của người khác là đủ để trở mặt thành thù đó nha!

"Ồ, vậy tỷ tỷ đi ra là được rồi!" Thu Nguyệt nghiêng mặt nhẹ giọng nói.

Tuyết Trường Thanh nghe vậy, cảm giác trên mặt nóng hổi mới ngượng ngùng nói "Muội muội, thật ra, tỷ tỷ không có thân thể, cho nên giờ mà đi ra thì, không sống lâu được ~" nàng nói không sai, thần hồn của nàng mới b·ị đ·ánh nát nên rất yếu ớt, tới việc xuất hồn vài phút cũng không làm nổi.

"Vậy sao!" Thu Nguyệt nghiêng đầu như suy nghĩ cái gì "Thế tỷ tỷ tạm ở đây cũng được ~"

"A, vậy ta tự tìm cách giải quyết vậy..." Tuyết Trường Thanh thương cảm nói nhưng chợt "Khoan, muội muội ngươi nói cái gì?"



"Tỷ tỷ tạm ở đây cũng được nha~" Thu Nguyệt cười nói.

"A, muội muội, ngươi biết để một người khác trong tinh thần hải là việc rất nguy hiểm đấy, nếu người đó có ác ý thì ngươi sẽ bị đoạt xá hay đem linh hồn ngươi mạt sát đó." Tuyết Trường Thanh có điểm không tin vào lỗ tai của mình, sẽ có người tốt bụng như vậy để người khác ở trong tinh thần hải của mình ?

"Nhưng tỷ tỷ không có ác ý mà ~" Thu Nguyệt trên mặt nở nụ cười, Tuyết Trường Thanh cảm giác như được chữa trị.

Nàng lý trí nói rằng mình không còn nơi nào để đi thì cứ ở lại, nhưng bản thân nàng có chút áy náy, nếu nàng cứ ở đây thì không phải bí mật gì đó của tiểu muội muội đáng yêu này sẽ bị mình biết hết hay sao. Nhưng chợt nàng nghĩ, mình một cái cường giả hàng đầu của tinh không, nếu không thì liền đem sở học của chính mình dạy cho nàng báo đáp chuyện hôm nay đi.

Tuyết Trường Thanh càng nghĩ càng cảm thấy cách này thoả đáng. Thế là quay sang cười cùng Thu Nguyệt nói: "Muội muội, hay là thế này đi, để tỷ tỷ dạy ngươi sở học của ta làm thù lao ngươi cho ta ở đây được không?"

Thu Nguyệt thấy nàng nói như vậy gật đầu nói: "Vậy cũng được, nhưng tỷ tỷ sẽ dạy em cái gì vậy?"

"Tất nhiên là tu luyện, tuy không biết ngươi có khí cảm hay không nhưng tỷ thủ đoạn nhiều lắm, để ngươi tiến vào luyện khí kỳ dư xài!" Tuyết Trường Thanh một mặt tự đắc nói.

Nhưng tiếp theo Thu Nguyệt nói một câu làm nàng hoá đá: "Tỷ tỷ, cái gì là khí cảm? Không phải chỉ cần chân linh liền có thể hấp thu linh khí sao?"

Không gian màu trắng chợt lâm vào yên tĩnh.

Sao có thể không cần khí cảm liền hấp thụ linh khí? Chân linh lại là cái gì? Tuyết Trường Thanh chợt nhận được khái niệm mới nhất thời óc c·hết máy.

"Khụ khụ, muội muội, ý ngươi nói là sao?" Tuyết Trường Thanh ho nhẹ hoá giải ngượng ngùng.

Thu Nguyệt có điểm im lặng, đây là từ đâu tới ngu ngơ. Đại khái cảm thấy nên cho cái này ngu ngơ nói chút thường thức đỡ phải ra đường bị người đ·ánh c·hết, Thu Nguyệt chậm rãi giải thích về chân linh cho Tuyết Trường Thanh.

Mà chúng ta Hàn Băng Thiên Tôn vẫn không nhận ra mình bị coi là ngu ngơ đến nói chuyện chăm chú nghe Thu Nguyệt giảng giải.

"Muội muội ngươi nói là thật?" Tuyết Trường Thanh kinh hãi đều khắc lên trên mặt, 16 tuổi chỉ cần thức tỉnh chân linh liền có thể tu luyện? Đây là nơi toàn dân đều có thể tu luyện?

Cái này ngu ngơ không có cứu, cuối cùng Thu Nguyệt kết luận: "Tỷ tỷ, cái này có gì quái lạ chứ? Tỷ rốt cuộc từ nơi nào tới vậy?"

Tuyết Trường Thanh lúc này mới chú ý tới thần sắc xem kẻ ngốc trên mặt của Thu Nguyệt, lấy nàng trí thông minh liền biết mình bị hiểu lầm.

"Muội muội, ngươi giống như hiểu lầm tỷ, tỷ không biết cũng là bình thường, dù sao tỷ đến từ bên ngoài nha." Tuyết Trường Thanh cảm giác nên cứu vãn lại hình tượng của mình, liền vội vàng nói.

"Bên ngoài?" Thu Nguyệt nghe tới liền tò mò.



"Ừm bên ngoài" Tuyết Trường Thanh gật đầu "Tinh cầu này bên ngoài tinh không."

"Tinh không?"

"Muội muội ngươi bây giờ không cần tìm hiểu sâu, chỉ cần biết sau khi tới cấp độ nhất định thì ngươi tự khắc sẽ tiếp xúc thôi." Tuyết Trường Thanh căn dặn.

Thu Nguyệt thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đã hiểu. Tuyết Trường Thanh tiếp theo cũng hỏi về cảnh giới tu luyện của Thiên Vân Tinh, nhưng tiếc là Thu Nguyệt cũng chỉ vừa tiếp xúc nên cũng không biết nhiều. Lúc trò chuyện thì Thu Nguyệt cùng Tuyết Trường Thanh mới biết tên của nhau

"Tiểu Nguyệt nhi, sao tỷ nhận thấy linh hồn của ngươi yếu hơn so với bình thường." Tuyết Trường Thanh từ đầu thấy thật lạ, linh hồn của Thu Nguyệt quá yếu, so với người bình thường còn yếu, lúc đầu nàng nghĩ là bẩm sinh nhưng cảm giác lại có chút không hài hoà.

"Ấy, vậy sao, em cũng không biết chuyện này!" Thu Nguyệt cũng rất bất ngờ, linh hồn của mình yếu tới vậy sao.

"Thôi không sao, chờ tỷ khôi phục tỷ liền giúp ngươi tăng cường linh hồn." Tuyết Trường Thanh vỗ ngực tự đắc.

"A~" Thu Nguyệt chợt cảm thấy trên đầu mình ấm áp.

"Sao vậy, tiểu Nguyệt nhi?" Tuyết Trường Thanh quan tâm hỏi.

"Không có gì, ngoại giới hình như ca ca đang sờ đầu em." Thu Nguyệt cảm nhận được quen thuộc mới nói.

"Ca ca ngươi giờ này đến đây làm gì?" Tuyết Trường Thanh hỏi.

Thu Nguyệt không trả lời nàng, mà đang trở lại cơ thể xem có chuyện gì.

- • - • - • -

Hạ Phong lúc này xuất hiện trong phòng, cậu mở mắt ra nhìn đồng hồ, chỉ vừa mới trôi qua một tiếng, Thu Nguyệt lúc này có vẻ đang ngủ.

Hạ Phong liếc một chút đang nằm yên trong túi đồ cây cung thủy tinh xanh khoé miệng hơi mỉm cười. Cậu liền đi ra khỏi phòng hướng về phòng của Thu Nguyệt đi qua.

Nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, trong phòng đa số được trang trí bởi gấu bông, hoặc những vật dụng đáng yêu, ngay cả khăn trải giường cũng là hình thỏ trắng. Mà Thu Nguyệt đang an tĩnh nằm trên giường, tay ôm một con thỏ bông mà Hạ Phong tặng nàng vào 10 tuổi sinh nhật.

Hạ Phong ngồi ở mép giường quan sát khuôn mặt như bôi sữa của Thu Nguyệt, lấy tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của nàng, thần sắc lại cực kỳ ôn nhu.

"Nguyệt nhi, đời này sẽ không lại để em b·ị t·hương tổn!"



Hạ Phong không biết tại sao xúc động nói câu này. Mà Hạ Phong lại không biết Thu Nguyệt đã nghe cậu nói nhất thanh nhị sở, dưới chăn khuôn mặt có chút đỏ nhưng vì bóng tối nên Hạ Phong không để ý.

Tuyết Trường Thanh mặt cổ quái, nửa đêm ngươi tới phòng em gái không phải chỉ để nói câu này đi.

Nhưng Hạ Phong hành động tiếp theo làm hai người khó hiểu. Chỉ thấy trên tay Hạ Phong không biết lúc nào xuất hiện một chiếc cung làm từ thủy tinh màu xanh lam, quanh thân nó xuất hiện tí ti băng tinh, nó toả ra chút ánh sáng làm căn phòng bị nhiễm một tầng xanh lam.

" «Nguyên Sơ Băng Tinh Linh Cung» đây là tên chân linh sau này của em, coi như tặng trước quà sinh nhật năm nay đi." Hạ Phong tự nói, sau đó trong lòng mặc niệm: "Hệ thống, ra làm việc"

[Thông báo: - 100.000 M-coin]

[Ting, xong việc]

Chỉ thấy trên tay «Nguyên Sơ Băng Tinh Linh Cung» chợt hoá thành tia sáng hoà vào người của Thu Nguyệt.

Hạ Phong: Thế là xong rồi?

Hệ thống: Chứ ngươi mong chờ cái gì, hiệu ứng ngầu lòi và bắt mắt ?

Hạ Phong: Được rồi, vậy thế là tốt rồi chứ?

Hệ thống: Không được thì trả lại tiền!

Hạ Phong đối với hệ thống làm việc cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thu Nguyệt khuôn mặt bỗng cúi đầu hôn nhẹ trán của nàng "Ngủ ngon, Nguyệt nhi!" Rồi quay người đi ra khỏi phòng.

Mà trong tinh thần hải chứng kiến mọi việc hai cô gái lại đang ngẩn người, cả Tuyết Trường Thanh lẫn Thu Nguyệt đều không hiểu hành động của Hạ Phong là thế nào. Nhưng Tuyết Trường Thanh chợt kinh hô một tiếng, chỉ thấy linh hồn thể của Thu Nguyệt vậy mà đang ngưng thực bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy, vài phút sau linh hồn lực thế mà đạt đến trình độ của người bình thường.

Tuyết Trường Thanh lúc này mới nghĩ lại những lời mà Hạ Phong nói, kết hợp với tình huống lúc này thì chợt hiểu ra mới nói với Thu Nguyệt: "Ca ca của ngươi chẳng lẽ đem cây cung đó biến thành chân linh của ngươi? Hắn biết tình huống của ngươi?"

Thu Nguyệt lắc đầu không hiểu, chính nàng cũng không biết Hạ Phong làm sao biết được, nhưng chỉ thấy nàng đưa cánh tay ra, trên tay xuất hiện một cây cung quen thuộc, đúng là «Nguyên Sơ Băng Tinh Linh Cung».

"Xem tình huống nó thật trở thành chân linh của em." Thu Nguyệt nhìn trên tay cảm giác có chút lạnh cánh cung, nhớ đến ca ca lúc nãy lời nói cười ngọt ngào.

"Thật kỳ lạ! Ca ca ngươi làm sao làm được, này chẳng khác nào đem linh hồn của người khác ghép thêm một mảnh." Tuyết Trường Thanh vây xung quanh hiếu kỳ, đây là lần đầu nàng tiếp xúc với chân linh, đối với cái này trụ cột của cả một hệ thống tu luyện mạnh mẽ thì nàng cũng muốn tìm hiểu một chút nó.

"Tạm thời em chỉ có thể cầm nó như vậy, muốn biết nó làm được gì thì có lẽ phải đợi ngày mai tiến hành thức tỉnh nữa." Thu Nguyệt chậm rãi nói, chợt cảm thấy có chút mỏi mệt "Trường Thanh tỷ, em thấy có chút mệt, đi ngủ đây."

"Ừm, ngủ ngon, tiểu Nguyệt nhi!" Tuyết Trường Thanh nói.

Một đêm trôi qua trong tĩnh lặng.