Chương 8 : Thức Tỉnh Ngọc Tinh
Chương 8 : Thức Tỉnh Ngọc Tinh
“Thật không còn lựa chọn nào nữa ư?.” Thành Nam trầm mặc.
“Không còn lựa chọn nào khác!” Lão đầu lắc đầu, cười khổ.
“Tốt à, đưa nó đây cho ta.” Thành Nam cười khổ gật đầu, nếu như đã không thể nào tránh né vậy thì cứ bình thản tiếp nhận, đi đến đâu thì hay đến đó vậy.
“Cũng không phải bảo ngươi đi c·hết, ta đưa nó cho ngươi thì đương nhiên phải có cách che dấu thứ này, chỉ cần ngươi không bại lộ ra trước mặt thế nhân, thì không ai biết ngươi đang giữ nó được cả.”
Sống đã hơn bảy mươi năm, lão đầu cũng là lần đầu tiên gặp được kẻ nhát gan như vậy, ta cũng không phải bảo ngươi đi c·hết, cần gì phải làm vẻ mặt đưa đám ở trước mặt lão đầu này hả.
“Chẳng lẽ còn có cách để che dấu thứ này?” Thành Nam sửng sờ, bật thốt lên.
“Không phải ta đã nói ngay từ đầu rồi sao, nếu như thứ này rơi vào tay người khác, thì đám người điên kia rất dễ dàng tìm ra, cho dù ngươi có đem thứ này giao cho chính phủ nhà nước điều như vậy cả thôi, bởi vì ngay cả cơ quan chính phủ nhà nước điều bị bọn chúng cài vào nội gián.” Lão đầu nghiêm túc giải thích.
“Vậy mà ngay cả chính phủ nhà nước điều có nội gián...” Thành Nam sợ ngây người, bây giờ hắn mới hiểu tại sao lão đầu lại không chịu đem thứ này đưa vào tay chính phủ nhà nước.
“Đừng làm vẻ mặt thiếu kiến thức đó nữa những điều ngươi không biết còn rất nhiều, mà muốn đi tìm hiểu những thứ này thì phải có thực lực tự vệ trước đã.” Lão đầu hài lòng nhìn Thành Nam, biết sợ hãi thì mới tốt, như vậy thì mới có thể sống lâu ở thế giới này.
“Vậy lão định làm gì để cho những tên điên kia không biết ta đang giữ nó trên người.” Thành Nam bất đầu hiếu kỳ dò hỏi.
Chuyện này liên quan đến tính mạng của bản thân, cho nên hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Chỉ cần ngươi mang theo thứ này trên thân, bọn chúng sẽ chẳng bao giờ tìm ra được nó.” Lão đầu mỉm cười, khoé miệng cong lên, đáp lời.
“Vậy cho nên là từ nãy đến giờ, lão vẫn đang trêu ghẹo ta đúng không hả.” Thành Nam ngây người, chợt tức giận nói.
Hắn còn tưởng rằng lão ta có cách, sợ rằng từ nãy đến giờ điều là đang nói điêu.
“Ta nói là sự thật, nhưng để cho an toàn hơn nữa, thì ta còn có một cách khác!” Lão đầu vẫn nói một câu giống hệt vừa rồi đã nói, nhưng lại thêm một câu ở phía sau lời nói.
“Mau nói.” Thành Nam khinh bỉ nhìn lão, lần này hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời phát ra từ miệng lão ta.
“Ngươi đã thức tỉnh Tạo Hình Ma Pháp rồi đúng chứ?” Lão đầu bổng chợt híp mắt, thần bí hề hề nói.
“Làm sao lão biết... khoan đã, lão thấy được ma văn trên mu bàn tay của ta, nên mới nói vậy.” Thành Nam ngẩn người, khuôn mặt tức giận, hắn còn tưởng rằng lão ta sẽ nói một chút thông tin hữu ích nữa đây.
“ Ngươi vừa mới thức tỉnh ma pháp, cho nên trên mu bàn tay ma văn còn rất mờ nhạt, đến khi có thể sử dụng Tạo Hình Ma Pháp thì trên mu bàn tay ma văn sẽ trở nên càng ngưng thực, ta chỉ hỏi một điều, ngươi có muốn sử dụng Tạo Hình Ma Pháp hay không mà thôi?”
“Đương nhiên là muốn, chẳng lẽ... ông định giúp ta trở thành một ma đạo sư!!!” Thành Nam vô ý thức gật đầu, khuôn mặt ngây người nhìn lão đầu.
“Vậy thì còn không mau ngồi xuống, rất may mắn cho ngươi, lão đầu ta là tâm linh ma đạo sư.” Lão đầu mỉm cười gật đầu tràn đầy đắc ý nói.
“Được!” Thành Nam bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ngồi xuống, chờ mong nhìn lão đầu.
Theo những gì hắn tìm hiểu được thì Tâm Linh Ma Pháp thuộc về thất lạc ma pháp một trong, nghe nói ma đạo sư này có thể khống chế cả tinh thần của đối phương.
Hắn cũng không sợ đối phương muốn g·iết mình, nếu lão ta muốn g·iết hắn thì ngay từ đầu đã g·iết c·hết hắn, còn gì phải chờ đến bây giờ.
“Nhắm chặt đôi mắt lại, ta sẽ khi triển tâm linh ma pháp lên cơ thể ngươi, khiến ngươi tạm thời cắt đứt nhận biết về hiện thực, trong lúc đó thì mau chóng tập trung hết mức có thể, tiến vào tinh thần đại hải của bản thân.” Lão đầu nghiêm túc giải thích.
“Được!” Thành Nam cũng nghiêm túc gật đầu, khép lại đôi mắt.
Ông lão mỉm cười thỏa mãn, chợt hít một hơi thật sâu.
“Cao giai ma pháp! Phong Toả Nhận Thức!”
Bên ngoài cơ thể lão đầu, bắt đầu hội tụ từng vòng tròn ma pháp bao phủ toàn thân.
Đằng sau lưng lão đầu, đột nhiên xuất hiện từng viên ngọc tinh chiếu lắp lánh, quay tròn xung quanh thân thể lão đầu.
Bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh huyền ảo, lão đầu đặt nó lên trán Thành Nam.
Cùng lúc đó, bên ngoài công viên, khắp nơi trong từng con hẻm tối tăm, từng đạo bóng người mặc áo choàng màu đen liên tục di động.
Bên trong đám người này, có hai người mặc trên thân áo choàng đen, trên mặt đeo một thanh mặt nạ che khuất khuôn mặt, bổng nhiên dừng lại.
“Ta cảm nhận được khí tức ma pháp của lão già kia vừa xuất hiện bên trong khu vui chơi giải trí, bây giờ chúng ta nên làm gì đây!”
Hắc y nhân quay đầu nhìn về người còn lại, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Cuối cùng cũng tìm được lão ta, miện hạ đã có lệnh, cho dù hủy diệt cả một thành phố điều phải lấy về thứ đó cho bằng được!”
“Hiểu rồi, vậy chúng ta có nên thả ra bọn yêu ma đó ra ngoài đánh lạc hướng cảnh sát thành phố, còn chúng ta thì lẽn vào khu vui chơi bên trong tìm kiếm lão đầu.”
“Được, vậy thì còn không mau chóng giải phóng tụi yêu ma đó ra.”
Khu vui chơi giải trí ngôi nhà hắc ám bên trong.
Thành Nam ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt.
Mở mắt ra một lần nữa, Thành Nam phát hiện bản thân bị bao phủ bởi trong hắc ám.
Thành Nam cho dù ở bên trong hắc ám vẫn liên tục quan sát xung quanh, hắn rất nhanh phát hiện cho dù bên trong hắc ám vẫn có một tia yếu ớt ánh sáng.
Hướng về ánh sáng mà bước đi, Thành Nam phát hiện bên trong tia sáng yếu thình lình có tám viên ngọc màu đen xếp thẳng hàng, phát ra từng tia ánh sáng nhỏ yếu.
“Vậy ra đây chính là tinh thần đại hải, trong chẳng giống tưởng tượng của ta gì cả.” Thành Nam nhìn vào tám viên ngọc tinh, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Bây giờ phải làm sao để thắp sáng tám viên ngọc tinh, chẳng lẽ là truyền ma lực vào bên trong, giống như bên trong clip trên internet có nói.”
Thành Nam nhíu mày, đi lại xung quanh tám viên ngọc tinh màu đen, đặt bàn tay chạm lên bề mặt ngọc tinh.
Trong nháy mắt đó, Thành Nam chỉ cảm thấy bản thân giống như bị hút vào trên trong.
Dị biến xảy ra, viên ngọc tinh bị hắn chạm vào bổng nhiên phát sáng mãnh liệt giữa màn đêm tràn đầy hắc ám.
Ngọc tinh phát sáng bắt đầu thoát ra khỏi bàn tay Thành Nam, xoay tròn một vòng xung quanh bảy viên ngọc tinh còn lại rồi trở về vị trí củ.
Bề mặt ngọc tinh bị hắn chạm vào bây giờ đã thay đổi, viên ngọc bề mặt phát ra ánh sáng màu xanh chiếu lắp lánh giữa đêm tối.
Thành Nam tiếp tục đặt bàn tay lên một viên ngọc tinh khác, vẫn tiếp tục là như vậy, Thành Nam lần này cảm nhận rõ ràng ngọc tinh tựa hồ muốn hút hắn vào bên trong.
Ngọc tinh lần phát ra ánh sáng màu đỏ, thoát ra khỏi vị trí, quay xung quanh sáu ngọc tinh phía trước một vòng rồi trở về vị trí của mình.
Cứ mỗi lần chạm vào một ngọc tinh, bề mặt phía ngoài điều sẽ trở nên phát sáng, bề mặt cũng thay thành các màu sắc khác nhau.
— Xanh, đỏ, tím, vàng, lục, đen.
Cho đến khi Thành Nam chạm tay vào viên ngọc tinh cuối cùng ở phía trước nhất.
Viên ngọc tinh này có kích cỡ lớn hơn những ngọc tinh còn lại, vì vậy ánh sáng mà ngọc tinh phát ra cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những ngọc tinh còn lại.
Bảy viên ngọc tinh còn lại tách ra khỏi vị trí, bắt đầu quay tròn xung quanh viên ngọc tinh to lớn màu cam.
Giờ phút này Thành Nam bắt đầu cảm nhận được sự liên kết giữa những viên ngọc tinh.
Ngay tại lúc này thì dị biến xảy ra, tám viên ngọc tinh còn lại bắt đầu dung hợp vào bên trong viên ngọc tinh màu cam.
Ánh sáng huyền ảo đánh tan màn đêm bao phủ, Thành Nam phát hiện bản thân đã không còn đứng trong trong màn đêm, mà ngược lại bản thân giống như đang ở trong vũ trụ, khắp nơi điều là ngôi sao.
Hoàn thành dung hợp, viên ngọc tinh màu cam giờ đây đã hoá thành cầu vồng màu sắc phát sáng lung linh giữa vũ trụ.
Nó vẫn tự xoay tròn mà không cần ai giúp đỡ, đến cuối cùng khi bảy viên ngọc tinh khác rời khỏi cơ thể, nó vẫn tiếp tục xoay tròn.
Tám viên hành tinh xoay tròn xung quanh cơ thể Thành Nam một vòng, thì tất cả điều trở về vị trí của mình, tiếp tục xoay tròn.
Đột nhiên đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Thành Nam.
“Đã thành công thức tỉnh ngọc tinh thì mau chóng tỉnh dậy, chúng ta chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Thành Nam giật mình mở mắt, hắn phát hiện lầu đầu đang nhìn chằm chằm ma văn trên mu bàn tay của hắn.
Ma văn trên mu bàn tay biến mất nhưng mà Thành Nam cảm thấy nó vẫn ở đó, hơn nữa trở nên càng thêm ngưng thực nhưng mà bây giờ không thể nhìn bằng mắt thường được nữa.
Lão đầu hài lòng nhìn hắn, đưa thánh giá mặt dây chuyền vào tay hắn, mỉm cười nói : “Bây giờ thì hãy thai đổi bề ngoài thánh giá, rồi mang lên cổ.”
“Hả? ʕಠ_ಠʔ?” Hắn chẳng hiểu đầu này đang nói cái gì cả.
“Đừng nói với ta là ngươi không biết dùng ma pháp!!!”
Trong nháy mắt lão đầu tựa hồ nghĩ đến điều gì, khuôn mặt kh·iếp sợ nhìn hắn.
“Ta vừa mới thức tỉnh ma pháp thì làm gì mà biết sử dụng ma pháp.” Thành Nam xụ mặt, hắn nếu biết sử dụng ma pháp thì đã đánh cho lão ta một trận.
“ Haiz cho dù không biết ma pháp thì ít nhiều gì điều biết cách để khi triển ma pháp, chẳng lẽ ngươi không tìm hiểu gì về ma pháp của mình à.” Lão đầu tức giận nhìn hắn rồi thở dài.
“Ta chỉ biết ta sở hữu Tạo Hình Ma Pháp chứ không biết làm như thế nào để sử dụng ma pháp cả.” Thành Nam thành thật trả lời.